Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Thần có việc muốn tấu

Ngày cập nhật : 2025-09-07 22:13:33
Lệnh cấm đi lại ban đêm vừa mới được dỡ bỏ, trên thân cỏ non sương mai từ đầu lá chảy xuống, rơi đến tận gốc rễ. Một trước một sau có hai cỗ xe ngựa đi qua, bánh xe nghiền nát những chiếc lá mềm mại.
Xe ngựa phía trước làm như không nhìn thấy xe ngựa phía sau, tùy ý để bọn họ đi theo.
Trên phố phường, tiếng ồn ào dần lên, xe ngựa không dừng ở những ngôi nhà tĩnh mịch, mà lại dừng ngay trước hiệu sách lớn nhất Lạc Dương. Tuyên Nguyệt Ninh dẫn theo Tuyết Đoàn xuống xe đi vào, vừa xem thoại bản vừa nhìn đám đông bên trong.
Chưa đến nửa chén trà công phu, lại có xe ngựa chạy tới. Nhìn quy cách thì hẳn là xe của quan viên tam phẩm trong triều mới được ngồi.
Hai đứa trẻ con, một nam một nữ, nhảy xuống xe, chạy thẳng vào hiệu sách, rồi một vị nữ tử trung niên khí chất anh hùng bước xuống, bảo bọn trẻ đừng ồn ào.
Tuyên Nguyệt Ninh từ trong bước ra đón, một trái một phải nắm tay hai đứa nhỏ. Một đứa rõ ràng còn quay đầu nhìn vào trong xe ngựa, nữ tử kia đưa tay điểm vào trán nó, làm nó phải ngẩng đầu lên.
Đứa nhỏ cũng không tức giận, ngược lại còn mang theo vẻ tinh nghịch.
Mấy người họ không trở lại xe ngựa, mà đi bộ dọc đường tìm chỗ ăn cơm.
Đình Chủ duy nhất của Đại Lạc, mẫu thân của Đại Lý Tự Khanh tam phẩm cùng với đệ đệ, muội muội, ngồi quây quần bên một chiếc bàn đơn sơ, mỗi người nâng bát mà ăn, vui vẻ vô cùng.
Trong lúc ấy còn có khách quen nhận ra bọn họ, đùa vài câu.
Vào thời điểm này đúng là thời gian dùng cơm sáng nên quán khá đông khách, họ ăn xong, chủ quán còn muốn giữ lại, nhưng đều bị khách khí từ chối, rồi cả đoàn người cùng nhau đi dạo phố.
Bọn họ đi dạo khoảng ba cửa hàng, thì mới gặp Bùi Ngụ Hành chậm rãi tới muộn.
Bùi Ngụ Hành còn chưa cởi quan phục, rõ ràng vừa mới từ Đại Lý Tự trở về.
Dù ở khá xa không thấy rõ, nhưng nụ cười trên mặt Tuyên Nguyệt Ninh từ lúc vừa trông thấy mọi người Bùi gia thì không hề tắt. Thái độ quen thuộc, sự thân mật tự nhiên giữa nàng và họ, không gì không cho thấy họ là một gia đình hạnh phúc.
Hoàn toàn khác hẳn khi ở Trịnh phủ. Ở Trịnh phủ, nàng lễ phép nhưng xa cách, thản nhiên giống như chẳng có việc gì khiến nàng phiền lòng, với ai cũng giữ một khoảng cách nhất định, thoạt nhìn giống như một vị đích nữ hoàn mỹ.
Chiếc xe ngựa vẫn luôn theo dõi bọn họ, dừng ở vị trí không mấy ai chú ý.
Có tiếng nữ tử từ trong xe vang lên: “Thập Nhất nương, đã tới giờ rồi, chúng ta cần phải đi.”
Trịnh Diệc Tuyết buông màn xe, thu hồi ánh mắt vừa nhìn về phía họ, phân phó: “Không cần đi theo bọn họ nữa.”
Xa phu nghe lệnh, quay đầu xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=129]

Trong xe, Thanh Hạnh khó hiểu hỏi: “Thập Nhất nương, vì sao sáng sớm người lại đi theo Tê Hà Đình Chủ?”
Trịnh Diệc Tuyết liếc nhìn nàng, tưởng sẽ không giải thích, nhưng rồi lại nói: “Ta chỉ muốn xác nhận một chút, xem nàng có lừa ta hay không.”
Trong lúc xe quay đầu, màn xe lay động, ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh mỉm cười nhìn sang, cùng nàng thoáng đối diện. Nụ cười ấy là thứ nàng chưa từng thấy trước kia.
Vốn tưởng có thể lừa mình dối người, rằng những lời hôm ấy của Tuyên Nguyệt Ninh chỉ là muốn khiến nàng dao động, nhưng tận mắt chứng kiến, nàng ta đúng là rất vui vẻ khi sống ở Bùi gia nghèo khó, và không hề muốn trở về Trịnh phủ làm đích nữ.
Trịnh Diệc Tuyết buông ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Bỏ mặc thân phận đích nữ Trịnh gia, lại cam lòng làm nữ nhi Tuyên gia, ngu xuẩn không ai bằng!
Dù miệng nói thế, trong lòng vẫn dao động một thoáng. Nếu như hai người không bị ôm nhầm, thì giờ đây, người đang cười thoải mái kia có phải là nàng không? Nàng thật sự sai rồi sao? Không, nàng không sai!
Nàng siết chặt bàn tay, móng tay được dưỡng kỹ bỗng chốc gãy, đau thấu tận tim.
Máu tươi từ tay chảy ra, Thanh Hạnh hoảng sợ muốn băng bó cho nàng, nhưng bị gạt đi, chỉ bảo nàng lấy khăn tay lau sạch máu.
Đã nhiều ngày không gặp, cơ hội tốt thế này, sao có thể bỏ qua?
Quả thật nên cảm ơn một kẻ chậm chạp không chịu từ hôn như Tiêu Tử Ngang, lại đột nhiên đưa ra đề nghị trao đổi hôn sự đích nữ, để nàng nhìn thấy ánh bình minh có thể gả cho Thập Nhất hoàng tử.
Tiêu Tử Ngang là quan viên tứ phẩm, còn trẻ tuổi, lại có Tiêu gia làm chỗ dựa. Tuy Tiêu gia hiện tại đều xa cách hắn, không muốn nhận hắn – một kẻ đi gần với Nữ Đế – nhưng hắn rốt cuộc vẫn có tên trong gia phả, nếu hắn có chuyện gì, tộc nhân Tiêu thị cũng không thể bỏ mặc.
Đây là một nước cờ mà Tiêu phủ đặt xuống: bất luận bên nào thắng, huyết mạch Tiêu gia vẫn còn lưu truyền.
Để Tuyên Nguyệt Ninh gả cho hắn, vừa đạt được mục đích liên hôn, vừa tránh xa khỏi Bùi Ngụ Hành.
Tiện thể lại có thể giải thoát Thập Nhất nương khỏi hôn sự với Tiêu phủ, để có cơ hội bồi dưỡng tình cảm cùng Thập Nhất hoàng tử.
Như lời Bùi Ngụ Hành từng nói, đã trao đổi hôn ước thì hắn tuyệt đối không cưới Trịnh Diệc Tuyết. Khi đó, Trịnh Diên Huy có thể dựa vào cả hai nữ nhi mà kết giao với Thập Nhất hoàng tử và Tiêu gia. Còn việc Tiêu gia có bỏ rơi Tiêu Tử Ngang hay không cũng không quan trọng, bởi đã gả vào Tiêu phủ, thì đã là người của Tiêu phủ.
Trịnh Diên Huy đã bắt đầu hành động, thậm chí liên tục ra vào phủ Thập Nhất hoàng tử, toan tính muốn xác định việc đổi thân phận đích nữ và hôn ước.
Mọi người đều vì lợi ích mà bôn ba, chỉ riêng đương sự lại như không có việc gì, chẳng hề lo nghĩ.
Nên ra phủ du ngoạn thì du ngoạn, nên mở cửa hàng Hạo Nguyệt Phường thì mở, một bộ dáng nhàn nhã chẳng hề quan tâm.
Nhưng thực sự có phải như vậy không?
Chuyện thật giả đích nữ, bá tánh Lạc Dương đã để ý từ lâu. Tuy tiếc nuối việc Tuyên Nguyệt Ninh cuối cùng vẫn trở về Trịnh gia, nhưng cũng không ít người tò mò: sau khi nàng trở về có bị ức hiếp không, có đấu với đích nữ giả hay không, thân nhân đối đãi thế nào.
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ việc bắt chước bộ dáng Trịnh Diệc Tuyết, đem tin Trịnh Diên Huy muốn đổi hôn ước truyền ra ngoài, giống như một giọt nước nhỏ vào chảo dầu, lập tức bắn tung tóe khắp nơi.
“Ta phi, Trịnh gia là cái giống gì! Ta còn nhớ năm Giang Nam lũ lụt, Bùi Thiếu Khanh cùng Tê Hà Đình Chủ vốn muốn thành thân, kết quả đem toàn bộ sính lễ cùng của hồi môn quyên cho Giang Nam, nên mới không thành hôn. Thế nào trở về Lạc Dương liền có kẻ muốn chia rẽ bọn họ!”
“Cái gì mà phụ mẫu chi mệnh, chẳng phải là phá hủy nhân duyên của người ta sao?”
“Sao có thể như vậy, đúng là hài tử bị ôm nhầm, nhưng cũng không thể vì thế mà đổi cả hôn ước chứ. Chẳng lẽ lúc ký kết hôn ước, không nhìn người à?”
“Chẳng qua là Trịnh phủ coi thường Bùi Thiếu Khanh, cảm thấy không xứng để đích nữ nhà mình gả qua.”
“Đừng nói bừa, Tê Hà Đình Chủ chưa từng chê, còn cùng một nhà Bùi Thiếu Khanh đến cửa hàng nhà ta mua đồ nữa kìa.”
“Cũng từng đến chỗ ta ăn cơm.”
“Ai, Trịnh gia thật là quá đáng.”
Tin tức truyền đi, không ai nhắc tới Tiêu Tử Ngang – kẻ đầu sỏ đưa ra chủ ý. Tiêu Tử Ngang còn âm thầm thúc đẩy lời đồn, thành công khiến tầm mắt và lửa giận của thiên hạ đều đổ dồn lên Trịnh phủ.
Mọi người đều chờ xem Bùi Ngụ Hành phản ứng thế nào. Rõ ràng Tê Hà Đình Chủ vốn gả cho hắn, nay lại bị hứa gả cho kẻ khác, vậy mà mỗi ngày hắn vẫn như thường ở Đại Lý Tự tra án, chẳng chút sốt ruột!
Người ta còn sốt ruột thay cho hắn.
Ngay lúc Nữ Đế cũng nghe thấy lời đồn trên phố về chuyện đổi hôn sự đích nữ, thì một bản tấu chương buộc tội được đưa lên, khiến toàn bộ triều đình chấn động.
Đó là một ngày trời trong xanh nắng ấm, Giang Nam lũ lụt đã rút, thu nhập thuế vụ liên tiếp tăng cao, Lục bộ xưa nay chưa từng có được sự thảnh thơi như vậy, trong buổi lâm triều cũng không có việc gì cần nghị bàn.
Nhưng theo lệ, khi mọi người đang chờ Cao công công cất lời: “Có việc thì khởi tấu, không có việc thì bãi triều.” để có thể nối đuôi nhau rời điện, yên tâm trở về làm việc, thì Tiêu Tử Ngang bước ra khỏi hàng.
Trong khoảnh khắc, mỗi người đều căng da mặt, phải biết Ngự Sử Trung Thừa vốn có quyền buộc tội văn võ quan viên trong triều, ánh mắt mọi người như có như không đều dồn cả về phía Tiêu Tử Ngang.
Gần đây cũng chưa nghe tin tức gì về việc Tiêu Tử Ngang muốn buộc tội ai, tại sao lại không theo quy củ ngầm trước giờ, ẩn ý trước để mọi người xem có thể ngấm ngầm giải quyết hay không, thế nào lại đột ngột muốn buộc tội người ta ngay trong triều?
Tiêu Tử Ngang chắp tay thi lễ: “Hồi bệ hạ, thần có việc khởi tấu.”
Nữ Đế nói: “Ái khanh, mời nói.”
Hắn cúi đầu: “Thần, muốn buộc tội chính mình!”
Mọi người, kể cả Nữ Đế, đều mang vẻ mặt không dám tin vào tai mình. Tiêu Tử Ngang vừa nói hắn muốn buộc tội ai?
Hắn muốn buộc tội chính hắn?!
Từ khi Đại Lạc khai quốc đến nay, đây là lần đầu tiên có chuyện như vậy.
“Thần đã làm hỏng lễ pháp đức hạnh. Thần vốn cùng đích nữ Trịnh gia có hôn ước, nhưng đích nữ Trịnh gia bị ôm nhầm. Thần lúc ấy không biết xử trí thế nào, đầu óc hồ đồ, lại đi đến Trịnh gia cầu hôn, yêu cầu đổi hôn ước, muốn cưới chân chính đích nữ. Nhưng thần đã xem nhẹ, việc đích nữ chân chính vốn đã có hôn ước từ trước. Việc này chẳng khác gì cướp tân nương, cho nên thần tự buộc tội chính mình.”
Trịnh Diên Huy, vốn đứng bên, từ đầu tới giờ chưa từng nghĩ sự việc sẽ rơi vào ông ta, nay đột nhiên quay phắt nhìn về phía Tiêu Tử Ngang.
Tên nhãi này sao dám!
Chính hắn đưa ra ý đổi hôn ước, mắt thấy sắp cùng Thập Nhất hoàng tử nối liền một tuyến, sắp sửa đem Trịnh Diệc Tuyết gả đi, đồng thời cũng xoay chuyển được hôn sự của Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành. Thế mà hắn lại dám buộc tội chính mình!
Bề ngoài nói là tự buộc tội, rằng việc này không liên can đến Trịnh Diên Huy, nhưng kỳ thật là do ông ta và hắn, cùng nhau đồng mưu quyết định đổi hôn ước à, chẳng phải đều do ông ta thúc đẩy hay sao!
Chư vị đại thần đều ngơ ngác không biết xử trí thế nào. Tự mình buộc tội chính mình, đây là chuyện gì vậy.
Hơn nữa việc hắn buộc tội có liên quan trực tiếp đến hắn sao? Hôn sự giữa Tê Hà Đình Chủ và Bùi Thiếu Khanh, hai người họ còn chưa lên tiếng, vậy tại sao Tiêu Tử Ngang lại nhảy ra trước, còn tự hủy danh tiếng của chính hắn.
Chuyện này để bọn họ biết đưa ra quan điểm thế nào đây? Nói thích hợp cũng không đúng, nói không thích hợp cũng chẳng xong.
Tuổi trẻ a, thật sự là quá trẻ người non dạ.
Trong khi ánh mắt mọi người vẫn tràn ngập kinh ngạc, Tiêu Tử Ngang buộc tội xong chính mình, liền đưa ánh nhìn dừng lại trên người Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành ngẩng mắt nhìn hắn một cái, rồi không phụ sự mong đợi của quần thần mà bước ra khỏi hàng.
Đúng rồi, việc này vốn phải do Bùi Ngụ Hành ra mặt mới thích hợp.
Ánh mắt mọi người đều tập trung cả về phía hắn. Gần đây tin tức về những vụ án Đại Lý Tự lật lại, bọn họ đều có nghe. Khả năng phá án của hắn rất thần sầu, khiến ai nấy đều kiêng dè. Không thể không nói, Nữ Đế thật sự biết dùng người, đem Bùi Ngụ Hành an bài rất đúng chỗ.
Không ai muốn đắc tội Bùi Ngụ Hành, ai dám chắc đệ tử của mình tương lai sẽ không dính dáng gì đến Đại Lý Tự.
Bùi Ngụ Hành nghiêng đầu liếc nhìn Trịnh Diên Huy đang giận bừng bừng, sau đó khóe môi khẽ cong, nói rằng việc này vốn không phải lỗi của Tiêu Tử Ngang, Tiêu Tử Ngang không nên tự buộc tội.
“Thần có việc tấu. Thần muốn vượt quyền, buộc tội quan viên Lễ bộ. Ta và Tê Hà Đình Chủ hôn thư đã lập, Trịnh phủ lại muốn đổi hôn sự, là làm trái với lễ pháp. Vậy mà, quan viên Lễ bộ làm ngơ, không ai ngăn cản. Cho nên, thần muốn buộc tội bọn họ đức không xứng chức vị.”

Bình Luận

0 Thảo luận