Ánh nắng chiều rực rỡ muôn màu, lay động như muốn khoe ra vẻ đẹp khó tả xiết của dáng người, xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, khiến gian nhà thoáng chốc trở nên ấm áp.
Màn lụa lay động mạnh mẽ, Tuyên Nguyệt Ninh giật mình, mừng rỡ ngồi bật dậy, do ngồi dậy nhanh quá, nên nàng thấy hơi choáng, thật lâu sau mới dần tan biến. Nàng ở Trịnh phủ đã bao ngày, chưa từng có được mấy ngày bình yên, vốn tưởng rằng sẽ còn phải chờ thêm vài ngày nữa Bùi Ngụ Hành mới có thể tới.
Hắn nhanh như vậy đã tới, cũng không sợ Trịnh Diên Huy ăn tươi nuốt sống hắn sao? Nữ nhi vừa mới nhận về chưa ở trong nhà được mấy ngày, đã bị người cầu hôn, chẳng phải sẽ làm Trịnh Diên Huy tức giận đến hộc máu à?
Cầu hôn? Nàng hơi cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Hai người đã sớm trao đổi hôn thư, ngày thành hôn cũng đã định, vậy thì cầu hôn này từ đâu ra?
Nỗi nghi hoặc trỗi dậy, ép xuống niềm vui sướng đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng thầm nghĩ hẳn là Tuyết Đoàn nghe sai tin tức, từ tiền viện truyền đến sai lệch cũng là chuyện thường tình.
“Mau, Tuyết Đoàn, chúng ta đi tiền viện nhìn một cái.”
Nàng xoay người xuống đất, giày còn chưa kịp xỏ cho vững, đã bị Tuyết Đoàn ngăn lại. Nàng kích động như vậy, trái lại khiến Tuyết Đoàn trở nên bình tĩnh hơn. Những ngày ở Trịnh phủ, Tuyết Đoàn vẫn luôn căng thẳng, sợ chính mình liên lụy gây họa cho nàng. Giờ nghe nói Bùi Ngụ Hành đến cầu hôn, trong lòng mới yên ổn, rốt cuộc khôi phục dáng vẻ như ở Hàm Mãn Châu.
Nàng chỉ vào y phục trên người Tuyên Nguyệt Ninh: “Thất nương, người muốn mặc bộ xiêm y này để đi gặp lang quân à? Không chỉ vậy, tóc của người còn đang xõa nữa.”
Tuyên Nguyệt Ninh đưa tay sờ lên mái tóc tán loạn, gương mặt vốn luôn bình tĩnh lúc này lại ửng đỏ.
Nàng muốn chỉnh trang lại dung nhan, thậm chí còn muốn múc nước tắm rửa một lần, nhưng nhìn lại thời gian, rõ ràng là không kịp. Nếu tắm gội xong, chỉ sợ lúc nàng bước ra thì Bùi Ngụ Hành đã rời đi mất rồi.
Từ Bùi gia tới đây, nàng vốn không mang nhiều xiêm y. Những bộ có thể chọn chẳng được bao nhiêu. Nhanh chóng thay một thân xiêm y màu tím nhạt thêu hoa văn kim tuyến, rồi choàng thêm một dải lụa. Dải lụa ấy điểm chuỗi trân châu to bằng hạt kiến trải dài xuống phía dưới, xen kẽ vài hạt so le rơi xuống bên cạnh, lấp lánh khiến mỗi bước nàng đi thêm xao động.
Ngồi trước gương đồng, Tuyết Đoàn vì nàng vấn mái tóc búi gọn, phối cùng xiêm y tím khiến dung nhan thêm phần thành thục, rồi cài lên tóc bộ diêu trân châu do Bùi Ngụ Hành tặng. Lần trước ở Hàm Mãn Châu, bệ hạ ban thưởng cho nàng một tráp trân châu, nàng lấy ra vài viên, cố ý chế tác thành đồ trang sức, phối cùng bộ diêu này thành một bộ trang sức hoàn chỉnh.
Trân châu sáng ngời trên tai, trên đầu lại cài trâm trân châu, ngay cả cổ áo xiêm y tím nhạt cũng được nàng điểm xuyết bằng trân châu, khác biệt với mọi người.
Trong gương đồng phản chiếu một tiểu nương tử, mặt mày đã nảy nở, không còn non nớt như trước. Nét điểm xuyết tinh tế như vẽ rồng điểm mắt, đoan trang đại khí lại thêm một chút nghịch ngợm duyên dáng.
“Chúng ta đi.”
Tiểu nương tử bước đi nhanh, Tuyết Đoàn liền theo sát phía sau.
“Nương tử.”
“Nương tử.”
Tuyên Nguyệt Ninh khẽ gật đầu đáp lại đám người hầu Trịnh phủ, chọn con đường gần nhất từ viện của nàng đến tiền viện mà đi. Lúc này nàng mới có chút ảo não: sớm biết đã không chọn viện Mẫu Đơn, cách tiền viện quá xa như vậy, hận không thể có thêm đôi chân để chạy nhanh hơn.
Tuyết Đoàn hầu như phải chạy bước nhỏ mới kịp theo nàng, vừa chạy vừa mím môi cười.
Sắp đến tiền viện, quản sự đã sớm được nô bộc báo tin, vội vàng nghênh đón, muốn chặn nàng lại.
Ngay lúc sắp gặp Bùi Ngụ Hành, tâm tình Tuyên Nguyệt Ninh vui vẻ, lúc này ông ta lại đi cản nàng lại, chẳng phải là muốn bị nàng mắng chết sao? Nàng nhướn mày, hoa vàng nơi trán khẽ lay động, khí thế sắc bén khiến người khác phải e dè.
Chưa kịp mở miệng, quản sự đã cúi đầu, thấy nàng đang mặc áo tím liền không dám đối diện. Nàng từng đấu khẩu với Lý phu nhân, đến Lý phu nhân còn phải tránh mũi nhọn, ông ta nào dám thật sự cản? Đành làm bộ: “Nương tử, tiền viện có khách nhân, chỉ sợ va chạm đến nương tử.”
Tuyên Nguyệt Ninh bỏ lại một câu: “Không sao, vừa hay ta có việc tìm phụ thân.”
Nàng có việc gì? Chính là việc hôn sự giữa nàng và Bùi Ngụ Hành, đây chẳng phải chính là chuyện lớn hay sao.
Nàng cố sức cắn môi, kiềm chế ý cười, cong khóe môi bước vào tiền viện. Vừa liếc mắt đã thấy trong viện bày biện những rương gỗ đỏ, bên trong toàn sứ ngọc, châu báu, bày thành hàng lộng lẫy, đều là những vật quý hiếm.
Bùi Ngụ Hành từ đâu mà lấy được nhiều sính lễ như thế này?
Sính lễ và của hồi môn của hai người đều đã dùng cho Giang Nam, ngàn lượng vàng do bệ hạ ban thưởng đều dùng để mua nhà ở Lạc Dương. Ở Lạc Dương, Hạo Nguyệt Phường của nàng còn chưa mở, chỉ dựa vào cửa hàng ở Hàm Mãn Châu thì trong thời gian ngắn làm sao có thể kiếm được nhiều tiền thế này?
Huống hồ, còn phải đem tiền đổi thành châu báu vật phẩm nữa.
Nàng bước chậm lại, hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ lát nữa gặp Bùi Ngụ Hành nhất định phải hỏi rõ. Đừng nói là hắn dọn hết đồ trong nhà Thôi lão đến đây nha.
Cố ép xuống khóe miệng muốn nhếch lên, nàng bước tiếp về phía trước. Một bóng người từ trong phòng đi ra, Tuyên Nguyệt Ninh lập tức nhìn sang, sững sờ đứng lặng tại chỗ.
Người ấy mặc quan phục, khí chất lãnh ngạo, ánh mắt bén nhạy bắt gặp ánh nhìn của nàng, cũng hướng về phía nàng mà đi tới.
Khi thấy nàng trong trang phục tinh tế, giống như vô tình nhìn thấy một nụ hoa vừa hé, ánh mắt có chút thưởng thức cái đẹp, nhưng tuyệt không mang theo tham luyến.
Hắn còn chắp tay, mở miệng gọi: “Gặp qua Tê Hà Đình Chủ. Từ khi từ biệt ở Hàm Mãn Châu đến nay đã nửa năm, hôm nay được gặp lại, trong lòng vô cùng vui mừng.”
Vừa rồi còn rạng ngời rực rỡ như mặt trời nhỏ, nay như bị dội một thùng nước lạnh, khiến toàn thân trong ngoài của Tuyên Nguyệt Ninh đều lạnh buốt.
“A… sao lại không phải lang quân?” Tuyết Đoàn nhỏ giọng kêu lên kinh hãi.
Tuyên Nguyệt Ninh nghiêng đầu lườm nàng một cái. Nàng cũng muốn biết, vì sao Bùi Ngụ Hành lại biến thành Tiêu Tử Ngang!
Ý cười trên mặt lập tức biến mất. Hiện tại muốn so với Tiêu Tử Ngang xem ai càng lạnh nhạt hơn, chỉ sợ nàng còn hơn hắn. Nàng từ kẽ răng bật ra mấy chữ: “Gặp qua Tiêu Ngự Sử Trung Thừa.”
Lần trước hắn thăng quan, từ Giám Sát Ngự Sử được thăng thành Ngự Sử Trung Thừa tứ phẩm, không cần rong ruổi khắp Đại Lạc nữa, có thể lưu tại Lạc Dương, thường trực ở bên cạnh bệ hạ, phụ trách giám sát văn võ bá quan. Cũng coi như một trận xuân phong đắc ý. Tiếc thay, sự đắc ý ấy đã hết hạn khi Bùi Ngụ Hành được phong Đại Lý Thiếu Khanh tam phẩm, so ra hắn lại bị lấn một bậc.
Tiêu Tử Ngang chắp tay hỏi: “Tê Hà Đình Chủ chính là tới tìm ta?”
“Tiêu Ngự Sử Trung Thừa sao lại ở đây?”
Hai người đồng thời mở miệng. Ở Hàm Mãn Châu, Tuyên Nguyệt Ninh từng vạch trần việc hắn không yêu nữ nhân mà chỉ ái nam nhân, còn ngăn cản hắn đi gây phiền phức cho Tiểu Tôn Chủ bộ.
Giờ nhìn sính lễ phía sau hắn, vốn chẳng phải thứ Bùi Ngụ Hành có thể lấy ra, trán nàng lập tức nhảy dựng. Một dự cảm bất hảo dâng lên, khiến nàng gần như nghẹn thở, bật hỏi: “Tiêu Ngự Sử Trung Thừa chính là tới vì cầu hôn Thập Nhất nương?”
Tiêu Tử Ngang bước về phía nàng. Trịnh gia thị vệ, nô bộc đều nhìn sang, ngay cả quản sự cũng vội chạy lên bảo vệ Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên Nguyệt Ninh thật sự cảm kích sự che chở ấy. Nhưng trong lòng nàng đang có một ngọn lửa, lại không biết ngọn lửa này có bùng đúng chỗ hay không. Nàng ngăn mọi người, còn cố ý bảo Tuyết Đoàn lui xuống, ngay trước ánh mắt của bao người, cùng Tiêu Tử Ngang đối diện, nói chuyện riêng.
Từ lúc nghe Tuyết Đoàn nói có người cầu hôn, nàng đã cảm thấy không đúng. Thì ra người cầu hôn không phải Bùi Ngụ Hành, mà là hắn – Tiêu Tử Ngang. Tên này lại định giở trò gì nữa đây?
Đón lấy ánh mắt cảnh cáo của nàng, Tiêu Tử Ngang ở trước mặt nàng cũng lười che giấu, nhưng nhiều người nhìn như vậy, hắn vẫn muốn giữ mặt mũi, chỉ là lời nói hơi kém thỏa đáng. Hắn cười: “Lấy trí tuệ của Tê Hà Đình Chủ, chẳng lẽ đoán không được ta cầu hôn ai à?”
“Ta làm sao đoán được? Ta cùng Tiêu Ngự Sử Trung Thừa đâu phải mối quan hệ thân thiết như vậy.”
Nàng nói lại một cách không hề khách khí, đủ thấy đã nhẫn nhịn đến cực điểm, ngay cả chút mặt mũi cũng không muốn giữ cho hắn. Nàng chẳng lẽ còn không hiểu Tiêu Tử Ngang à? Đây rõ ràng là loại người thích xem náo nhiệt không chê to chuyện, khóe mắt lại liếc sang mấy rương đỏ trong viện, mí mắt khẽ giật.
Nói sao nàng lại thấy quen mắt, chẳng phải trong đó có mấy món đồ sứ vốn bày ở Tiêu phủ hay sao?
Vừa nhìn liền biết Tiêu Tử Ngang vội vàng gom đồ trong phủ nhà mình chuyển tới đây, hắn muốn làm cái gì đây, thật khiến người ta khó hiểu.
Nàng thật sự chẳng muốn nghe Tiêu Tử Ngang nói chuyện, hắn lại mặt dày cười bảo: “Ta nào phải vì cầu hôn Thập Nhất nương, ta chính là hướng Tê Hà Đình Chủ cầu hôn. Từ lúc chia tay ở Hàm Mãn Châu đến nay, ta một lòng một dạ nhớ thương ngài, nghe tin Đình Chủ đã trở về, không kìm được liền chạy tới, mong rằng Tê Hà Đình Chủ tha thứ cho sự xúc động này của ta.”
Ngươi mà biết si mê ai! Tuyên Nguyệt Ninh cố sức kiềm chế không thốt ra những lời mắng chửi. Tiêu Tử Ngang quả thật điên rồi, làm sao có khả năng hắn sinh lòng ái mộ với nàng được!
Nàng hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Tiêu Ngự Sử Trung Thừa, khắp Lạc Dương đều truyền rằng ngài đối với Thập Nhất nương hết sức si mê, không chịu cùng Thập Nhất nương từ hôn. Giờ ngài lại hướng ta cầu hôn là có ý gì? Trong người của ngài rõ ràng đã có hôn ước rồi!”
Tiêu Tử Ngang lại thản nhiên thưởng thức dáng vẻ tức giận của nàng, nói: “Gọi ta Tử Ngang là được, xưng Tiêu Ngự Sử Trung Thừa lại có vẻ xa lạ quá. Nếu Đình Chủ đã hiểu lầm, vậy ta phải giải thích rõ. Ta cùng Thập Nhất nương vốn chẳng có tình ý gì, chẳng qua là trước đây bị hôn ước trói buộc, ta không muốn nhìn nàng ấy đi nhầm đường mà thôi. Huống hồ, hôn sự giữa ta và Thập Nhất nương là vốn định hôn với đích nữ Trịnh gia. Hiện giờ nàng ta đã không còn là đích nữ Trịnh gia, hôn sự này tất nhiên không thể giữ.”
Tuyên Nguyệt Ninh lạnh lùng liếc hắn. Cái gì mà sợ nàng ta đi nhầm đường, rõ ràng chính là do bụng dạ của ngươi hẹp hòi, thấy Thập Nhất hoàng tử cùng Trịnh Diệc Tuyết ồn ào, khiến ngươi mất mặt, nên không muốn để hai người bọn họ yên ổn. Lời ngươi nói nghe xuôi tai thật đấy. Chỉ vì Trịnh Diệc Tuyết không còn là đích nữ, liền đánh chủ ý sang đầu nàng, còn muốn làm khó dễ Bùi Ngụ Hành, thật sự quá độc ác!
Nàng giả bộ khó hiểu, đáp lại: “Nếu Tiêu Ngự Sử Trung Thừa không hài lòng, cứ từ hôn là được, sao còn liên lụy tới ta?”
Tiêu Tử Ngang nhìn vào căn nhà phía sau chưa có động tĩnh, rồi quay lại bảo: “Làm sao lại không liên quan đến Tê Hà Đình Chủ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=127]
Hôn sự của ta vốn là liên hôn với đích nữ Trịnh gia, nay đích nữ đã thay đổi, tự nhiên hôn sự cũng phải đổi. Người có hôn ước với ta phải là Đình Chủ mới đúng. Vì ta một lòng si tình với Đình Chủ, nào nỡ để Đình Chủ chịu ủy khuất, đành lại lần nữa mang sính lễ đến cửa.”
Có thể đem sự tình nói thành đường hoàng thoát tục như vậy, quả nhiên không hổ là người kiếp trước cùng Bùi tướng tranh đấu, thậm chí lập chí buộc tội Tể Tướng, từng giữ đến chức Ngự Sử Đại Phu.
Thế nhưng giờ đây lại bắt đầu nhằm vào Bùi Ngụ Hành, lẽ nào hắn không biết nàng cùng Bùi Ngụ Hành đã có hôn ước trong người?
Vô sỉ!
“Tiêu Ngự Sử Trung Thừa, lời này ta nghe thật chẳng hiểu. Chẳng lẽ ngươi ký hôn ước là với cái danh ‘đích nữ Trịnh gia’, chứ không phải với một con người bằng xương bằng thịt? Huống hồ ta đã cùng Bùi Thiếu Khanh có hôn ước, một nữ sao có thể tái giá hai lần?”
“Đúng là một nữ không thể tái giá hai lần, nhưng thân phận của Tê Hà Đình Chủ và Thập Nhất nương đã thay đổi, thì hôn ước cũng nên đổi. Đúng ra phải là ta cưới Đình Chủ, còn Bùi Thiếu Khanh cưới Thập Nhất nương mới đúng.”
Trong tai Tuyên Nguyệt Ninh vang lên ong ong, nàng hận không thể tát ngay vào mặt Tiêu Tử Ngang một cái.
Còn đổi hôn ước? Hắn muốn lên tận trời hay sao!
Nàng cười mà chẳng cười, nói: “Tiêu Ngự Sử Trung Thừa thật là có suy nghĩ kỳ quái, những lời ngài nói, ta chưa từng nghe bao giờ. Ta cùng Bùi Thiếu Khanh hôn thư đã viết tên, xin lỗi không thể theo ý ngài?”
Tiêu Tử Ngang lại nhìn thoáng qua phía sau nàng, nơi có người vừa từ trong phòng bước ra, giọng còn cố nâng cao: “Ta một lòng si mê Tê Hà Đình Chủ, đặc biệt tới phủ cầu hôn. Hôn thư giữa Tê Hà Đình Chủ cùng Bùi Thiếu Khanh vốn không ghi tên Đình Chủ, như vậy sao có thể giữ?”
Trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh chấn động, chậm rãi xoay người. Người mà nàng vẫn chờ đợi, giờ đang đứng ở cửa phòng, nhìn nàng cùng Tiêu Tử Ngang.
Dù cách xa, nàng vẫn cảm nhận được khóe môi đỏ khẽ nhếch của hắn, đôi mắt nhìn qua lại trên người hai người bọn họ.
Lúc này, nàng cùng Tiêu Tử Ngang đứng gần, rõ ràng chung quanh đều là nô bộc, nhưng trong mắt Bùi Ngụ Hành, dường như nàng và Tiêu Tử Ngang có gian tình vậy.
Một cơn chột dạ khiến nàng vội lùi khỏi Tiêu Tử Ngang ba bước.
Bùi Ngụ Hành, sao hắn cũng ở đây!?
Một bên, Tuyết Đoàn cũng mở to mắt. Chủ tớ hai người đối diện nhau, đều cảm thấy khó thở.
Thì ra Tuyết Đoàn nói cũng không sai, Bùi Ngụ Hành quả thật đã tới, chỉ là đồng thời Tiêu Tử Ngang cũng đến, nàng lại chỉ nghe được nửa câu, đem “lang quân” cùng “cầu hôn” gộp làm một.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mà nàng đã nếm đủ sự phập phồng lên xuống.
Đi cùng Bùi Ngụ Hành ra còn có Trịnh Diên Huy. Ông ta vừa thấy Tuyên Nguyệt Ninh đã không vui, nhưng vì có người ngoài, không tiện răn dạy, chỉ coi như không nhìn thấy nàng, ráng bày vẻ mặt phụ thân tốt.
Tuyên Nguyệt Ninh hành lễ với hai người, ánh mắt lại không rời khỏi Bùi Ngụ Hành. Trước kia ngày ngày ở bên nhau, nàng không thấy có gì khác lạ, nay bỗng chia xa, lại ở trong Trịnh phủ, nỗi tưởng nhớ hắn liền bùng lên dữ dội.
Một ngày không gặp, như cách ba thu.
Hắn vừa hạ triều đã vội tới Trịnh phủ, người mặc quan phục áo tím, lúc này cùng nàng xa xa đối diện, xiêm y đồng sắc, tựa như một đôi trời sinh.
Trịnh Diên Huy đã bắt đầu muốn đuổi khách, dùng lời lẽ uyển chuyển khuyên bảo Bùi Ngụ Hành cùng Tiêu Tử Ngang tạm rời đi, chuyện hôn ước hãy để hôm khác bàn.
Nhưng Bùi Ngụ Hành và Tiêu Tử Ngang đều không đáp lời, ai cũng không chịu nhường.
Tuyên Nguyệt Ninh nhận thấy Tiêu Tử Ngang đang dịch chuyển về phía nàng, nàng quay đầu liếc hắn, ánh mắt đầy cảnh cáo. Tiêu Tử Ngang đành đứng yên.
Nàng chủ động bước về phía Bùi Ngụ Hành. Bước chân nàng uyển chuyển, nhưng trong lòng lại hận không thể lao tới ôm hắn ngay. Mặc kệ Trịnh Diên Huy phía sau gọi tên quát bảo dừng lại, chỉ vài bước nàng đã đến trước mặt hắn.
Bùi Ngụ Hành thấy nàng tiến lại, liền nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Tử Ngang, sau đó khẽ nhấc tay áo rộng, ho khan mấy tiếng.
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức lo lắng: “Sao vậy? Mấy ngày qua huynh có uống thuốc đúng giờ không?”
Lúc còn ở xa thì không nhận ra, nhưng đến gần mới thấy, thân thể hắn gầy hơn trước, áo tím mặc trên người trống trải, khí sắc cũng chẳng được như khi ở nhà với nàng.
Rõ ràng hắn không chăm sóc tốt cho bản thân, lại còn cố nhịn trước mặt người ngoài. Nàng cách hắn một bước, nhìn trái nhìn phải, rồi nói: “Đại lang đâu, có mang theo thuốc bên người không? Hay là vào phòng uống ngụm nước đi?”
Tấm lòng quan tâm ấy, làm sao giấu được.
Bùi Ngụ Hành ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi buông tay áo, lộ ra nét cười như không cười, hờ hững liếc Tiêu Tử Ngang một cái, rồi toàn bộ ánh nhìn đều đặt lên Tuyên Nguyệt Ninh, hắn đến đây là để đón nàng.
“Ta không sao, chẳng qua là bị gió lùa nên ho thôi.”
“Đại lang sao lại không mặc áo choàng cho huynh chứ?”
Hiện mới tháng tám, Lạc Dương còn nóng, nào cần áo choàng. Trịnh Diên Huy chịu không nổi, quát: “Nguyệt Ninh, con mau trở về hậu viện, còn ra thể thống gì nữa.”
Bùi Ngụ Hành tiến lên một bước, che Tuyên Nguyệt Ninh ở sau lưng. Tuyên Nguyệt Ninh nhìn bóng dáng gầy gò của hắn, im lặng mím môi, rồi liếc sang Trịnh Diên Huy, quả nhiên sắc mặt ông ta đã đen thui.
Ngay tại Trịnh gia, trước mặt ông ta, lại dám bảo vệ đích nữ Trịnh gia sau lưng như thế – lá gan Bùi Ngụ Hành càng lúc càng lớn!
Cái gọi là “còn ra thể thống gì” rõ ràng là nhằm vào nàng cùng Bùi Ngụ Hành. Nhưng hai người họ vốn đã có hôn ước, lại lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm tự nhiên chẳng giống người ngoài. Trịnh Diên Huy chẳng phải đã sớm biết à? Hiện tại còn bày ra bộ mặt phụ thân tốt, ước thúc hành vi của nàng, thật khiến người ta buồn nôn.
Chỉ nghe Bùi Ngụ Hành nói: “Ta cùng Nguyệt Ninh lưỡng tình tương duyệt, nhiều ngày không gặp, tưởng niệm vô cùng, mong ngài thứ lỗi.”
“Hôn ước của hai người, ta chưa từng đồng ý. Bùi Thiếu Khanh, mời ngươi tự trọng. Nguyệt Ninh, lại đây!”
Tuyên Nguyệt Ninh làm sao có thể đi qua. Nghe ông ta nói không đồng ý hôn sự, gương mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức căng cứng. Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng dò tới, khẽ nắm lấy tay nàng.
Tay áo rộng bay bay, chẳng thể che giấu được cánh tay vươn ra. Hai người tay nắm tay, khiến trong mắt Trịnh Diên Huy gần như muốn phun ra lửa.
Khóe miệng hắn nhếch thành nụ cười, đôi môi đỏ như máu khẽ mở khẽ khép, nói: “Hôn thư đã ký kết, không phải chỉ cần ông không đồng ý liền có thể hủy bỏ. Ngày mùng mười tháng mười là ngày do chính mẫu thân của ta đích thân đến đạo quán cầu được, ngày ấy chính là ngày lành, rất thích hợp để thành hôn. Nếu không có gì dị nghị, ta xem nên định vào ngày ấy cho thỏa đáng. Ta sẽ để mẫu thân tới bàn bạc cùng ông.”
“Mùng mười tháng mười?” Tuyên Nguyệt Ninh đứng phía sau hắn nhỏ giọng nói “Có phải quá gấp không? Chúng ta vừa đến Lạc Dương, còn chưa chuẩn bị gì cả.”
“Không gấp, chỉ e đêm dài lắm mộng thôi.”
Hai người không coi ai ra gì, cứ thế bàn bạc với nhau, phớt lờ việc Trịnh Diên Huy kịch liệt phản đối hôn sự. Cuối cùng, ông ta cũng lộ nanh vuốt: “Trịnh gia ta quyết sẽ không gả nữ nhi cho Bùi Thiếu Khanh. Còn về hôn ước giữa hai người, ta thấy Tiêu Ngự Sử Trung Thừa nói cũng chẳng sai, nếu đã ôm nhầm, thân phận thay đổi, hôn ước tất nhiên không thể coi là thật.”
Nghe nhắc tới tên mình, Tiêu Tử Ngang liếc mắt nhìn hai người, nhưng lại nhàn nhã xem diễn, không chen lời.
Bùi Ngụ Hành khẽ siết nhẹ bàn tay nhỏ bé của Tuyên Nguyệt Ninh, mỉm cười ra tiếng. Trong tình huống này, nụ cười ấy lại mang vẻ khinh thường cùng ngạo mạn. Tiêu Tử Ngang nhướn mày, càng hứng thú tiếp tục làm khán giả.
Bùi Ngụ Hành dám ở trước mặt Trịnh Diên Huy mà bày ra vẻ trào phúng. Phải biết hiện giờ Trịnh Diên Huy là phụ thân của Tuyên Nguyệt Ninh, hôn nhân đại sự vốn do phụ mẫu quyết định. Nếu ông ta kiên quyết không đồng ý, Bùi Ngụ Hành còn có thể làm gì?
“Thật hay giả, e rằng còn phải lấy luật pháp luận định. Ta cùng Nguyệt Ninh đã có hôn thư, đó chính là phu thê.”
“Nàng giờ đã họ Trịnh, tên trên hôn thư không còn giống nữa.”
“Nhưng vẫn là một người.”
“Ta không đồng ý.”
Sợ lớp son môi bị xóa đi, Bùi Ngụ Hành khẽ đưa lưỡi liếm mặt trong bờ môi, trong mắt toàn là lưỡi dao sắc bén, lời nói như chém xuống: “Vậy thì thử xem.”
Xem ai bản lĩnh cao hơn: hắn – một Thiếu Khanh tam phẩm của Đại Lý Tự, bản lĩnh hơn, hay là Trịnh Diên Huy – gia chủ thế gia đại tộc Trịnh gia, bản lĩnh hơn?
Trịnh Diên Huy mặt đen lại, chăm chú nhìn Bùi Ngụ Hành đang đứng sừng sững trước mắt, không hề rơi vào thế hạ phong. Tất cả khinh thường đều bị cuốn sạch. Người trẻ tuổi này quả thực là nhân vật xuất chúng trong cùng thế hệ, thật đáng tiếc.
Đúng lúc đó, một vị quan viên của Đại Lý Tự vội vàng đi tới. Người này thân mặc quan phục, nhìn dáng vẻ tầm ba mươi tuổi, cũng là nhân vật có danh tiếng trong chốn quan trường Lạc Dương.
Thế nhưng người ấy lại khom lưng chắp tay, cực kỳ cung kính: “Bùi Thiếu Khanh, có một vụ án vừa mới chuyển giao đến Đại Lý Tự, vô cùng cấp bách, kính xin ngài mau trở về một chuyến.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận