Xe ngựa lảo đảo lắc lư, đồng ruộng đã lùi lại phía sau, chờ thêm một lần nữa gặp lại Khố Địch Úy Văn, tin tức từ Lạc Dương cũng mới được gửi về, cho biết trải qua mấy vòng cãi vã kịch liệt, cuối cùng được Nữ Đế dứt khoát xử lý, đồng ý cho mở khu buôn bán, làm thử một năm. Tin tức này được người thúc ngựa mang gấp đến huyện Hàm Mãn.
Mà Bùi Ngụ Hành viết hẳn một lá thư phân tích rõ ràng, nói rõ lợi ích và nguy hiểm của việc mở khu buôn bán, Thôi Lăng lại lần nữa đem ra khoe khoang.
Lại thêm việc Bùi Ngụ Hành tra ra Lận Chủ Bộ cấu kết với thân hào, tham ô, xét theo công lao thì đủ để được thăng một cấp. Nhưng vì mới nhậm chức chưa đầy ba tháng, chuyện này bị Nữ Đế đè xuống không ban thưởng, mọi người thêm mệt mỏi khi nghe Thôi Lăng khoe khoang tiếp.
Lận Chủ Bộ bị cách chức, bị phán treo cổ, bị tịch thu gia sản. Tiền bạc tham ô đúng như Bùi Ngụ Hành đã dự đoán, được giữ lại làm chi phí cho huyện nha, nhờ số tiền ấy mà việc mở khu buôn bán trở nên dễ dàng hơn.
Vị trí khu buôn bán được hắn bàn bạc kỹ với Đồng tướng quân, đặt tại khoảng giữa doanh trại quân đội và huyện Hàm Mãn, khiến những người dự đoán khu buôn bán sẽ nằm gần huyện Hàm Mãn đều kinh ngạc nói không ra lời.
Huyện Hàm Mãn trong khi đang xây dựng sẽ hỗn loạn, nên hắn cố tình để trống một khoảng đất để quy hoạch lại, tính toán đợi sau khi khu buôn bán hoàn thành, sẽ sửa sang lại toàn bộ huyện Hàm Mãn từ trong ra ngoài, sau đó mới hướng ra phía ngoài mở rộng thêm khu buôn bán.
Lúc này đang là mùa nông nhàn, hắn ra lệnh chiêu mộ nhân công, mỗi người được ăn hai bữa cơm, trả công trong ngày, mỗi ngày phát 120 đồng tiền. Đây là mức giá cao hơn bình thường so với các châu phủ khác, khiến các hán tử ở huyện Hàm Mãn ùn ùn kéo đến xin được chiêu mộ.
Nếu khu buôn bán cần một tháng mới xây xong, thì đến tiền cưới tức phụ cũng có thể tích góp đủ.
Trong nhà ai có nữ nhân, chỉ cần họ đồng ý, liền có thể đến nấu cơm cho các hán tử, cũng có thêm tiền công, mọi người càng thêm nhiệt tình.
Việc tuyển người được Bùi Ngụ Hành toàn quyền giao cho Vương Hổ – người vừa từ Lạc Dương trở về. Sau khi ra ngoài đi một chuyến mở mang tầm mắt, hắn càng thêm trầm ổn, làm việc có nề nếp, dần dần có phong thái của phụ tá đắc lực kiếp trước của Bùi Ngụ Hành.
Khu buôn bán rầm rộ xây dựng, những người trong nước Đại Uyên vốn thích buôn bán, yêu tiền bạc, bắt đầu thường xuyên đến thăm hỏi Bùi Ngụ Hành. Lúc này bọn họ cũng hiểu rằng muốn một ngụm nuốt trọn khu buôn bán là chuyện không thực tế, liền thay đổi cách nghĩ, định thương lượng để có được một phần ba khu đó.
Bùi Ngụ Hành là người vừa bỏ tiền, vừa bỏ sức, lại chia cho bọn họ một phần ba? Đâu ra tiện nghi vậy cho họ được? Hắn liền dặn tiểu Tôn Chủ Bộ: “Nếu có vị Khố Địch lang quân từ Việt Châu tới tìm ta, ngươi cứ dẫn hắn đến.”
Đám người kia vài lần đến gặp đều bị từ chối, Bùi Ngụ Hành không chịu tiếp, tiểu Tôn Chủ Bộ thì lui hết tiền mà bọn họ hiếu kính. Vì hắn vốn không thiếu tiền, mà hắn cũng thấy phiền, nên thuận miệng chỉ điểm vài câu: “Trong tộc của mọi người hình như có một vị Khố Địch lang quân đến từ Việt Châu, Huyện lệnh chúng ta chỉ đích danh muốn gặp hắn.”
Giữa tộc nhân tại Đại Uyên và tộc nhân đang sống ở Đại Lạc, mặc dù cùng là Hồ Thương nhưng đều đang âm thầm tranh đấu với nhau, mọi người trong huyện nha không rõ lắm, chỉ biết vài hôm sau, Khố Địch Úy Văn được cử làm đại diện toàn quyền của tộc nhân Đại Uyên đến thương nghị.
Còn trẻ, lại bị bỏ qua, Khố Địch Úy Văn vốn nghĩ rằng mình còn phải trải qua thêm một quãng thời gian mới có tiếng nói trong tộc, không ngờ được Bùi Ngụ Hành đưa cho một cái thang trèo lên.
Lần nữa gặp mặt, Bùi Ngụ Hành vừa mới xuống đại đường, mọi án cũ có vấn đề năm xưa đều được hắn phúc thẩm lại một lượt, lần ra đại đường này chỉ là để xử lý mâu thuẫn nhỏ nơi quê nhà.
Hắn từ từ bước tới, mặc y phục quan nhân, chân đi ủng đen, vừa đi vừa nghiêng đầu dặn dò sự việc cho tiểu Tôn Chủ Bộ bên cạnh. Lúc còn ở Việt Châu, hắn là một học sinh không nhiễm khói lửa trần gian, như người của trời, nhưng kể từ lúc đỗ đạt công danh, rời khỏi phạm vi thế lực ở Lạc Dương, cả người như thay da đổi thịt, xung quanh toát ra một loại uy nghi không thể diễn tả.
Lần này gặp mặt, tự biết hổ thẹn.
“Khố Địch lang quân, xin hỏi lang quân có hạt giống khoai lang nào không?” Bùi Ngụ Hành mời hắn ngồi, rồi cẩn thận nói rõ đặc tính của giống khoai lang ấy.
Hắn đã chuẩn bị đến đây để bàn chuyện khu buôn bán, bị Bùi Ngụ Hành hỏi vậy thì hơi bất ngờ, nhưng sau đó suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta bình thường có sưu tầm mấy loại hạt giống, chắc là có, nhưng số lượng không nhiều.”
Bùi Ngụ Hành gật đầu, ý tứ sâu xa nói: “Không sao. Không giấu gì ngươi, Nguyệt Ninh thật sự lo cho sinh kế của dân chúng, chúng ta định mở rộng trồng giống cây này, mong lang quân giúp chúng ta tìm thêm hạt giống.”
Bất cứ thứ gì ăn được, lần đầu gieo giống đều sẽ gặp khó khăn, huống hồ lần này hạt giống do hắn cung cấp. Khố Địch Úy Văn lưỡng lự, nhưng khi nghe nói sẽ cho hắn một nửa khu buôn bán thì ngay tức khắc đồng ý không còn do dự.
Huống hồ những vị trí ấy đều đưa cho một mình hắn định đoạt, có thể tự phân chia cho tộc nhân Đại Uyên, có thể cho thuê, hoặc để dành dùng riêng.
Chuyện tốt như vậy, hắn sao lại không đồng ý? Đừng nói là tìm hạt giống, Bùi Ngụ Hành bảo hắn hái sao trên trời, hắn cũng phải suy nghĩ xem có cách nào làm được không.
Hắn bất an trong lòng, hỏi: “Bùi lang, không, Bùi Huyện lệnh, vì sao ngài lại cho ta cơ hội này?”
Bùi Ngụ Hành giấu đi nét mặt, đáp: “Trong tất cả những người Hồ Thương kia, chỉ có lang quân là người trọng tình trọng nghĩa mà ta hiểu rõ. Lang quân, đừng khiến ta thất vọng.”
Khố Địch Úy Văn nghe vậy thì cảm động, như gặp được Bá Nhạc, lập tức đứng dậy đáp: “Tuyệt đối không phụ kỳ vọng.”
“Ừ.” Hắn nhẹ giọng đáp, ngẩn người, chờ Khố Địch Úy Văn rời đi liền một mình đứng trước cửa sổ, khẽ bật cười.
Tuyên Nguyệt Ninh nghe tin nhưng không gặp được Khố Địch Úy Văn, cũng tránh được một phen xấu hổ. Nhưng nàng vẫn lo chuyện khoai lang, vừa thấy Bùi Ngụ Hành liền hỏi.
Hắn không nói tiếng nào, cố tình trêu chọc nàng, khiến nàng tưởng Khố Địch Úy Văn chưa tìm được hạt giống, lấy làm tiếc nuối. Sau lại nghe hắn nói Khố Địch Úy Văn có ít hạt giống, nàng mới nhận ra mình bị hắn lừa.
Tức giận đòi quay về hậu viện, Bùi Ngụ Hành nắm chặt cổ tay nàng, thấy mấy người đi cùng Khố Địch Úy Văn đã rời khỏi, bèn hạ giọng nói: “Được rồi, ta xin lỗi muội, được chưa?”
Tuyên Nguyệt Ninh kinh ngạc, mắt mở to, nghĩ không ra Bùi Ngụ Hành sao lại đổi tính, thế mà chịu xin lỗi nàng. Nhưng người luôn kiêu ngạo như hắn mà chịu cúi mình như vậy, nàng lại thấy dễ chịu, nét mặt dần hòa hoãn.
Nàng giục hắn nhanh lấy hạt giống về trồng thử, sợ không kịp thì năm nay chẳng trồng được khoai lang.
“Được, ta đã bảo Khố Địch lang quân mang hạt giống tới, còn cho hắn nửa khu buôn bán,” Bùi Ngụ Hành nhìn nàng, tư tâm nói, “Hắn sắp tới sẽ rất bận rộn, Nguyệt Ninh đừng đi quấy rầy hắn nữa, chúng ta cứ lo trồng khoai lang cho tốt trước.”
Vì sao cho Khố Địch Úy Văn nửa khu buôn bán? Đó là con gà mái đẻ trứng vàng. Tộc nhân hắn mà biết chuyện, thể nào cũng muốn cắn xé một miếng thịt trên người hắn. Lúc đó, hắn sẽ bị quấn lấy không thoát ra được, cũng chẳng thể đến tìm Tuyên Nguyệt Ninh.
Trong mắt hắn, tình cảm đã dần sinh sôi, không còn muốn khắc chế, nhưng tiếc thay có người lại không cảm nhận được, ngược lại còn kỳ quái hỏi hắn: “Ta tìm hắn làm gì?”
“Được, không tìm.” Hắn dịu dàng đáp.
Chờ Khố Địch Úy Văn đưa hạt giống tới, Bùi Ngụ Hành bắt đầu tuyển lão nông đến trồng, nhưng dân quê sợ hãi, dù là do chính Huyện lệnh chiêu mộ cũng chùn bước, tạm thời không ai dám đến.
Bùi Ngụ Hành đành nghĩ cách, sai nha dịch đến các thôn khuyên bảo: “Huyện lệnh chúng ta nói là mời các vị đến trồng trọt, còn phát tiền công mỗi ngày.”
“Trồng không tốt cũng không sao, vẫn phát tiền công, không làm lỡ việc nhà nông.”
Khuyên mãi, nha dịch mới mời được mười người.
Mười lão nông đến huyện nha gặp Bùi Ngụ Hành như chim sợ cành cong. Dù hắn không ra vẻ quan nhân, nhưng hắn là Huyện lệnh, là trời ở huyện Hàm Mãn. Lúc ở đồng ruộng vẫn còn có thể trò chuyện được, nhưng vào đến nha môn, mấy lão nông liền không dám nói năng gì.
Hắn đang phiền lòng, thì Tuyên Nguyệt Ninh lại đến, vẫn mặc Hồ phục, thay hắn dùng cái miệng ba tấc không chịu thua ai, nói rõ đầu đuôi chuyện này.
Nghe nói hạt giống khoai lang rất quan trọng, nhóm lão nông mới dè dặt tiếp nhận.
Bùi Ngụ Hành liền chọn một mảnh ruộng gần huyện Hàm Mãn dựng lên một tiểu viện cho họ nghỉ ngơi mỗi ngày.
Ngày dài tháng rộng, thường xuyên đến xem cây mọc mầm, các lão nông dần không còn thấy Bùi Ngụ Hành đáng sợ nữa, cũng dám trò chuyện với hắn vài câu.
Tuyên Nguyệt Ninh liền đi theo hắn chạy đôn chạy đáo, khu buôn bán hay đồng ruộng không ai là không biết nàng.
Tuyên phu nhân, người luôn muốn nàng ở yên trong nhà, thấy cảnh này thì tức giận không thôi. Đã vậy nhi tử của mình còn suốt ngày kéo theo Tuyên Nguyệt Ninh đi khắp nơi, giờ bà cũng chỉ biết đỡ trán, lười để ý thêm. Tâm trí bà lúc này đều đặt vào hai đứa nhỏ trong nhà, nên hai đứa nhỏ ấy cảm thấy khổ chẳng nói nên lời, hận không thể cùng a tỷ chạy ra ngoài cho xong.
Trước khi thu hoạch vụ thu, thì khu buôn bán đã hoàn thành xây dựng. Bùi Ngụ Hành lại một lần nữa chiêu mộ sáu nha dịch, chuyên môn phụ trách việc giữ gìn trật tự an toàn cho khu buôn bán. Hắn thậm chí còn đạt thành hiệp nghị hợp tác với Đồng tướng quân, điều động binh lính đến trấn giữ nơi này. Thuế của khu buôn bán sẽ phân một phần mười giao cho quân doanh, dùng làm quân nhu.
Việc này tự nhiên là từ lúc bắt đầu quy hoạch khu buôn bán, hắn đã tính tới. Tướng sĩ nơi biên quan cực khổ, vào lúc không có chiến sự, triều đình cấp phát quân phí bị tầng tầng lớp lớp chèn ép, đến nơi thì gần như chẳng còn bao nhiêu. Giờ có nguồn thu từ khu buôn bán, chẳng khác nào dập được lửa sém lông mày. Nữ Đế vô cùng trí tuệ, áp tiếng tranh chấp của các phe phái, đồng ý thông qua kiến nghị của Bùi Ngụ Hành.
Thế gia đại tộc thì trông chờ khu buôn bán bị giày xéo tan tành, chỉ mong cho đệ tử của Thôi Lăng phạm vào tội lớn.
Còn phe phái mới dưới quyền Nữ Đế thì hy vọng Bùi Ngụ Hành có thể thuận lợi hoàn thành khu buôn bán. Chỉ cần kỳ thử nghiệm một năm qua đi mà đạt hiệu quả, chứng minh được khu buôn bán đóng vai trò quan trọng trong việc giữ ổn định biên cương, nó sẽ lập tức cắm rễ nảy mầm tại huyện Hàm Mãn, mang đến cho nơi này tài phú và nhân tài tuôn chảy không dứt, đồng thời cũng đem đến cho triều đình ý tưởng mới.
Cùng với việc khu buôn bán được thành lập, Khố Địch Úy Văn dẫn đầu tộc nhân Đại Uyên quốc tiến vào. Tộc nhân của bọn họ xưa nay đều sùng bái người nào kiếm được nhiều tiền nhất, và người đó cũng trở thành thủ lĩnh.
Khố Địch Úy Văn không hổ danh là người có thiên phú thương nghiệp, nửa khu buôn bán giao cho tộc nhân của hắn đều bày bán sản vật khác nhau, để tránh tình trạng tranh giành.
Có bọn họ khởi đầu làm gương, đám người Hồ Thương trong thành cũng động lòng, trước tiên đến khu buôn bán lãnh thẻ bài, sau đó có nha dịch đợi đủ số lượng thì dẫn họ đi xem những quầy hàng còn trống.
Huyện Hàm Mãn không thiếu đất, hơn nữa phần lớn lại là đất hoang không thể trồng trọt, khu buôn bán chiếm diện tích gần như tương đương một huyện Hàm Mãn khác. Đường đi bên trong rộng lớn, ba chiếc xe ngựa cũng có thể chạy song song.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=82]
Nhìn ra xa là những quầy hàng nối tiếp nhau, mỗi quầy còn được tặng kèm một kho hàng miễn phí. Có quân đội canh giữ tuần tra, tuyệt đối không xảy ra chuyện mất hàng hóa. Nếu muốn buôn bán đồ sứ, vật cồng kềnh, có thể thuê thêm kho hàng. Giá thuê không cao, thời gian thuê kho hàng song song với thời gian thuê quầy hàng.
Giá thuê quầy hàng tính từ trung tâm đi ra ngoài sẽ càng lúc càng rẻ, tính theo thời hạn dài hay ngắn sẽ có mức giá khác nhau, được thuê tối đa một năm. Đồng thời Bùi Ngụ Hành cũng cho dán bố cáo rõ ràng, chỉ cần hắn còn tại chức, giá thuê khu buôn bán tuyệt đối không tăng.
Người Hồ Thương kiến thức rộng, gần như không chút do dự mà đặt thuê quầy hàng. Trong lòng họ cũng biết góp gió thành bão, nhìn bề ngoài thì giá thuê rẻ, nhưng khu buôn bán có bao nhiêu quầy hàng, sẽ thu được bao nhiêu tiền thuế? Vị Bùi Huyện lệnh này đúng là khôn ngoan!
Tác dụng quan trọng hơn cả của khu buôn bán chính là đảm đương việc lưu thông hàng hóa Bắc Nam. Có sự thừa nhận của triều đình Lạc Dương, lại có tộc nhân Đại Uyên tụ hội, thương nhân các nơi nghe danh mà tìm đến. Đồ sứ, lụa là, da thú... chỉ có thứ ngươi không tưởng tượng ra, không có thứ bọn họ không bán.
Huống chi hoàn cảnh khu buôn bán thật sự quá tốt. Trước đây, họ đi khắp nơi đều bị lạnh nhạt khinh khi, mà ở đây, bốn phương tám hướng đều là đồng loại, khiến bọn họ dễ dàng kết giao được không ít bạn tốt.
Nửa khu buôn bán chẳng mấy chốc được các thương nhân chiếm kín. Bùi Ngụ Hành đem nửa còn lại phân ranh giới rõ ràng với Khố Địch Úy Văn, chỉ lấy chút ít tiền thuê làm tượng trưng. Nhờ có bọn họ làm khởi đầu, thậm chí còn tự phát đặt ra quy tắc mua bán, khiến khu buôn bán càng thêm chính quy và quy củ.
Thế nhưng, tại khu trung tâm sầm uất nhất, lại có một quầy hàng vẫn chưa có ai buôn bán. Có người Hồ Thương tò mò hỏi liệu có phải giá thuê quầy đó quá cao, không ai dám thuê?
Nha dịch bị hỏi đến phát cáu, phất tay nói: “Các ngươi hỏi cái gì vậy hả? Giá thuê từng quầy đều dán công khai ở trước cửa, yết giá rõ ràng! Quầy này là do Bùi Huyện lệnh giữ lại, không cho thuê ra ngoài!”
Cũng đúng lúc ấy, nơi cửa náo động. Một nha dịch vừa khóc vừa hét lớn: “Đồng ruộng! Đồng ruộng trồng ra khoai lang rồi! Lại còn to lắm! Một năm có thể trồng ba vụ, nhà chúng ta, người nhà chúng ta có cơm ăn rồi, không cần đói nữa! Bùi Huyện lệnh bảo ta kêu mọi người qua hỗ trợ trước, phiền các huynh đệ trong quân trông giữ giúp một chút.”
Trồng ra loại lương thực mới?
Các thương nhân trong khu buôn bán như đàn sói đói nghe thấy mùi thịt, suýt nữa thì vây mấy nha dịch lại tra hỏi:
“Khoai lang gì vậy? Có bán ra ngoài không?”
“Sản lượng bao nhiêu? So với lúa gạo thì thế nào?”
“Này này, đừng đi vội! Đồng ruộng ở đâu đấy?”
“Mua bán gì chứ! Nhà chúng ta còn chưa trồng mà!” Đám nha dịch đâu quan tâm tới họ, hối hả chạy về phía ruộng.
Có người Hồ Thương từ phương Nam há hốc mồm hỏi: “Thứ lương thực này còn chưa biết ăn được hay không, mà họ đã kích động thế rồi?”
Người địa phương đứng bên cạnh trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi biết gì chứ, đây là do Bùi Huyện lệnh trồng ra đấy, chắc chắn ăn được! Tránh ra, đừng cản đường, ta phải tận mắt đi xem!”
Nói xong liền dùng vai hất hắn sang bên, đuổi theo đám nha dịch. Tất cả Hồ Thương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, phân nửa cũng đuổi theo. Chỉ có mấy lão thần Đại Uyên cười lạnh nhìn họ một cái, thầm nghĩ bọn ngu ngốc, giống khoai lang này vốn là do tiểu Khố Địch nhà chúng ta tìm về.
Trong tiểu viện chuyên trồng khoai lang, mười lão nông đang ôm đám khoai vừa đào ra từ đất, vừa gào khóc. Cả đời này, họ không ngờ lại có ngày từ chính tay mình trồng được một thứ thần kỳ đến vậy.
Ngoài ruộng bị đào lộn cả lên, xếp đầy những củ khoai lang to bằng nắm tay, da hồng chắc nịch. Nhìn kích cỡ ấy, một củ là đủ cho nam tử trưởng thành ăn no. Có giống này, đến năm mất mùa cũng có thể chịu đựng qua được đi.
Đồng ruộng hỗn loạn. Việc lớn như thu hoạch khoai lang, Tuyên phu nhân cũng tới giúp. Bà đang chỉ huy tỳ nữ đi khuyên các lão nông, quay đầu lại đã thấy Tuyên Nguyệt Ninh đã đi xuống ruộng, giày dính đầy bùn, một hơi nghẹn trong cổ, vừa định gọi nàng đi lên.
Tuyên Nguyệt Ninh đang cố kéo một củ khoai lang khỏi đất mãi không được, liền tức giận nói với Bùi Ngụ Hành đứng cạnh: “Ngươi cũng xuống giúp ta một tay đi chứ!”
Từ ngày theo Bùi Ngụ Hành chạy ngược xuôi, nàng đã dần trưởng thành, dáng người cao hơn, giọng nói cũng mềm mại hơn, đậm chất nữ nhi. Lúc này nàng nói, chẳng khác nào đang làm nũng.
Bùi Ngụ Hành liếc mắt nhìn vạt áo nàng đã dính đầy bùn, lùi lại một bước nói: “Ta đã sai nha dịch tới rồi, họ sẽ đào hết khoai lên. Muội mau lên đi.”
Tuyên phu nhân xoay đầu, làm như không thấy hai người kia. Nhìn ruộng đầy khoai lang và hai đứa trẻ đang cười tươi roi rói, bà nói: “Hai con cẩn thận một chút, đừng giẫm hỏng hoa màu.”
Một lão nông đứng bên lau nước mắt, đáp lại Tuyên phu nhân: “Không sao đâu phu nhân, khoai lang đều chôn trong đất, giẫm không hỏng. Để tụi nhỏ chạy, dính chút không khí vui mừng cũng tốt.”
Chẳng bao lâu, đám nha dịch đã chạy đến. Vương Hổ chia cho mỗi người một khoảnh đất nhỏ và một cái xẻng. Nhưng họ xua tay từ chối, nói phải dùng tay đào, lỡ đâu xẻng làm hỏng khoai thì biết làm sao?
Mọi người cúi đầu, hì hục đào khoai bằng tay, chẳng mấy chốc đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Một lão nông chỉ đống khoai hỏi: “Chỗ này chắc cũng phải trăm cân rồi nhỉ?”
Người chuyên ghi chép đứng bên kiểm đếm, gật đầu: “Không sai biệt lắm.”
“Mà mới chỉ có vài mẫu đất thôi đó, trời đất ơi!”
Không chỉ nhóm lão nông, ngay cả nha dịch cũng tròn mắt khi nhìn đống khoai vừa đào được. Lúc này, một nha dịch thốt lên sợ hãi: “Các ngươi mau nhìn nè!”
Trong tay hắn giơ lên một củ khoai vừa mới đào, dài gần bằng cả cánh tay. Đám người Hồ Thương đang đứng bên ngoài tiểu viện cũng kinh ngạc kêu thành tiếng.
Bầu không khí hân hoan lan khắp tiểu viện, đến khi có người Hồ Thương hỏi: “Thứ này ăn được thật à?”
Tuyên Nguyệt Ninh dậm chân giẫm lên bùn, trong lòng đã biết rõ. Nàng hiểu rất rõ cách ăn khoai lang, lập tức đáp: “Ăn được! Gạo chúng ta phải xay vỏ mới nấu, khoai lang cũng như thế. Chúng ta rửa sạch, nấu thử xem!”
Nàng đứng bên cạnh Bùi Ngụ Hành, nụ cười tươi rói trên mặt tỏa ra tự tin, khiến ai nấy đều bị ảnh hưởng.
“Đúng vậy, chúng ta thử xem! Nấu không được thì đem nướng!”
“Để ta cắn thử một miếng coi có ăn sống được không!”
“Ngươi tránh ra, mau giúp phu nhân đem nồi ra đây!”
Trong bếp ở tiểu viện, Tuyên phu nhân đã cùng hai tỳ nữ đun một nồi nước đầy. Đám nha dịch người bê nồi, người nhóm lửa, lấy đá xếp thành một bệ bếp đơn sơ, đặt ngay giữa sân để ai cũng thấy.
Họ chọn đủ cỡ khoai, lớn có, nhỏ có, rửa sạch sẽ, thành kính thả vào nồi nước để luộc.
Chẳng bao lâu, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi. Một nha dịch mở nắp, hơi nước bốc lên, dùng đũa chọc nhẹ một cái, khoai lập tức nhũn xuống phân nửa.
Bùi Ngụ Hành bảo người ôm con chó tới, nó đã được dẫn tới từ trước, lấy một khối khoai lang đã nguội đi một chút, không cần dùng sức, chỉ nhẹ nhàng bẻ liền gãy thành hai nửa, lộ ra phần ruột trắng mềm bên trong, đút cho con chó ăn.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nó, chỉ thấy nó ăn xong liền tung tăng nhảy nhót, còn dụi mũi vào quần nha dịch vì mùi thơm, ý muốn xin thêm một miếng nữa.
Nha dịch đưa nốt nửa khối còn lại cho nó, bị nó một ngụm ngậm đi, tìm một chỗ ít người nhất mà ăn, chỉ sợ ăn no một lát là ngủ mất.
“Nó… nó làm sao vậy?”
Một lão nông tiến lên sờ thử, thấy bụng nó phập phồng đều đặn, nói: “Không sao đâu, nó ngủ rồi.”
“Vậy thì… khoai lang này, ăn được thật sao?”
“Ăn được!”
“Thật sự có thể ăn à? Bùi Huyện lệnh?”
Bùi Ngụ Hành gật đầu: “Chia số khoai lang trong nồi này cho mọi người nếm thử đi.”
Vương Hổ hớn hở lĩnh mệnh, ngay cả nhóm Hồ Thương đứng ngoài viện cũng được chia mỗi người một khối.
“Hảo ngọt a!”
“Còn rất mềm!”
“Ta mới ăn nửa củ đã thấy no bụng rồi đấy!”
“Ngươi ăn ít thôi, nồi chỉ còn lại chừng đó, Bùi Huyện lệnh còn chưa được ăn đâu!”
“Mọi người không cần để ý tới ta,” Bùi Ngụ Hành nhìn bọn họ vừa ăn vừa rơi nước mắt, đột nhiên cảm thấy một loại thành tựu dâng đầy trong lòng, “Khoai lang trồng được nhiều như vậy, hôm nay cho mọi người ăn no một bữa.”
Loại vui sướng này, hắn lập tức muốn chia sẻ với người đã từng nói với hắn về giống khoai lang có thu hoạch thần kỳ này – Tuyên Nguyệt Ninh. Người vốn đứng cạnh hắn khi nãy, giờ chẳng biết đã đi đâu, hắn đưa mắt tìm kiếm giữa đám đông, nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu cả.
Trong lòng chợt căng thẳng, máu toàn thân dồn lên, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Có ai thấy Thất lang đâu không?”
Người bị hỏi miệng còn đang nhai khoai lang, chỉ biết lắc đầu. Đúng lúc ấy, nghe thấy giọng hắn, Tuyên Nguyệt Ninh ló đầu ra: “Ta ở đây!”
Biết nàng vẫn còn trong sân, không có chuyện ngoài ý muốn, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nhìn sang phía nàng, không nhịn được bật cười khẽ: “Muội ngồi xổm bên bệ bếp làm gì thế?”
Nàng thần thần bí bí làm mặt quỷ với hắn, còn đưa ngón tay lên môi ra hiệu bảo hắn đừng lên tiếng. Qua một lúc mày mò loay hoay, nàng từ trong bệ bếp lấy ra một củ khoai lang nướng chín, đem củ khoai giảm nóng, rồi đem tới trước mặt hắn.
Đôi mắt cong cong như trăng non, nàng nhẹ nhàng lột lớp vỏ cháy bên ngoài củ khoai lang, vừa làm vừa nói: “Ta nói cho ngươi nghe, nướng như vậy ăn mới ngon. Này… thơm quá chừng luôn.”
Nàng khẽ nhéo vành tai nhỏ khéo léo, mặc kệ trên đó lấm lem tro than, không hề bận tâm, giơ củ khoai lang đen xì ấy lên trước mặt hắn: “Ngươi nếm thử một miếng đi.”
Bùi Ngụ Hành ngây người nhìn nàng hồi lâu. Đến khi nàng lại giục, hắn mới nhận lấy củ khoai từ tay nàng, cúi đầu cắn một miếng.
Ừm, thật ngọt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận