Sáng sớm hôm sau, Tuyên phu nhân liền đứng ra sắp xếp, trước tiên bảo bọn nô bộc dọn dẹp sạch sẽ những chỗ hôm qua chưa thu dọn xong, sau đó lại dặn phòng bếp làm một bàn thức ăn dễ tiêu hóa.
Bùi Cảnh Chiêu cùng Bùi Cảnh Ký vì huynh trưởng thành thân nên xin nghỉ một ngày, nên hôm nay cần quay lại đi học, hai đứa nhỏ cúi gằm đầu, từng chút một vuốt đỉnh đầu Tuyên Hắc.
Lão quản gia đi tới hỏi Tuyên phu nhân có cần dọn cơm để bà và hai tiểu chủ tử ăn trước, còn hai vị ở phòng tân hôn thì đợi họ dậy, ông sẽ dọn lên sau.
Tuyên phu nhân xua tay: “Không cần, chờ hai người bọn họ tỉnh rồi cùng ăn.”
Những người này do không rõ chân tướng nên nhìn Tuyên phu nhân bằng ánh mắt như thể đang nhìn ác độc bà bà, tân nương ngày thứ hai luôn sẽ thức dậy muộn, vậy mà bà bà còn bắt bọn họ tới cùng nhau ăn cơm.
Nét mặt bà buồn bã, dặn người hầu lo liệu ổn thỏa cho hai đứa nhỏ, chợt nghe có người tới báo bên phòng tân hôn có động tĩnh, còn len lén thì thầm bên tai bà rằng: “Đêm qua phòng tân hôn không có động tĩnh gì, sáng nay cũng chẳng thấy có dấu hiệu kêu nước.”
Tuyên phu nhân thầm nghĩ, nếu có kêu nước thì bà mới phải vội vàng xông vào, liền đáp: “Không sao, cứ để bọn họ thong thả đi, cẩn thận hầu hạ là được.”
Trong sân của Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh, ngoài Tuyết Đoàn mà Tuyên Nguyệt Ninh mang theo, hai tỳ nữ do Nữ Đế ban thưởng, còn có thêm tỳ nữ và bà tử quét dọn mà Tuyên phu nhân chuẩn bị, cùng hai gã sai vặt chuyên chăm lo cho Bùi Ngụ Hành.
Ngày thường, bọn sai vặt không được ở hậu viện, chỉ ở tiền viện.
Vương Hổ cùng Tiểu Tôn chủ vốn theo đến Lạc Dương, sau khi Bùi Ngụ Hành thăng quan thì cũng được an bài công việc, không thể suốt ngày cứ lẽo đẽo theo sau hắn, vậy nên bọn sai vặt kia mới được đưa vào dùng.
Còn về tỳ nữ, thì bên cạnh Bùi Ngụ Hành chẳng có lấy một tỳ nữ nhan sắc nào.
Ánh nắng xuyên qua màn lụa chiếu lên giường, Tuyên Nguyệt Ninh đưa tay che mắt. Tối qua nàng ngủ rất ngon, trong lòng cũng chẳng còn vướng bận chuyện Trịnh gia, nàng liền đem mệt nhọc trước kia bù hết vào giấc ngủ này, cả người xương cốt đều được thư giãn, toàn thân lười biếng vô cùng.
Nàng định lười nhác vươn vai cho tay chân thoải mái một chút, lại chạm ngay vào vách tường, thân mình còn bị người ôm chặt.
Lúc này, nàng mới thực sự tỉnh táo, đưa hai tay lên không trung, nửa người vừa duỗi ra, nếu trở lại tư thế ban đầu thì tất sẽ lọt vào trong ngực Bùi Ngụ Hành.
Hai người vốn không phải cùng đắp một chăn, từ khi nào lại nằm chung một chỗ? Trong chăn vừa có hương thơm của nàng, vừa có mùi huân hương trên y phục hắn, hòa quyện vào nhau, khiến người ta cảm thấy bức bối.
Ký ức tối qua ào ào ùa về, cái gọi là khí nóng, thẹn thùng gì đó, bỗng chốc chẳng còn sót lại.
Nàng chỉ nhớ rõ chính mình đã lo lắng hồi hộp thế nào, rồi bị Bùi Ngụ Hành nhét tay vào trong chăn ra sao!
Suy nghĩ kỹ lại, thật ra nguyên nhân hai người chưa thành chuyện, chính là bởi tối qua nàng quá lỗ mãng, chỉ nghĩ tới động phòng hoa chúc, quên rằng thân thể hắn từng được đại phu căn dặn, không thích hợp thành hôn khi chưa đến tuổi trưởng thành.
Vốn dĩ, hôn sự của hai người lúc ban đầu tính toán là đợi sau khi hắn trưởng thành, nàng cũng dưỡng thân thể được hai năm kể từ khi trưởng thành, hơn nữa luật pháp Đại Lạc vốn có quy định, nam tử trưởng thành mới được cưới thê, nữ tử trưởng thành mới được gả đi.
Nhưng Đại Lạc vốn khoáng đạt, nếu nam nữ thật lòng yêu thương, có quan hệ phu thê, luật pháp vẫn công nhận hôn sự của họ.
Hai người liền nắm lấy kẽ hở ấy, dù hắn chưa đến tuổi trưởng thành thì vẫn cưới nàng về được, này cũng là do Trịnh gia bức bách, nếu không thì bọn họ đã làm từng bước rồi.
Nàng sao lại quên mất, thân thể hắn vẫn chưa dưỡng tốt, lại còn hao tổn tinh thần để rước nàng từ Trịnh gia về, sức khỏe đã kém hơn.
Nhưng chung quy nàng vẫn thấy có chút ấm ức, vì đó là đêm động phòng hoa chúc cơ mà!
Trong lòng nàng hừ hừ, lặng lẽ cử động thân mình, cảm giác cánh tay hắn vẫn đang ôm eo nàng, liền nhấc tay lên, định thoát thân mà ngồi dậy, nhưng nghĩ nghĩ, lại để tay áp trở lại bụng.
Ban ngày chú ý chỉnh tề, y phục không được nhăn nếp, nhưng khi ngủ thì chẳng phải vẫn để lộ cánh tay đó thôi.
Đưa tay so sánh, người ta thường nói da thịt tiểu nương tử trắng nõn như ngọc, vậy lang quân thì sao, chẳng lẽ cũng phải bảo dưỡng da thịt tinh tế như các nàng vậy ư?
Một nam tử, sao lại trắng đến thế, ủa, ngay cả lông tơ cũng hầu như chẳng có.
Nhìn kỹ hơn, lại phát hiện càng nhiều chỗ khác biệt với mình: khung xương hắn lớn hơn, cổ tay nàng nhỏ nhắn, đặt bên cạnh hắn thì nhỏ hơn hẳn một vòng, thêm nữa trên người nàng còn một lớp thịt mềm, nhéo lên thì đầy đặn.
Còn hắn, dưới làn da toàn xương cốt, sờ vào thì cứng rắn.
Ánh mắt nàng dời đến ngón tay thon dài của hắn, ngọn lửa ghen ghét trong lòng càng bùng lên, tay nàng vừa ngắn vừa nhỏ, lại còn mũm mĩm, đâu có được như hắn, nhìn thế nào cũng thấy đẹp hơn tay nàng.
Nàng như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay nàng đặt vào, giả vờ như hắn đang nắm lấy tay nàng.
Hắn vốn là người ngủ không sâu giấc, chỉ cần có chút động tĩnh liền tỉnh, vậy mà hôm nay nàng ở trên giường xoay qua xoay lại, hắn vẫn chẳng mở mắt, hơi thở bình ổn, không giống giả vờ ngủ, có thể thấy mệt đến cực hạn, ngủ rất say.
Nàng quay đầu, thấy môi hắn vẫn đỏ mọng quyến rũ, không nhịn được muốn lấy khăn lau cho sạch, đã nói với hắn rồi, rằng không cần che giấu trước mặt nàng.
Nhìn một hồi, bên tai toàn là tiếng hít thở của hắn, nàng cũng chẳng tiện lách xuống giường, trong lòng lẩm bẩm: còn dám nói bản thân so nàng dậy sớm, bảo nàng ngủ bên trong, hừ, quay đầu nàng liền đã ngủ say.
Đợi nàng ngủ thêm một giấc, bên cạnh giường đã trống trơn, chỉ còn chăn gối gấp gọn gàng.
Bùi Ngụ Hành đã mặc chỉnh tề, ngồi trước bàn trang điểm, soi gương sửa sang tóc tai.
Trong gương đồng phản chiếu gương mặt hắn, son môi đã được thay một lần nữa, đỏ tươi ướt át, căng mọng đến mức khiến người ta muốn cắn.
Tuyên Nguyệt Ninh gối đầu lên chăn mà ngắm, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Chẳng phải buổi sáng nàng mới là người dậy soi gương trang điểm, còn hắn đứng phía sau lén nhìn nàng sao?
Trong thoại bản đều viết như vậy, sao đến lượt nàng lại khác đi thế này.
“Tỉnh rồi?” Bùi Ngụ Hành từ trong gương thấy bóng nàng ló đầu, khẽ nói: “Dậy đi, bên mẫu thân vừa phái người tới thúc giục.”
“Biết rồi.” Tuyên Nguyệt Ninh từ trong chăn chui ra, vừa định xuống đất thay y phục thì mặt chợt đỏ bừng.
Khi hắn chưa tỉnh thì nàng chẳng cảm thấy gì, nhưng một khi hắn mở mắt, trong phòng đầy hơi thở và ánh nhìn của hắn, liền thấy ở đâu cũng ngượng ngập.
Y phục này nàng phải thay thế nào đây, chẳng lẽ trước mặt hắn mà thay sao?
Hai người vẫn chưa có động phòng, đêm qua chỉ chung chăn ngủ một giấc, quả thật có chút xấu hổ.
Sớm biết thế, vừa nãy tỉnh dậy nàng nên xuống giường thay ngay, hắn ngủ say thế kia, nàng có xoay người bước xuống, hắn cũng sẽ không tỉnh, vậy thì đã ổn rồi.
Như hiểu rõ sự lúng túng của nàng, Bùi Ngụ Hành cười nhạt: “Qua sau bình phong mà thay, bộ xiêm y đỏ kia là chuẩn bị cho nàng đấy.”
Ngày thứ hai sau đại hôn, tất nhiên phải mặc xiêm y đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=135]
Nàng khẽ lí nhí như muỗi kêu: “Biết rồi.”
Vòng qua sau bình phong, sột soạt thay xiêm y, nàng hoàn toàn không biết lang quân sau khi nói xong lời đó, đợi nàng đi khuất, hắn đã thảnh thơi dựa vào bàn trang điểm.
Một chân duỗi thẳng, nghiêng đầu tựa vào mu bàn tay, môi đỏ cong cong, tâm tình sảng khoái.
Bình phong kia vốn được chọn để hợp không khí vui mừng, hắn cố ý chọn bức vẽ mùa thu lá đỏ, sắc hồng ấm áp, bóng nàng đứng phía sau hắt lên bình phong.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào, khiến thân ảnh Tuyên Nguyệt Ninh in rõ mồn một trên mặt bình phong.
Ánh mắt của hắn lưu luyến bóng người in ở trên bình phong, chờ nàng bước ra mới thu hồi tầm nhìn. Hắn ngồi thẳng người, thuận tay cầm lên quyển sách vừa mới ném trên bàn, mở ra, lật một tờ.
Đợi Tuyên Nguyệt Ninh đi ra, liền thấy hắn đang hết sức chăm chú xem sách, nàng liền yên lòng, sửa lại y phục cho ngay ngắn, rồi gọi Tuyết Đoàn cùng đám người hầu vào.
Hai người đều chẳng nói gì đến chuyện hầu hạ nhau thay y phục, nhưng có vài thứ vẫn bất đồng. Từ khi Tuyết Đoàn và bọn tỳ nữ cúi đầu bước vào, không dám ngẩng mặt nhìn, đỏ bừng mặt mày dọn dẹp trên giường, rồi bỗng dưng nhận ra điều gì.
Đám tỳ nữ dọn giường phát hiện trên giường của hai người vẫn là hai lớp chăn gối riêng biệt, chẳng hề có dấu vết gì, sắc mặt hồng hồng chợt tái trắng, nhìn Tuyên Nguyệt Ninh bằng ánh mắt thương cảm.
Tuyên Nguyệt Ninh như chẳng hề để ý, ngồi yên cho Tuyết Đoàn trang điểm. Bùi Ngụ Hành thì chuyển sang chỗ khác, ngồi trên ghế dài tiếp tục lật xem quyển sách, nhưng tâm trí lại không tập trung vào sách.
Đợi nàng sửa soạn xong, hai người cùng nhau đi đến sân của Tuyên phu nhân.
Tới gần nơi ở của bà, nàng mới bắt đầu thấy khẩn trương.
Bùi Ngụ Hành nắm tay nàng, chẳng nói gì, chỉ để tay nàng trong lòng bàn tay hắn, liền trao cho nàng dũng khí đối diện.
Tuyên phu nhân cùng hai đứa nhỏ đã chờ một lát, mỉm cười nhìn hai người quỳ xuống.
“Thỉnh an mẫu thân.”
Tuyên Nguyệt Ninh vốn đã sớm gọi Tuyên phu nhân là “Mẫu thân”, sửa miệng cũng không khó. Nhưng hôm nay vẫn gọi như thế, nhưng thân phận đã khác, không còn là người mẫu thân nuôi dưỡng nữ nhi, mà nay là mẫu thân của phu quân, nàng gọi một tiếng “mẫu thân”, trong lòng trăm mối tạp niệm, ngổn ngang nhiều cảm xúc.
Nàng nay đã là phụ nhân của Bùi gia rồi!
Tuyên phu nhân nhận lấy chén trà đang được dâng lên, tỳ nữ phía sau bà liền đưa bao lì xì trao cho nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh đón lấy, theo bản năng dùng tay nắn nắn, muốn biết bên trong nặng nhẹ bao nhiêu.
Động tác nhỏ ấy tự nhiên chẳng thể qua mắt Tuyên phu nhân.
Vẻ mặt đầy từ ái của bà liền hóa thành chút trách phạt: “Cất cho cẩn thận!”
Bị trách mắng bất ngờ, Tuyên Nguyệt Ninh vội vàng nhét bao lì xì vào túi áo mình, chẳng kịp nghĩ nhiều liền muốn đưa tay cho người bên cạnh, thấy Tuyết Đoàn đứng đó liền lặng lẽ buông tay, Bùi Ngụ Hành nhìn thấy vậy liền cảm thấy buồn cười.
Tuy bị Tuyên phu nhân trừng mắt, nhưng nàng lại thấy dễ chịu hơn, khoảng cách ngượng ngập dường như biến mất, nương vẫn như xưa.
Sau đó, Tuyên Nguyệt Ninh làm lễ gặp mặt với hai đứa nhỏ, Bùi Cảnh Ký và Bùi Cảnh Chiêu.
Đều là người một nhà, nàng chưa bao giờ bạc đãi bọn nhỏ. Nàng tặng mỗi đứa một chiếc khóa vàng nhỏ, lập tức đeo lên cổ mỗi đứa, lại cho mỗi đứa một túi tiền đồng để tiêu vặt, khiến hai đứa nhỏ vô cùng vui mừng.
Tuyên phu nhân cau mày, muốn trách nàng hoang phí, nhưng nghĩ đến từ trước tới nay nàng vẫn luôn có tấm lòng này, thật khó được. Nhớ lại hồi môn phong phú tràn đầy kho của nàng, liền không nói thêm, chỉ chờ nàng cùng Bùi Ngụ Hành kính trà xong, rồi lại giúp nàng chải tóc thêm một lượt.
“Chiêu nhi, Ký nhi, nên sửa miệng rồi.”
Bùi Cảnh Chiêu thúc khuỷu tay Bùi Cảnh Ký, ý bảo đệ ấy nói trước. Đừng tưởng thường ngày nàng gan lớn, leo cây bắt cá cái gì cũng dám, nhưng hễ gặp chuyện lớn là lại nhút nhát, quen nép sau lưng Bùi Cảnh Ký, thật ra trong xương cốt của nàng vẫn là một tiểu nương tử.
Bùi Cảnh Ký mặt nhỏ đỏ bừng, Tuyên Nguyệt Ninh cũng chẳng thúc giục, chỉ chờ chính hắn mở miệng. Cuối cùng, hắn nhìn Tuyên phu nhân rồi lại nhìn Bùi Ngụ Hành, được bọn họ trao ánh mắt khích lệ, mới nhỏ giọng thốt ra: “Tẩu tẩu.”
“Ngoan.” Tuyên Nguyệt Ninh đáp lại, còn hành lễ khiến hắn sợ đến giật nảy, vội đẩy Bùi Cảnh Chiêu ra.
“Tẩu tẩu!”
Bùi Cảnh Chiêu lớn tiếng gọi, che giấu sự ngượng ngùng, cũng được Tuyên Nguyệt Ninh khen “ngoan” và đáp lễ.
Hai đứa nhỏ đã kêu xong, Tuyên Nguyệt Ninh cũng hoàn lễ, đến đây coi như sửa miệng đã thành.
Nhưng bọn trẻ vốn quen miệng gọi Tuyên Nguyệt Ninh là “a tỷ”, một lúc sửa không nổi, ăn cơm thì hết “A tỷ… à không, tẩu tẩu…”, rồi lại “A… tẩu tẩu…”
Một bữa cơm ăn mà tâm thần cũng mệt, cuối cùng hai đứa nhỏ dứt khoát im re, cúi đầu ăn lấy ăn để.
Cơm sáng xong, đến lúc đi Quốc Tử Giám học, Bùi Cảnh Ký ngượng ngùng gãi đầu hỏi Tuyên Nguyệt Ninh: “Tẩu tẩu, ở trong nhà đệ có thể gọi ngài là a tỷ được không? Gọi tẩu tẩu mãi vẫn thấy không quen, ở bên ngoài đệ sẽ sửa miệng.”
Bùi Cảnh Chiêu cũng đôi mắt sáng rực nhìn nàng.
Những ngày đêm Bùi gia suy tàn, chính Tuyên Nguyệt Ninh làm a tỷ chăm sóc hai đứa nhỏ. Tuyên phu nhân vốn nghiêm khắc, lại từng bị bệnh nặng một thời gian, Bùi Ngụ Hành thì khiến người ta vừa kính vừa sợ, nên hai đứa nhỏ thân cận nàng hơn cả.
Nàng là trưởng tỷ, cũng như là từ mẫu, khiến bọn nhỏ rất ỷ lại vào nàng.
Bùi Ngụ Hành nắm lấy tay nàng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vành mắt đã đỏ. Hắn khẽ giọng nói:
“Nguyệt Ninh, ta không ngại.”
Tuyên phu nhân cũng chỉ mỉm cười nhìn cảnh ấy. Dù gọi “tẩu tẩu” hay “a tỷ” cũng chỉ là một danh xưng. Nhà từng trải qua tan tác, bà mới hiểu rằng người một nhà ở bên nhau mới là quan trọng nhất. Nhìn thấy bọn nhỏ thân thiết với Nguyệt Ninh, bà nào còn muốn ngăn trở.
Quy củ gì chứ, đóng cửa lại thì có ai biết đâu.
Bà chỉ nói: “Nguyệt Ninh, cứ theo lòng con mà làm.”
Tuyên Nguyệt Ninh không muốn để lộ tiếng nói khàn khàn, chỉ gật đầu. Bùi Ngụ Hành liền thay nàng nói: “A tỷ của hai đứa đã đồng ý, còn không mau cảm ơn?”
Chưa kịp để hai đứa nhỏ hoan hô, hắn đã nói tiếp: “Hôm nay a huynh nghỉ, tối nay sẽ kiểm tra công khóa của hai đứa!”
Hai đứa nhỏ lập tức dừng bước, cùng một ánh mắt oán trách như muốn nói: A huynh, sao huynh có thể như vậy, hôm nay mới là ngày thứ hai sau đại hôn của huynh mà, sao lại dành thời gian để kiểm tra học hành của chúng ta vậy, rồi tức tối chạy đi.
Tuyên Nguyệt Ninh trừng hắn: “Chọc bọn nhỏ làm gì.”
“Cho hai đứa biết ta vẫn đang nhìn chằm chằm bọn chúng, dạo này đúng là ta chưa có thời gian quản, cũng nên để tâm hơn.”
Hai người đang ghé vào trò chuyện, trong viện có tỳ nữ vào báo với Tuyên phu nhân rằng hai người vẫn chưa viên phòng.
Tuyên phu nhân lúc ấy mới thực sự an tâm, vui mừng đến mức tỳ nữ nhìn ngẩn ngơ không hiểu tại sao.
Đến giờ ngủ buổi tối, bà lại lặng lẽ đến sân Bùi Ngụ Hành. Ngoài chính sảnh, bên cạnh thư phòng vốn dĩ đã đặt giường, hoàn toàn có thể làm chỗ nghỉ hằng ngày.
Bà vào thư phòng xem xét một vòng, lại bảo tỳ nữ trang hoàng lại lần nữa. Bùi Ngụ Hành đè thái dương đang nhảy loạn, liếc nhìn ánh nến còn sáng trong chính sảnh, nghĩ đến Tuyên Nguyệt Ninh giờ hẳn đang ngồi trên giường đếm tiền, liền nói với Tuyên phu nhân: “Mẫu thân, nương lại định làm gì vậy?”
Lông mày Tuyên phu nhân nhíu lại: “Sao lại nói chuyện với mẫu thân của ngươi như thế! Từ hôm nay trở đi, ngươi liền dọn sang thư phòng ngủ!”
Ngày thứ hai sau đại hôn, tân lang còn đang được nghỉ, vậy mà đã bị chính mẫu thân của mình đuổi sang thư phòng, không cho ở chung cùng tân nương.
Tân hôn mà phu thê không ở cùng, chuyện này còn ra thể thống gì.
Bùi Ngụ Hành im lặng một lát, rồi chắp tay: “Mẫu thân, người quá lo lắng rồi, nhi tử đã hứa, tất sẽ giữ lời, đợi đến ngày trưởng thành.”
Sắc mặt Tuyên phu nhân có phần khó coi, nhíu mày nói: “Nương đâu phải không tin con.”
Bất quá trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, trong thời gian ngắn còn có thể khắc chế, nhưng thời gian dài thì làm sao mà được, chi bằng trước lúc hai người vẫn chưa đến mức quấn quýt không rời, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, thì tách ra trước.
“Con biết trong lòng mẫu thân nghĩ gì,” Bùi Ngụ Hành cho bọn nô tỳ lui ra ngoài hết, đôi môi đỏ khẽ nhếch, liền có vài phần bóng dáng tùy hứng như khi ở Trường An, “Nếu con không muốn, thì chẳng ai có thể ép được con, chuyện này hẳn nương cũng biết rõ mà.”
“Con, con! Nhưng con đã cùng Nguyệt Ninh nói qua việc này chưa?”
Bùi Ngụ Hành im lặng, cũng là ý hắn còn chưa nói.
Tuyên phu nhân hồ nghi nhìn hắn: “Hai người tối hôm qua cũng chưa… khụ, Nguyệt Ninh chẳng lẽ không hỏi con lấy một câu?”
“Chưa.”
“Có cần để nương thay con giải thích mấy câu không?”
Bùi Ngụ Hành đóng cửa thư phòng lại, nói: “Nương đừng quản việc trong phòng của con, đối với con như thế mới là đại ân, việc này con sẽ tự mình nói với nàng.”
“Thôi, vậy thì tùy con, tự mà lo liệu.” Tuyên phu nhân dẫn người rời đi, mới vừa trở về phòng nghỉ ngơi, liền nghe thấy tiếng khóc sụt sùi truyền tới. Tiếng khóc này là của nô tỳ mà bà phái đến sân viện của Bùi Ngụ Hành, nô tỳ này cũng là người sáng nay đã mật báo cho bà biết, nói hai người hôm qua còn chưa viên phòng, này liền bị Bùi Ngụ Hành đuổi trả về.
Nàng vừa cười vừa mắng: “Đứa nhỏ này!”
Mặc kệ là được chứ gì, sau này bà cũng mặc kệ luôn!
Đuổi đi một tỳ nữ còn hơn trăm lời lập quy củ, từ khi Tuyên Nguyệt Ninh trở lại Lạc Dương, thời gian ở Bùi gia cũng không dài, một số tỳ nữ mới mua về còn chưa hiểu rõ địa vị của nàng trong Bùi gia, không tránh khỏi cần phải gõ nhắc một chút.
Tuyết Đoàn thần bí thì thầm với Tuyên Nguyệt Ninh: “Thất nương, lang quân đã đuổi đi một tỳ nữ.”
Tuyên Nguyệt Ninh bị nàng chen ngang, quên mất đã đếm ngân phiếu đến số mấy, lại phải bắt đầu đếm lại từ đầu, nàng vui vẻ hài lòng nói: “Đuổi thì đuổi, có gì mà đáng để ngươi phải đặc biệt nói với ta.”
“Lang quân đối với Thất nương thật sự rất tốt.”
Sau khi cảm thán xong, Tuyên Nguyệt Ninh bỏ ngân phiếu xuống, nói với nàng: “Ngươi cũng nên sửa miệng, không thể gọi ta là Thất nương nữa, nếu không thì gọi là thiếu phu nhân, hoặc gọi là Đình Chủ.”
“Thất nương” là gọi theo thứ tự trong Tuyên gia, nhưng nàng đã gả vào Bùi gia, thì danh xưng này không nên giữ nữa. Trước đây nàng còn cho phép Tuyết Đoàn gọi như vậy, chẳng qua là muốn giữ lại một chút niệm tưởng, nhưng nay đã trở thành phụ nhân của Bùi gia, thì tự nhiên không còn gì để luyến tiếc.
“Dạ, thiếu phu nhân. Lang quân đã trở về?”
Bùi Ngụ Hành ừ một tiếng, Tuyết Đoàn liền lui ra, còn thuận tay đóng cửa phòng lại cho hai người.
Tuyên Nguyệt Ninh đang ngồi xếp bằng trên ghế dài, trước mặt bày sổ sách, bao lì xì Tuyên phu nhân vừa cho đã bị nàng mở ra, trên sập trải đầy ngân phiếu.
Thấy hắn bước vào, nàng cũng không ngẩng đầu, vẫn mải mê đếm tiền, nhưng khóe mắt liếc thấy hắn đi về phía mình, liền vội vàng gom tiền lại thành một chỗ, nói: “Đây là mẫu thân cho ta.”
Bùi Ngụ Hành ngồi xuống cuối sập, tay còn chưa kịp vươn ra, thì nàng đã nhanh nhẹn đem toàn bộ ngân phiếu cất lại, đôi mắt trong veo nháy nháy vô tội nhìn hắn.
Hắn vừa dở khóc dở cười: “Ta chỉ muốn biết mẫu thân cho nàng bao nhiêu tiền thôi mà.”
“Huynh hỏi cái này làm gì?” Tuyên Nguyệt Ninh rút từ trong túi tiền ra một tờ ngân phiếu, nhanh tay đặt lên bàn trước mặt hắn: “Này, cho huynh.”
“Ta nhớ rõ trước kia nàng đều đưa toàn bộ tiền cho ta mà?” Bùi Ngụ Hành vê vê tờ ngân phiếu nhẹ bẫng kia, quơ quơ giữa hai người.
Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Không giống nhau, trước kia là tiền ta tự kiếm, đương nhiên đều cho huynh. Nhưng cái này là tiền mẫu thân cho ta, giờ chỉ có một tờ ngân phiếu đó huynh có muốn hay không?”
“Muốn, là phu nhân cho, nào dám không cần.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận