Hoa mẫu đơn quý phái, hương thơm nồng đậm, nở rộ, gợi lên một cảm giác đầy lưu luyến, nhớ nhung trong lòng người.
Mặt trời đã lặn về phía tây, phía chân trời lờ mờ vọng lại tiếng sấm, trừ ánh sáng từ ngọn đèn dầu nhỏ trên bàn chiếu sáng một góc vuông, thì các chỗ khác trong phòng đều chìm vào bóng tối.
Ngòi bút lông lướt đi trên tờ giấy Tuyên Thành thượng hạng, càng làm cho căn phòng yên tĩnh này thêm rõ ràng tiếng vang của nét bút.
“Thất nương, thu dọn đồ đạc về nhà đi, hôm nay vất vả cho con rồi.”
Tiếng của chưởng quầy khiến Tuyên Nguyệt Ninh, đang vùi đầu vẽ tranh, bừng tỉnh. Đã quá giờ về nhà thường ngày, cửa tiệm thiếu người, buổi sáng nàng bận rộn giúp đỡ, buổi chiều trở về tiếp tục vẽ đến tận bây giờ.
Xoa đôi tay đã đỏ lên, nhận lấy tiền công hôm nay.
Hàn phu nhân đưa cho nàng chậu hoa mẫu đơn được nàng nâng niu ôm trong ngực. Nàng nhớ khi còn ở Trường An, mẫu thân rất yêu hoa cỏ, trong nhà còn có mấy chậu lan quý giá vô cùng, đáng tiếc, đều bị đoạt đi rồi.
Bây giờ có được chậu hoa mẫu đơn này, cũng coi như được một chút an ủi đi.
“Thất nương, bên ngoài đang mưa, con nhớ cầm ô theo.”
Mưa từ trên trời trút xuống, rơi xuống đất vang lên tiếng lộp bộp lớn. Nàng cau mày liễu lại, hoa mẫu đơn phải ôm bằng hai tay mới giữ được, thế thì sao có thể cầm ô? Chi bằng cứ chạy về nhà cho nhanh.
Đứng ở cửa, nàng thử bước chân ra rồi lại rụt trở lại, đôi mắt hơi mở to kinh ngạc.
Qua màn mưa, Bùi Ngụ Hành mặc áo xanh, tay cầm ô đỏ, đang đứng trong mưa. Làn da trắng không tì vết của nửa bên mặt lộ ra, như tiên tử nuốt mai nhai tuyết.
Suy nghĩ ngừng lại trong chớp mắt, tay không kìm được mà bứt một đóa mẫu đơn rực rỡ, gọi to: “Bùi Ngụ Hành!” rồi ném về phía hắn.
Chiếc ô đỏ đưa ra đón, giọt mưa văng tung toé, nhưng đóa mẫu đơn được hắn chuẩn xác tiếp vào tay.
Áo xanh, ô đỏ, hoa mẫu đơn phấn hồng – tiên nhân dính bụi trần, hạ phàm chốn nhân gian. Tuyên Nguyệt Ninh cười đùa: “Lang quân này, ta thấy ngươi mặt mũi tuấn tú, không bằng làm quen một chút?”
Nữ nhi Đại Lạc xưa nay phóng khoáng, thấy một vị lang quân tuấn tú như vậy, tặng hoa là chuyện thường, tặng túi thơm, khăn tay cũng chẳng có gì lạ.
Ngươi nhìn người khác như tranh vẽ, có biết đâu chính mình cũng đã hoá thành bức họa đó rồi.
Bùi Ngụ Hành ngón tay khẽ động, giữ chặt đóa mẫu đơn, đi về phía cửa với vẻ mặt chán ghét: “Còn không mau lại đây. Giờ giới nghiêm ban đêm sắp đến, mẫu thân nhất quyết bắt ta đến đón ngươi. Nữ nhân đúng là phiền phức.”
Tuyên Nguyệt Ninh chẳng thèm để ý hắn, ngoài miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, tạm biệt chưởng quầy rồi chui vào dưới chiếc ô đỏ.
Thân hình nhỏ nhắn sợ bị mưa làm ướt, nàng dán sát vào cánh tay cầm ô của Bùi Ngụ Hành, mắt chăm chăm nhìn vào đóa mẫu đơn, từng chút một nở nụ cười.
Quả nhiên người còn đẹp hơn hoa, mẫu đơn hợp với Bùi Ngụ Hành nhất, còn cái cây trúc kia dù thẳng và cứng cỏi, nhưng lại u buồn, thảm thương, chẳng xứng với hắn.
Thật quá khổ.
“Ngươi đến đúng lúc quá, ta đang nghĩ lát nữa chạy về nhà, bộ Hồ phục duy nhất này của ta mà bị dính mưa hôm nay, ngày mai e là không mặc được rồi.”
“Hôm nay ta còn cãi nhau vài câu với Diêu Tam nương, nói đến nỗi làm nàng ta khóc, ta cũng bị dọa hết hồn. Ngươi nói xem, nàng ta ngày thường cứ ngạo mạn như vậy, lúc muốn đuổi ta đi rõ rang rất hung hăng.”
“Ta lại tích cóp được thêm mấy ngày tiền công, tiếc là đang mưa, bằng không còn định đi mua con cá. Người ta nói ăn mắt cá thì thông minh, ngươi không cần cũng được, ta tính cho mỗi đứa nhỏ một con. Bùi Ngụ Hành, ta đang nói chuyện với ngươi đó, sao ngươi chẳng thèm để ý đến ta?”
Nàng lải nhải khiến hơi thở rơi hết vào bàn tay cầm ô của hắn, hắn định nhích đi một chút nhưng lại sợ nước mưa làm ướt nàng, nên chẳng nghe rõ nàng nói gì, chỉ buông một câu: “Ồn ào.”
Tuyên Nguyệt Ninh tức đến nghiến răng, quả thực muốn cắn hắn một cái. Nghĩ thầm: Được, chờ đấy. Về đến nhà không bắt ngươi uống cạn một chén canh gừng nóng, thì ta không mang họ Tuyên nữa! À không, Tuyên vẫn cứ là Tuyên.
Về đến nhà, giày tất hai người đều ướt sũng. Bùi Ngụ Hành chẳng kịp để ý đến hai đứa nhỏ chuẩn bị quấn hắn, vội vàng chạy về phòng, mang theo vẻ mặt không thể chịu nổi sự dơ bẩn này nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=24]
Một lát sau đã nghe tiếng nước vang lên.
Lúc hắn ra ngoài đón Tuyên Nguyệt Ninh, Tuyên phu nhân đã chuẩn bị sẵn nước ấm. Tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới, hắn mới xuất hiện lại.
Bên kia, Tuyên Nguyệt Ninh tiện tay búi mái tóc ướt lên đỉnh đầu, lấy hộp tiền nhỏ tích cóp được, đổ số tiền hôm nay vào, rồi không chê phiền mà đếm tới ba lần.
Vui mừng nghĩ lát nữa sẽ đưa tiền cho nương. Mùa hè sắp đến, phải chuẩn bị quần áo hè cho bọn nhỏ, còn phải sắm mấy bộ áo choàng lụa cho Bùi Ngụ Hành nữa. Gần đây hắn lại cao lên, quần áo cũ đều ngắn rồi, sửa lại có thể cho Bùi Cảnh Ký mặc.
Ừm, cũng phải làm vài bộ Hồ phục cho Bùi Cảnh Chiêu, tránh cho mỗi ngày nàng nhảy nhót lung tung, váy cũ không chịu nổi nữa rồi.
Ôm hộp tiền, nàng lăn một vòng trên giường, lại không nhịn được mở ra đếm thêm lần nữa, bĩu môi, nàng còn phải cho Bùi Ngụ Hành tiền nữa cơ mà, hộp lại không còn tiền?
Mấy ngày nay làm việc ở cửa tiệm, nàng rõ ràng cảm thấy khách nhiều hơn trước. Tính theo ngày thì Đế hậu sắp chiêu cáo thiên hạ về kỳ thi khoa cử năm nay, Việt Châu lập tức sẽ trở thành nơi long tranh hổ đấu của các tài tử khắp nơi.
Vậy mà Bùi Ngụ Hành nhà ta, không có nổi mấy bộ quần áo ra hồn! Không thể để hắn bị so sánh mới được!
Duỗi tay chọc vào đống tiền đồng, ôi, nghèo quá!
Một trận mưa gió, một trận lạnh lẽo.
Nhờ một lần ngắm hoa mà Hàn phu nhân mang về cho Tuyên Nguyệt Ninh vô số đơn đặt hàng, càng giúp nàng ngồi vững ở vị trí họa sĩ chính của Linh Lung Các.
So với các họa sĩ của cửa tiệm khác, họ còn chẳng biết thành phẩm sẽ như thế nào, để rồi vẽ ra. Thì nàng đã được thấy qua hoặc trực tiếp được chạm tay vào các món đồ trang sức đó, vì vậy bản vẽ của nàng tự nhiên có linh khí và cảm giác chân thật hơn.
Đơn hàng nhiều như tuyết bay vào, không câu nệ với đồ vật nàng từng thấy của kiếp trước, nàng cũng bắt đầu tự mình suy nghĩ sáng tạo, bản vẽ ngày càng được đánh giá cao.
Hàn phu nhân rất đáng tin, giới thiệu cho nàng các phu nhân khác muốn đặt bản vẽ xiêm y, tuy số lượng không nhiều nhưng ai nấy đều là người kín miệng, giữ chữ tín.
Nàng không thể vẽ xiêm y tại Linh Lung Các, chỉ có thể thức khuya thắp đèn vẽ tranh, dầu đèn trong thư phòng của Bùi Ngụ Hành gần như bị nàng dùng hết.
Họa sĩ chính của Linh Lung Các tại Hành phường Việt Châu, đừng nhìn nàng còn nhỏ tuổi, nhưng là người từ Trường An đến, bản vẽ đều mang phong cách riêng biệt.
Tuyên Nguyệt Ninh cũng xem như có một vị trí nhỏ trong giới thủ công.
Linh Lung Các nhờ có nàng mà mỗi ngày doanh số đều khiến chưởng quầy vui mừng khôn xiết.
Tiểu nương tử ở Việt Châu ngoài việc lấy cây trâm của Linh Lung Các làm đẹp, còn xem việc mặc được váy của Văn Nhai Các là niềm tự hào.
Văn Nhai Các – tuy tên nghe có vẻ văn nhã – nhưng lại là cửa tiệm lớn nhất của Việt Châu, không chỉ bán trang sức bằng ngọc mà còn bán cả vải vóc xiêm y.
Phần lớn đồ vật họ bán đều do các lang quân đi khắp nơi tìm kiếm, buôn bán lúc nào cũng phát đạt.
Chưởng quầy Văn Nhai Các gần đây rất sốt ruột. Trước là vì Hàn phu nhân mang đến bản vẽ xiêm y, làm các họa sĩ ở đây phải kinh ngạc không thôi, hắn nhiều lần dò hỏi nhưng cũng không moi được thân phận họa sĩ ấy từ miệng bà. Cả ngày trong lòng cứ như lửa đốt.
Sau đó nhờ buổi ngắm hoa của Hàn phu nhân, cửa hàng nhà hắn không chỉ “Bích căn sa” bán hết hàng, mà các mặt hàng khác cũng bán chạy hơn. Khó khăn lắm mới liên hệ mua được một đợt hàng mới từ Lạc Dương, vừa nhập một mớ “Bích căn sa”, thì lại nhận được một bản vẽ mới nữa!
Điều đáng nói là trong bản vẽ đó có món đồ mà chỉ có Văn Nhai Các mới có, các cửa hàng khác ở Việt Châu đều không có!
Thấy sinh ý ngày một tăng, cảm giác chỉ còn chút nữa là biết được danh tính họa sĩ đó, vậy mà họa sĩ đứng sau bản vẽ giúp nhà hắn phát tài lại chẳng rõ là ai!
Ngươi ra mặt đi, đừng để ta phải đi tìm ngươi nữa!
Thôi, đành uống ngay một chén trà Hoàng liên vậy – tuy đắng, nhưng hạ hỏa tốt lắm!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận