Sau khi vào Lạc Dương, Cao công công liền dẫn Bùi Ngụ Hành vào cung trình diện, còn Tuyên Nguyệt Ninh thì đưa Tuyên phu nhân cùng mọi người tạm thời ở trong phủ Đình Chủ.
Do Tiêu Tử Ngang trình lên danh sách, có rất nhiều quan viên ở Lạc Dương bị cách chức, nhà cửa cũng bỏ trống không ít. Phủ Đình Chủ này gần sát hoàng cung, vốn là nhà của một vị triều thần, sau khi bị xét nhà thì được Nữ Đế ban thưởng trực tiếp cho Tuyên Nguyệt Ninh.
Trong đình viện, lầu gác mọi thứ đều không cần sửa sang, có thể dọn vào ở ngay, thậm chí Nữ Đế còn chu đáo ban thêm cho hai lão ma ma có kinh nghiệm.
Tuyên Nguyệt Ninh trong lòng rối rắm. Phủ Đình Chủ tuy tốt, nhưng Bùi gia nhất định phải mua nhà ở Lạc Dương, nàng cũng không muốn tách khỏi Tuyên phu nhân.
Sự rối rắm này rất nhanh đã được hai vị ma ma giải toả. Từ xưa Công Chúa gả cho tông tộc, cũng thỉnh thoảng mới trở về phủ Công Chúa. Mà nàng cũng chỉ là một Đình Chủ nhỏ bé, lại chẳng phải con ruột Nữ Đế, tự nhiên là muốn ở đâu thì ở. Dĩ nhiên, cũng có Công Chúa thích ở trong chính phủ Công Chúa của mình, hai ma ma chỉ giải thích rõ như vậy, không nói thêm lời gì nữa.
Không thể nói vì Nữ Đế thích nàng, nhận nàng làm nghĩa nữ, mà lại cướp đoạt cơ hội nàng được ở cùng người thân, ép buộc nàng phải ở cố định một nơi.
Quả thật là khiến người ngượng ngùng, nàng chưa từng làm Đình Chủ bao giờ.
Rất nhanh, nàng đã thích ứng. Cả nhà còn chưa sắp xếp hành lý, nếu đã biết không nhất thiết phải ở phủ Đình Chủ, vậy còn phí công làm gì. Chờ Bùi Ngụ Hành trở về, thương lượng mua một căn nhà ở Lạc Dương, đến lúc đó sẽ yên ổn nghỉ ngơi, chỉnh đốn.
Thế rồi, từ sáng chờ đến tối.
Khi Tuyên phu nhân và Tuyên Nguyệt Ninh đang đoán Bùi Ngụ Hành có phải bị Nữ Đế giữ lại không, thì hắn được người ta đưa về an toàn.
“Sao tiến cung lâu vậy, ta đã để phần cơm cho huynh, mau lại ăn một miếng.” Tuyên Nguyệt Ninh kéo Bùi Ngụ Hành vào nhà, nóng lòng muốn hỏi hắn đã nói gì với Nữ Đế, nhưng trước tiên vẫn để hắn ăn cơm đã.
Bùi Ngụ Hành quả thật thần sắc mỏi mệt. Nói chuyện trong cung, thì một câu cũng phải cân nhắc mười lần mới nói ra được. Tuy hắn vốn thong dong trấn tĩnh, nhưng gặp Nữ Đế lâu như vậy, cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
Hắn uống vội bát canh, bị Tuyên Nguyệt Ninh ép ăn thêm hai miếng thịt gà, rồi chỉ nói không có gì, Nữ Đế chỉ hỏi hắn về khu buôn bán Hàm Mãn Châu thôi, sau đó liền về phòng nghỉ.
Đến ngày hôm sau, Tuyên Nguyệt Ninh đỏ mặt, hỏi ma ma do Nữ Đế ban thưởng, liệu có thể giúp mời Thái Y trong cung cho Bùi Ngụ Hành không. Lúc ấy Cung Yến Nhi liền dẫn theo Thái Y đến.
Vốn hai người là tri kỷ, nay gặp lại, tất nhiên phải trò chuyện. Nhân lúc Thái Y bắt mạch cho Bùi Ngụ Hành, Tuyên Nguyệt Ninh tỉ mỉ kể với Cung Yến Nhi hơn một năm qua đã trải qua những gì.
Đa phần là Tuyên Nguyệt Ninh kể, còn Cung Yến Nhi lắng nghe. Khi thì nàng kể Hàm Mãn Châu gió lớn, khi thì nói đến giường đất rất ấm áp đến khiến người kinh ngạc, nghe đến mức Cung Yến Nhi cũng muốn đi Hàm Mãn Châu một chuyến.
Tuyên Nguyệt Ninh bật cười: “Tỷ tỷ tốt của muội ơi, nơi đó nếu không phải muội sống lâu ngày, sinh ra tình cảm, thật đúng là không muốn ở. Tỷ không biết cảm giác mỗi ngày bị gió thổi đâu.”
Cung Yến Nhi vỗ tay nàng: “Mọi người chịu khổ rồi, nay đã về lại Lạc Dương, tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Nàng khéo léo ám chỉ, lần này Nữ Đế triệu Bùi Ngụ Hành trở về, chắc chắn có chuyện tốt đang chờ hắn.
“Vậy ta tạ lời lành của a tỷ.”
Sau đó, Cung Yến Nhi lại dựa theo bản vẽ trước kia, giảng giải cho nàng mối quan hệ phức tạp ở Lạc Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=115]
Vốn chuyện này ở kiếp trước nàng đã biết, lại nhờ thêm Cung Yến Nhi chỉ điểm, Tuyên Nguyệt Ninh rất nhanh tiếp thu.
Khiến Cung Yến Nhi nhìn nàng càng thêm thưởng thức.
Bên kia, Thái Y đã xem xong mạch cho Bùi Ngụ Hành, lại đổi đơn thuốc. Lúc này nàng mới biết, vị Thái Y này chính là người ở Trường An vẫn luôn chữa bệnh cho Bùi Ngụ Hành.
Nàng liền càng thêm cảm tạ Cung Yến Nhi. Cung Yến Nhi với trán mai đỏ rực, mỉm cười: “Người mà muội nên tạ chính là bệ hạ.”
Đúng, bọn họ dĩ nhiên phải cảm tạ bệ hạ.
Bệnh tình của Bùi Ngụ Hành so với ở Trường An thì nặng hơn nhiều. Khi còn ở Trường An, hắn là tài tử khí phách hiên ngang, chưa từng lo âu.
Nhưng từ khi Bùi gia gặp biến cố, Bùi phụ bị xử trảm, chỉ trong một đêm long trời lở đất, từ Trường An trốn đến Việt Châu, dọc đường ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Đến Việt Châu, Tuyên gia lại không nhận Tuyên phu nhân, cả nhà suýt chết thảm ngoài đường.
Sau này, khảo đậu tiến sĩ, làm huyện lệnh, mỗi ngày bận rộn không hết việc.
Mà bệnh tim của hắn sợ nhất chính là loại áp lực này.
Thế nhưng bọn họ lại không thể nói với hắn, hãy nghỉ ngơi đi, dừng lại mọi việc đi. Bởi vì đây là việc hắn nhất định phải làm. Những người thân mật nhất với hắn, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ cùng hắn.
Bùi Ngụ Hành tỉ mỉ hỏi Thái Y về tình trạng của hắn, cùng Thái Y bàn bạc bệnh tình. Đã không còn giống chàng thiếu niên bất chấp tất cả ngày trước nữa.
Hắn phải bảo vệ người nhà, phải cùng Nguyệt Ninh bạc đầu bên nhau, tự nhiên càng coi trọng bệnh tình của mình.
Mấy ngày liền, cửa phủ Đình Chủ của Tuyên Nguyệt Ninh suýt bị giẫm nát bởi những người muốn cầu kiến Bùi Ngụ Hành. Đây còn là lúc điều lệnh của Bùi Ngụ Hành còn chưa ra, một số người vẫn còn đang chờ kết quả.
Trong đó, có người thuộc Hộ Bộ, tam đệ tử của Thôi Lăng, thuộc người được Tuyên Nguyệt Ninh để ý nhất.
Nhà cửa ở Lạc Dương đều do Hộ Bộ quản, những căn nhà tốt của quan viên bị xét nhà đều do Hộ Bộ sắp xếp trước.
Phải biết đất ở Lạc Dương chính là tấc đất tấc vàng, có tiền cũng chưa chắc mua được nhà.
Hộ Bộ là chức vụ có nhiều tiện lợi nhất, sau khi Nữ Đế bày tỏ muốn để Bùi Ngụ Hành trở về Lạc Dương, bọn họ liền bắt đầu chọn lựa nhà cho hắn.
Trước tiên phải gần hoàng cung, bằng không đi triều sớm ngay cả cơm sáng cũng không kịp ăn. Sau đó, nhà phải tốt. Mọi người đều nghe nói Bùi Ngụ Hành vì dân Giang Nam mà đem cả tiền cưới thê tử đều quyên góp, vì vậy Thôi lão cùng các đệ tử đều tỏ ý muốn góp tiền giúp hắn mua nhà.
Nhưng nhà gần hoàng cung đa số là tông phòng, đời đời ở đó, không dễ gì bán ra. Song gần đây triều đình rung chuyển, không ít quan viên lặng lẽ rời Lạc Dương đi nhậm chức nơi khác.
Chọn đi chọn lại, một tòa tam viện được chọn, Hộ Bộ giữ lại, không đem rao bán ra ngoài, nhờ thế mà tiết kiệm cho Tuyên Nguyệt Ninh cùng Bùi Ngụ Hành công sức tìm nhà.
Chưa cần đi xem, cả nhà đã quyết định lấy căn đó.
Nếu là tân phòng của Bùi gia ở Lạc Dương, sao có thể để Thôi lão bọn họ trả tiền?
Tuyên Nguyệt Ninh giờ đây cũng là người có tiền, nàng được bệ hạ ban thưởng ngàn vàng! Mua, mua, mua – để nàng trả.
Từ khi biết Bùi Ngụ Hành có thể bán chữ kiếm tiền, nàng đã mất đi thú vui nuôi gia đình.
Nàng vui sướng thỏa mãn mua được căn nhà, Tuyên phu nhân nhìn Bùi Ngụ Hành thì chỉ biết thở dài liên tục, khiến hắn bình thường đều cố gắng tránh mặt bà.
Phòng ở tuy không tệ, nhưng rốt cuộc trước đó đã có nhà khác từng ở, cả nhà nhất trí quyết định, vẫn phải tu sửa lại một chút, việc này tự nhiên liền giao cho Vương Hổ.
Trước khi nhà cửa được tu sửa xong, cả nhà vẫn tạm thời ở trong phủ Đình Chủ của Tuyên Nguyệt Ninh.
Bùi gia là bỏ tiền mua nhà tu sửa, nên quan viên đến phủ Đình Chủ để chào hỏi cũng không sai, nhưng trong đó cũng có người từ khi bọn họ trở về Lạc Dương, đã chẳng thể cười nổi.
Đặc biệt chính là Trịnh gia, còn đang chờ đích nữ trở về phủ.
Ngày bọn họ trở về Lạc Dương, theo lệnh phụ thân, Trịnh Bát lang đã nhập triều làm quan, vẫn cố ý xin nghỉ về phủ chờ, nhưng chờ mãi, chờ mãi, chỉ thấy quản sự mang về chiếc xe ngựa trống rỗng trở lại.
Trở về Lạc Dương, người hầu Trịnh gia vốn trong lòng còn thở phào một hơi, nghĩ rằng không cần bị Tuyên Nguyệt Ninh cùng người nhà nàng nhem thèm nữa, có thể thoải mái ăn một bữa. Nhưng khi vừa bước vào Trịnh phủ, lập tức bị bầu không khí lạnh lẽo làm cho kinh hãi.
Quản sự Trịnh gia quỳ rạp không dám đứng dậy, Trịnh Bát lang còn chưa đợi phụ thân mở miệng, hắn đã dẫn đầu hỏi: “Vì sao Nguyệt Ninh không cùng ngươi trở về? Khi ta hồi phủ còn nghe mọi người nghị luận, Bùi gia cũng theo trở về Lạc Dương.”
Hắn còn mang theo chờ mong: “Chẳng lẽ là Nguyệt Ninh luyến tiếc Bùi gia, nên mới tạm thời ở cùng Bùi gia?”
Lời vội vã này, làm sao giống bộ dáng không để bụng đến Tuyên Nguyệt Ninh. Quản sự Trịnh gia nhớ lại chính ông ta ở Hàm Mãn Châu đã từng kiêu ngạo thế nào, thân thể liền run rẩy như sàng.
“Vì sao không nói lời nào?”
“Là… là Thất nương nói… chúng ta tìm nhầm người rồi, nàng không phải đích nữ Trịnh gia, sẽ không trở về Trịnh gia.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận