Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Đích nữ ở nơi nào

Ngày cập nhật : 2025-08-18 22:07:16
Khi Bùi Ngụ Hành trở về hậu viện của phủ nha, liền thấy cả nhà mỗi người ôm một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở giữa sân.
Tuyên Nguyệt Ninh bị ném trúng trán mấy chỗ, đã được Tuyên phu nhân bôi thuốc, ngoài trán ra, trên người nàng còn có chỗ chưa kịp tránh nên bị bầm xanh tím, trông thật đáng thương.
Nàng xắn tay áo, trước mặt là một cái chậu đồng to như bánh xe, bên trong dày đặc toàn là tiền đồng, nước trong chậu đều đã bị nhuộm đục, đôi bàn tay nhỏ bé của nàng ngâm trong nước, cầm bàn chải lông nhỏ chà từng đồng một, rửa sạch sẽ.
Tuy là đang làm việc, nhưng lại mang vẻ thích thú hưởng thụ, đối lập hẳn với gương mặt nhỏ bé đáng thương, làm người khác nhìn mà cảm thấy buồn cười.
Mỗi khi rửa sạch xong một đồng tiền, nàng liền ném vào chậu nước trước mặt Bùi Cảnh Chiêu, Chiêu nhi lại tiếp tục rửa tiếp, rồi vớt ra đưa cho Bùi Cảnh Ký.
Trước mặt Bùi Cảnh Ký đã không còn chậu nước, vốn tính cẩn thận, hắn cầm miếng vải mềm lau khô vệt nước trên đồng tiền, rồi đặt lên tấm vải lụa phía sau, đem ra phơi dưới ánh nắng.
Còn Tuyên phu nhân thì phụ trách giặt sạch túi tiền của bá tánh, lúc này trên cây gậy trúc phía sau đã phơi thành ba tầng.
Vốn là đứa bé hiếu động, Bùi Cảnh Chiêu không ngồi yên được lâu, nên là người đầu tiên phát hiện Bùi Ngụ Hành: “A huynh! Huynh đã trở lại rồi, mau đến đây cùng chúng ta rửa tiền đồng! Mẫu thân không cho phép ai khác giúp đâu.”
Trong miệng nàng, người khác chính là đang bận rộn bóc vải, đút nước, quạt mát cho bọn họ, còn Tuyết Đoàn thì đang giữ Hắc Tuyên để nó không quấy rầy bọn họ.
Những túi tiền mà bá tánh ném cho Tuyên Nguyệt Ninh đều là tấm lòng của họ. Khi nàng trở về với đầy vết bầm xanh tím, Tuyên phu nhân hoảng hốt, đến khi nghe nàng kể rõ đầu đuôi, trong lòng bà thật sự xúc động.
Bà lập tức để hai đứa nhỏ đến giúp rửa tiền đồng, và không cho tỳ nữ nhúng tay vào.
Bọn họ phải tự mình rửa, để ghi nhớ kỹ ngày hôm nay, nhớ rõ cảm giác được bá tánh ghi ơn, để sau này không quên sơ tâm mà lạc đường.
Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu, vì ngồi lâu không động đậy nên cổ kêu răng rắc, nàng khom lưng định ôm cái chậu đồng trước mặt mình, nhưng nó quá lớn, vừa động liền có ảo giác như mình muốn chui vào trong chậu.
Bùi Ngụ Hành bước nhanh vài bước, càng lại gần thì thân mình nàng càng cúi thấp, hắn chỉ kịp nói: “Nguyệt Ninh, đừng động, ngồi thẳng lên!”
“Không cần! Huynh đừng lại đây, ta nói cho huynh biết, tất cả tiền đồng này đều là của ta, một đồng huynh cũng đừng hòng chạm vào!”
Suýt nữa bị dáng vẻ bảo vệ tiền như bảo bối của nàng chọc cười: “Sao thế? Ta nghe rõ ràng đây là tiền cho chúng ta làm sính lễ thành hôn, sao lại không có phần của ta?”
Tuyên Nguyệt Ninh quay mặt đi, đưa chỗ bị sưng do túi tiền ném trúng cho hắn xem, rồi cuốn tay áo lên, lộ ra vết thương: “Tự huynh nhìn đi, thấy chưa? Lúc bọn họ ném tiền thì huynh chạy trốn rất nhanh, giờ lại muốn chia tiền với ta? Nói cho huynh biết, không có cửa đâu!”
Nàng nghiến răng, trong lòng bùng lên ngọn lửa ghen tỵ, dựa vào đâu túi tiền chỉ ném cho mình nàng? Nhìn thấy nàng bị ném trúng, bá tánh sợ ném trúng nàng lần nữa, liền hướng về phía trước xe ngựa để ném, còn người nào xác định phương hướng không tốt liền ném trúng nàng.
Nghĩ lại cảnh, mình trên xe ngựa “chạy bán sống bán chết”, nàng hận đến nghiến răng. Lúc đó lẽ ra không nên nhảy lên xe, phải chạy đến bên cạnh Bùi Ngụ Hành, bởi bá tánh không dám chạm vào huynh ấy, đối với huynh ấy vừa kính vừa yêu, tất sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nàng đưa tay sờ vết sưng trên trán, chạm vào chỗ vừa bôi thuốc, lập tức bị Tuyên phu nhân quát ngưng lại, đánh nhẹ một cái, dặn vừa bôi thuốc xong đừng động.
Nàng vừa rầu rĩ đứng lên, vừa chỉ vào đống tiền trước mặt, nói với Bùi Ngụ Hành: “Mấy thứ này, đều là của hồi môn của ta!”
“Được, đều là của nàng, ta không tranh, khụ khụ.”
Bùi Ngụ Hành nâng tay áo rộng ho khan mấy tiếng, sau ống tay áo là ánh mắt ôn nhu mỉm cười. Hắn vừa ho, Tuyên Nguyệt Ninh lại thấy mềm lòng, lo lắng nhưng vẫn không chịu bỏ xuống thể diện, chỉ trừng hắn rồi lén đánh giá sắc mặt.
Mong là không phải vì đưa tiễn Cao công công mà mệt người ra.
Cuối cùng, Tuyên phu nhân không chịu nổi cảnh hai đứa nhỏ trước mặt mình tỏa ra đầy mùi “ân ái”, liền đuổi Bùi Ngụ Hành qua chỗ Bùi Cảnh Ký, giao cho hắn mấy đồng đã được lau khô để xâu lại.
Tuyết Đoàn mang ghế đến cho hắn ngồi, hắn liền ngồi xuống, bắt đầu xâu tiền, coi như trải nghiệm lần đầu tiên trong đời.
Ngay cả hai đứa nhỏ giờ cũng đã chết lặng trước số tiền lớn, ban đầu thấy còn reo hò, tưởng nhà mình sắp phát tài, bọn nhỏ còn đang lo a huynh và a tỷ đem tiền đi quyên hết, thì lại phải quay về cảnh khổ cực như khi mới tới Việt Châu.
Ôi, bá tánh Hàm Mãn Châu thật tốt, còn cho bọn họ tiền, vậy là không lo đói nữa!
Tuyên Nguyệt Ninh vừa rửa tiền vừa thường xuyên quay đầu nhìn Bùi Ngụ Hành, cảnh giác dõi theo, khi hắn đặt tiền đã xâu vào hộp tiền của nàng, nàng mới hài lòng cúi đầu rửa tiếp.
Trong viện thoang thoảng mùi tươi mát sau mưa, cả nhà mệt mỏi vừa làm vừa cười nói vài câu, tuy tốc độ rửa tiền của Tuyên Nguyệt Ninh chậm, nhưng cuối cùng cũng đem toàn bộ số tiền của bá tánh rửa sạch, xếp chỉnh tề vào hộp.
Tuyên phu nhân giặt sạch túi tiền, đem phơi khô dưới nắng gắt, trải lên trên đống tiền như phủ từng tấm chăn.
Túi tiền không có dấu hiệu, chẳng rõ của ai, nhưng họ sẽ mãi nhớ rằng số tiền này đến từ bá tánh Hàm Mãn Châu.
Tuyên Nguyệt Ninh ôm hộp tiền của mình, làm ra vẻ trang trọng, lấy khóa nhỏ khóa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=109]

Tuyên phu nhân đã nói từ trước, số tiền này nếu là bá tánh cho hai người họ làm sính lễ thì phải thuộc về hai người, để họ tự định đoạt.
Về sau, số tiền này sẽ không dùng tới, nàng coi như của hồi môn đem đến Bùi gia, trở thành của gia truyền.
Hai đứa nhỏ nhìn hộp bị khóa mà ngơ ngác, Bùi Cảnh Chiêu nuốt nước miếng, ngẩng đầu hỏi:
“A huynh, nhiều tiền vậy, huynh không định cho Chiêu nhi và Ký nhi một ít sao? Nếu thu hết lại không dùng, vậy chúng ta ăn gì a?”
Ở Hàm Mãn Châu lâu ngày, Chiêu nhi đã nhiễm khẩu âm địa phương, mỗi câu đều “chúng ta”, “gì a”, khiến Tuyên phu nhân vốn quen tiếng phổ thông Trường An nghe mà đau đầu.
Ngay cả Bùi Ngụ Hành cũng chê nửa câu phổ thông, nửa câu Hàm Mãn chẳng ra sao: “Hỏi a tỷ của muội ấy, tiền đều ở chỗ a tỷ.”
Tuyên Nguyệt Ninh xoa đầu Chiêu nhi, giải thích: “Số tiền này không được động, Chiêu nhi nếu muốn tiền tiêu vặt, đợi Hạo Nguyệt Phường của a tỷ ở tính xong sổ sách, a tỷ sẽ cho muội, được không?”
Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, trong nhà có tiền thì có thể xin vài đồng mua đồ ăn ngon, nhưng nếu a tỷ đã nói số tiền này không được dùng thì thôi không dùng. Họ biết tiền trong nhà đều đã đem đi quyên góp, thôi thì tiết kiệm vẫn hơn.
A huynh và a tỷ thành hôn cũng cần tiền mà!
Chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến ngày cưới, Tuyên phu nhân đã chọn kỹ, định ngày tám tháng tám, vừa là ngày tốt vừa là ngày cưới đẹp, lại vào cuối thu mát mẻ, không nóng như mùa hè, cũng chẳng rét như mùa đông.
Bà mối giờ toàn là bộ dạng “các vị nói gì thì cứ thế mà làm”, đừng hỏi ta, hỏi ta rồi cũng chẳng làm theo, tùy mọi người vậy.
Ngoài việc chờ hôn lễ, bá tánh Hàm Mãn Châu bắt đầu để ý khi nào huyện nha đổi thành phủ nha, khi nào chữ trên cổng thành được sửa, để những đãi ngộ của châu, họ sẽ bắt đầu được hưởng.
Việc này Bùi Ngụ Hành để Vương Hổ gấp rút thực hiện, đầu tiên là cải tạo huyện nha, bởi khi thành châu, quan lại ở nha môn cũng sẽ được thăng cấp, sau này các huyện khác đều phải báo cáo công việc về Hàm Mãn Châu.
Việc nhận thầu cải tạo huyện nha vẫn là do phụ mẫu của tiểu Tôn Chủ bộ đảm nhận, họ nghiêm ngặt làm theo quy chế Đại Lạc, cải tạo từ trong ra ngoài theo tiêu chuẩn của châu phủ.
Sau đó, ba chữ “Hàm Mãn Huyện” trên cổng thành được thay bằng “Hàm Mãn Châu” do chính tay Bùi Ngụ Hành viết, được khắc lại mới tinh.
Khi phong thư do Thôi Lăng gửi đến, Hàm Mãn Huyện đã hoàn toàn biến thành Hàm Mãn Châu. Các quan lại mang lễ từng đợt một đến chúc mừng Bùi Ngụ Hành, thư chúc mừng cũng chất thành xấp.
Trong thư, không hề bất ngờ là Thôi Lăng báo chuyện Hàm Mãn Huyện thành Hàm Mãn Châu, ngoài ra còn tỉ mỉ kể về việc triều đình Đại Lạc chấn động vì danh sách do Bùi Ngụ Hành đưa cho Tiêu Tử Ngang, vốn danh sách này từ tay hắn mà ra, nên chuyện này hắn đã biết.
Hiện nay, chỉ riêng Lạc Dương đã trống đến năm vị trí quan viên. Trong số những quan viên bị bãi nhiệm này, có người bị xét nhà và lưu đày, có người bị chém đầu ngay lập tức, có người bị giáng chức và cắt bổng lộc hai cấp.
Vị trí còn trống đã khiến nhiều người đỏ mắt tranh giành, ai cũng muốn đưa người của mình vào. Nhưng Nữ Đế sao có thể chấp nhận, những vị trí này bà chắc chắn sẽ đặt tâm phúc của mình vào, và thậm chí bà đã chọn được vài người.
Bùi Ngụ Hành – Châu trường lục phẩm – chính là một trong những người này. Lấy chức huyện lệnh bát phẩm làm bàn đạp, tích lũy công trạng, đến lúc trở về Lạc Dương nhiều lắm cũng chỉ có thể thăng ba cấp, lên ngũ phẩm. Nhưng hiện nay Bùi Ngụ Hành đã là lục phẩm, nếu về Lạc Dương lại thăng thêm hai cấp thì chính là tứ phẩm. Đến lúc ấy, ông nhất định sẽ ra sức giành lấy cho hắn.
Ông đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, chỉ còn đợi Bùi Ngụ Hành được Nữ Đế triệu hồi về Lạc Dương.
Tứ phẩm… Bùi Ngụ Hành cầm phong thư này đốt gần như không còn, vị trí này, hắn vô cùng mong muốn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, phong phú và nhanh chóng. Ở nơi cách Lạc Dương ngàn dặm, Nữ Đế đã đợi được tin phản hồi từ Cao công công. Không chỉ nhận được tấu chương của Bùi Ngụ Hành, nàng còn ngoài ý muốn nhận được tiền quyên góp đến từ Hàm Mãn Châu.
Chỉ là một trận lũ lụt ở Giang Nam, sao người Hàm Mãn Châu lại phải làm tới mức này?
Không ít đại thần trong triều cảm thấy Bùi Ngụ Hành là cố ý làm to chuyện, lấy việc nhỏ xé ra lớn, hoàn toàn là muốn dựa vào tiền để đạt được mục đích nào đó, thậm chí rất có thể hắn muốn Nữ Đế triệu hắn về lại Lạc Dương.
Nhưng như vậy sao được? Hắn là đệ tử của Thôi Lăng, ở Hàm Mãn Châu lại có thể biến huyện thành châu, lập khu buôn bán, trồng ra khoai lang, được Nữ Đế khen thưởng nhiều lần. Nếu hắn trở lại Lạc Dương, chẳng khác gì đưa mãnh hổ vào nhà? Nguy mất.
Thế là bọn họ bắt đầu công kích Bùi Ngụ Hành. Rõ ràng người Hàm Mãn Châu là có lòng tốt, nhưng lại bị họ biến trắng thành đen.
Nữ Đế hoàn toàn không để ý tới họ, mặc cho họ nói gì. Khi nhận được tấu chương của Bùi Ngụ Hành, bà liền bí mật gọi Thôi Lăng cùng vài vị đại thần tới bàn bạc.
Hộ Bộ tra soát thu nhập thuế trong mấy năm qua, Công Bộ tra xét các công trình thủy lợi, còn có thống kê tình hình thời tiết…
Khi so sánh số liệu năm trước với năm nay, kết hợp với tấu chương của Bùi Ngụ Hành, Thôi Lăng toát mồ hôi lạnh. Nếu điều này là thật, nếu mưa ở Giang Nam cứ kéo dài không dứt…
Đại họa sắp giáng xuống!
Khi Nữ Đế lên triều, đối mặt với những đại thần nghi ngờ lời của Bùi Ngụ Hành, bà chỉ lạnh lùng cười, đem tấu chương của Bùi Ngụ Hành cùng tấu chương bổ sung của các đại thần ném xuống.
Ai dám nói đây là chuyện giật gân? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lúc này, số tiền quyên góp từ Hàm Mãn Châu lập tức phát huy tác dụng lớn. Toàn bộ Đại Lạc vừa phải nuôi quân, vừa phải phát bổng lộc, khắp nơi đều cần tiền. Số tiền này chẳng khác nào cơn mưa đúng lúc.
Bùi Ngụ Hành đem toàn bộ công lao quyên góp đẩy sang cho Tuyên Nguyệt Ninh, cũng giống như việc Tuyên Nguyệt Ninh chưa từng nhắc tới việc hạt giống khoai lang là nàng nhờ hắn thử trồng. Hắn cũng tuyệt nhiên không nhắc tới việc thân hào và Hồ Thương quyên tiền là nhờ hắn, vì muốn vớt vát được chỗ tốt từ hắn.
Nữ Đế lén nghe Cao công công khen ngợi Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh ở Hàm Mãn Châu, hai người họ được bách tính yêu mến đến mức nào. Khi ông sắp rời đi, còn nhìn thấy cảnh dân chúng tự nguyện góp tiền muốn làm hôn lễ cho hai người.
Khi lâm triều, bà giận dữ nói: “Bùi Châu trường và Tuyên thị Thất nương có thể vì lũ lụt ở Giang Nam mà quyên góp toàn bộ tài sản, đến nay hôn lễ vẫn chưa thể tổ chức. Một nữ tử như Tuyên thị còn biết vì triều đình mà chia sẻ lo toan, còn các khanh, các bậc trọng thần trong triều, không tự thấy hổ thẹn à?”
Chúng thần im lặng, không dám nói gì, chỉ liên tiếp nhìn về phía Thôi Lăng cầu cứu. Nhưng Thôi Lăng vẫn đang chìm trong niềm tự hào vì đệ tử của mình đã quyên góp tiền, chưa nghĩ tới chuyện tiền này liên quan đến hôn lễ với Tuyên Nguyệt Ninh.
Ai u, đệ tử đáng thương của ông. Ai u, ông vẫn nhớ rõ Thất nương yêu tiền nhất… Ai ô ô… Thật đau lòng!
Nữ Đế ra tay trước, quở trách đến mức bọn họ không dám ngẩng đầu. Cuối cùng bà bắt đầu bố trí, thà tin rằng có còn hơn không. Bất kể lũ lụt ở Giang Nam nghiêm trọng tới mức nào, họ cũng phải chuẩn bị kế hoạch tốt nhất.
Bà lệnh cho đại đệ tử của Thôi Lăng lập tức dẫn người tới Giang Nam, được toàn quyền phụ trách việc cứu tế, nếu có ai dám cản trở thì được quyền “tiền trảm hậu tấu”.
Bà lại lệnh Hộ Bộ mở quốc khố, lấy tiền cứu tế, cộng với số tiền quyên góp ở Hàm Mãn Châu, đưa đến Giang Nam, dọc đường dùng tiền mua lương thực.
Sau khi Nữ Đế lạnh giọng sắp xếp, không ai dám phản bác, lúc này bà mới hé lộ một góc kế hoạch lớn của mình.
Lần này, Hồ Thương quyên tiền, mỗi nhà đều nhận được một danh ngạch đọc sách.
Thương nhân Đại Lạc vốn bị coi thường, con cái của họ không được phép đọc sách. Có thể tưởng tượng khi bọn họ biết chỉ cần quyên tiền cứu tế cho triều đình là có thể thay đổi cả đời nhi tử nhà mình, họ sẽ phấn khởi ra sao – chẳng khác nào phát điên, thi nhau mở hầu bao nộp tiền cho triều đình.
Bà dùng đôi mắt phượng nhìn sắc mặt trắng xanh xen kẽ của các đại thần, đứng đầu là Trịnh gia đại tộc, rồi tuyên bố bãi triều.
Về phần công lao mà Bùi Ngụ Hành nhường cho Tuyên Nguyệt Ninh, bà tất nhiên sẽ dùng cách khác để bù đắp, có tình người, bà cũng nguyện ý giúp họ đạt thành.
Sau khi hạ triều, gia chủ Trịnh gia – Trịnh Diên Huy – bị đám con cháu thế gia khác vây quanh ngoài cung. Ai nấy đều cảm thấy nguy cơ, Nữ Đế đã kìm nén không nổi, định lấy thế gia làm vật tế đao.
Có người hạ giọng nói: “Không biết Bát lang giờ ở đâu? Hiện nay Lạc Dương còn trống nhiều vị trí, là thời cơ tốt nhất để vào triều. Bát lang có tài, Nữ Đế chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
“Đúng thế, có Bát lang trong triều thì chẳng khác nào hổ thêm cánh.”
Nói đến đây, ngay cả bọn họ đúng là phe đối thủ với Nữ Đế, nhưng bọn họ cũng phải thừa nhận trí tuệ của bà. Bà yêu người có tài, dám dùng cả nhi tử của đối thủ, thậm chí bỏ qua thân phận của Trịnh Bát lang, để mọi người đều có thể phát huy hết tài năng.
Là bọn họ, họ chắc chắn sẽ không dám dùng người của kẻ địch.
Trịnh Diên Huy nghe nhắc tới nhi tử mà ông kiêu ngạo, tâm tình cũng từ âm trầm chuyển sang vui vẻ: “Nhi lang đã gửi thư từ mấy hôm trước, nói hôm nay sẽ về nhà. Đứa nhỏ này, đi du học một lần là quên hết mọi chuyện. Trên quan trường, nó vẫn còn phải rèn luyện thêm.”
Rời khỏi cửa cung, mọi người tản ra về phủ. Trịnh Diên Huy cũng gặp được nhi tử, người vừa từ Hàm Mãn Châu trở về, là đã vội vã đi ra ngoài.
Trịnh Tử Duệ đã về phủ được hai canh giờ. Trên đường trở về, hắn nghe nói thân phận của Thập Nhất nương bị Vương tiểu nương tử vạch trần, khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Vừa về tới phủ, Trịnh Diệc Tuyết liền sai Thanh Hạnh tới mời hắn, nhưng hắn từ chối, thay quần áo, rửa mặt, chải đầu xong, mới vào thư phòng chờ phụ thân.
Trịnh Diệc Tuyết hoảng loạn thế nào hắn không rõ, nhưng hắn lại nghe được việc nàng đến tiễn Thập Nhất hoàng tử ở ngoại thành, khi Thập Nhất hoàng tử đi Giang Nam cứu tế, việc này cũng đang bị mọi người bàn tán xôn xao, như chính họ chứng kiến, trong lòng hắn lại thêm một tầng thất vọng về nàng.
Hắn có thể hiểu nàng ở Trịnh gia lo sợ bất an vì bản thân không phải nữ nhi ruột, chắc chắn là rất lo lắng, nhưng đó cũng không phải lý do để nàng cố ý tiếp cận Thập Nhất hoàng tử, gây áp lực cho Trịnh gia.
“Phụ thân.”
Trịnh Diên Huy hỏi: “Lần này du học, con đi những đâu? Triều đình gần đây biến động, ta định cho con vào triều. Lần này về thì không cần đi nữa.”
Trịnh Tử Duệ đáp: “Hết thảy nghe theo an bài của phụ thân.”
“Như vậy mới đúng. Du học có thể mở mang tầm mắt, nhưng làm quan phải tự mình trải nghiệm. Vi phụ vẫn còn có thể giúp đỡ vài phần, trách nhiệm của Trịnh gia đặt trên vai con, con phải gánh vác.”
“Nhi đã biết. Phụ thân, lần này trở về, nhi nghe được nhiều lời đồn… Thập Nhất nương…”
Trịnh Diên Huy sa sầm mặt: “Chuyện này không cần nhắc lại. Thập Nhất nương quả thực không phải muội muội ruột của con. Ta đã cho người điều tra từ đạo quán, hy vọng có thể tìm ra muội muội của con.”
Trịnh Tử Duệ suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Phụ thân, con đã lừa người.”
“Nga?” Ông cảm thấy buồn cười, nhi tử này của ông cũng có ngày biết lừa gạt à, cũng xem như là một tiến bộ. Ông biết nó và Thập Nhất nương từ nhỏ đã thân thiết, nên ông không muốn nó cuốn vào thị phi chốn hậu trạch, “Nói cho phụ thân nghe một chút.”
“Con không đi du học, mà là đi tìm vật có thể chứng minh thân phận của muội muội. Phụ thân, con đã tìm được muội muội rồi.” Hắn từ trong tay áo lấy ra chiếc khóa vàng của Trịnh gia, thứ mà hắn đã tốn nhiều công sức và số tiền lớn mới mua lại được.
Mỗi tộc nhân của Trịnh gia, khi sinh ra đều được chế tạo một chiếc khóa vàng. Thập Nhất nương từng nói là đã làm mất nó, khi đó hắn không biết nàng không phải muội muội ruột, lý do đưa ra nghe còn hợp lý. Nhưng nếu hắn đã nảy sinh nghi ngờ, lại thêm đêm hôm đó bị Tuyên Nguyệt Ninh khích bác, thì hắn nhất định phải tìm được chứng cứ. Lúc ấy hắn mới nghĩ đến chiếc khóa vàng này.
Khóa vàng không ở trên người Thập Nhất nương, tất nhiên là ở trên người Tuyên Nguyệt Ninh.
Hắn nhớ rõ khi còn ở Việt Châu, đã đến thăm tiểu viện Bùi gia, sân viện ấy không giống nơi vừa bị khám xét, như vậy với một nhà nghèo rớt mùng tơi, lại không có thân thích giúp đỡ, sao có thể thuê nổi.
Có khi nào là do bọn họ đã bán khóa vàng đi?
Mang theo tia hy vọng này, hắn hộ tống Trịnh Diệc Tuyết về Lạc Dương, rồi lấy cớ muốn đi du học, vội vàng chạy tới Việt Châu, rồi đến Cẩm Châu và nhiều nơi khác, cuối cùng cũng truy tìm được chiếc khóa vàng này.
Chiếc khóa vàng chưa to bằng lòng bàn tay được đặt trên nền lụa đỏ.
Trịnh Diên Huy suýt chút nữa làm đổ chén trà nóng trong tay. Con ruột cách biệt mười lăm năm, đêm đến có thể nào không nghĩ tới, “Con tìm được khóa vàng ở đâu? Sao không đưa muội muội của con về đây luôn?”
Trịnh Tử Duệ không nói rằng chiếc khóa vàng này là do Tuyên Nguyệt Ninh cố ý mang đi cầm, cũng không kể việc ở Hàm Mãn Châu, nàng đã từ chối nhận hắn, chỉ nói: “Phụ thân, muội muội của con chính là Tuyên Thất nương.”
“Tuyên Thất nương?”
Hôm nay, khi ở trên triều, Trịnh Diên Huy cũng được nghe cái tên này, giờ nghe lần nữa ông lập tức chấn động trong lòng, “Chẳng lẽ chính là Tuyên Thất nương ở Hàm Mãn Châu? Người đứng ra tổ chức quyên tiền cứu tế?”
“Chuyện cứu tế, con không rõ lắm, nhưng đúng là Tuyên Thất nương ở Hàm Mãn Châu, cuốn sách viết về trồng khoai lang có tên Thất lang, chính là nàng.”
“Nàng ấy sắp thành hôn với Bùi Châu trường?”
“Đúng vậy, con cũng nghe nói hai người họ sắp thành thân. Thuần Nguyên là bậc quân tử, chắc chắn sẽ đối xử tốt với Thất nương. Nhưng không ngờ, vừa mới nhận lại được muội muội, đã phải đưa nàng đi lấy chồng.”
Trịnh Diên Huy đặt chén trà nóng xuống. Bùi Thuần Nguyên chính là đệ tử của Thôi Lăng, một tay sai khác dưới trướng Nữ Đế.
Trăm triệu lần không ngờ, nữ nhi ruột thịt của ông lại có hôn ước với hắn, không thể được!
Huyết mạch Trịnh gia không thể lưu lạc bên ngoài!
Cũng không thể để bọn họ thành thân, bằng không Trịnh gia như thế nào xử lý? Nữ nhi chính thất lại gả thấp cho kẻ thuộc tân phái của Nữ Đế là Bùi Ngụ Hành, huống chi phụ thân của Bùi Ngụ Hành…
Cũng may Trịnh Diệc Tuyết và Thập Nhất hoàng tử vẫn giữ giao tình, xem ra nữ nhi này, ông chưa thể bỏ.
Ông nhắm mắt, mọi suy tính đảo qua trong lòng một lượt, “Chuyện này con không cần lo nữa, ở lại Lạc Dương, chờ vi phụ tiến cử con vào triều. Còn Thất nương, vi phụ sẽ phái người đón nàng về Trịnh gia.”
Trịnh Tử Duệ nhíu mày. Hắn muốn tự mình đi đón Nguyệt Ninh, nhưng khi vừa nói ra ý định đó, Trịnh Diên Huy đã không để hắn có bất cứ đường lui nào mà thẳng thừng từ chối, khăng khăng bắt hắn lập tức vào triều làm quan.
Hắn bất đắc dĩ đồng ý, rồi đặt bức họa mình lén vẽ Nguyệt Ninh lên bàn phụ thân, “Phụ thân, đây là muội muội, người xem, nàng có phải rất giống con không?”
Sau khi Trịnh Tử Duệ rời đi, Trịnh Diên Huy mở bức họa ra ngắm thật lâu, rồi mới cất kỹ, gọi người vào.
Người của Nữ Đế, luôn giám sát thành Lạc Dương, vừa thấy Trịnh gia phái một đội nhân mã bí mật ra khỏi thành, lập tức báo tin.
Nữ Đế đang ở chỗ Cung Yến Nhi ký chiếu thư và đóng đại ấn, liền hỏi Cao công công đang hầu bên cạnh: “Ngươi nói xem, vì sao đoàn xe của Trịnh gia lại đi Hàm Mãn Châu?”
“Nô tài cũng không rõ.”
“Yến nhi rất thích Thất nương, đã từng bày tỏ điều này trước mặt ta, từ đó thường xuyên vô thức khen nàng trước mặt ta. Còn ngươi, sau khi đi Hàm Mãn Châu về cũng bắt đầu khen nàng bên tai ta.”
Cao công công vẫn giữ dáng vẻ vui tươi hớn hở, “Bệ hạ, nô tài còn khen cả Bùi Châu trường nữa, bệ hạ đừng quên.”
Nữ Đế vừa thu đại ấn, nghe thấy mấy chữ “Bùi Châu trường” liền nhớ tới Thôi Lăng, không khỏi nói: “Về sau ngươi bớt nhắc tới hắn, một mình Thôi lão ta đã chịu đủ rồi, giờ lại thêm một người nữa, mà ngươi lại cứ nhắc mãi bên tai ta.”
“Lần này phải chúc mừng bệ hạ.”
“Nga?”
“Có một vị thần tử vừa có tài hoa vừa có năng lực, mà thê tử của hắn cũng không phải người chốn hậu trạch.”
Nữ Đế duỗi tay chỉ vào hắn, giao thánh chỉ cho hắn, “Lại làm phiền ngươi một chuyến, thay ta đi Hàm Mãn Châu.”
“Lão nô tạ bệ hạ đã cho cơ hội rời khỏi Lạc Dương. Hàm Mãn Châu quả thực là nơi đi rồi không muốn quay về, dân phong thật thuần phác.”
Nữ Đế hai tay để sau lưng, xuyên qua cửa sổ nhìn xa xăm ra ngoài, “Chỉ e đây là lần cuối ngươi được đi Hàm Mãn Châu. Thay ta đưa bọn họ về Lạc Dương.”
Cao công công mở thánh chỉ, liếc mắt nhìn, chỉ thoáng kinh ngạc một cái, tay không hề run, “Lão nô nhất định sẽ đưa bọn họ an toàn về lại Lạc Dương.”
“Lần này đi, ngươi đừng vội, đợi hai ngày sau hãy khởi hành, đi theo sau Trịnh gia, chậm rãi mà đi.”
“Vâng.”

Bình Luận

0 Thảo luận