Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Rắc rối vẫn tiếp tục

Ngày cập nhật : 2025-09-06 22:31:42
Bùi Ngụ Hành lãnh đạm đáp một tiếng, nói: “Chờ một lát.”
Rồi sau đó làm trò trước mặt Trịnh Diên Huy, quay sang nói với Tuyên Nguyệt Ninh: “Hôm nay ta tới đây, vốn là muốn nhân ngày mai được nghỉ, cùng nàng ra ngoài, nhưng nay có án mạng, liền không thể đi cùng nàng.”
Vị quan viên đến mời Bùi Ngụ Hành nghe vậy, cả thân mình càng cúi thấp xuống, nếu không phải còn phải chống đỡ bằng tay, chỉ sợ đã lấy tay lau mồ hôi đang chảy nơi trán.
Tuyên Nguyệt Ninh chăm chú nhìn vị quan viên kia, xác định ông ta đúng là thật lòng kính sợ Bùi Ngụ Hành, trong đầu nàng lúc này liền loé lên suy nghĩ.
Nàng quay sang Bùi Ngụ Hành nói: “Ngày mai huynh không rảnh cũng không sao, ta có thể đi đưa cơm cho huynh và mọi người.”
Cùng đồng liêu ăn cơm để tăng tiến tình cảm vốn là cần thiết, mà huynh ấy lại kén ăn, không bằng để nàng chuẩn bị cơm đưa tới.
Nàng nói câu đó trước mặt mọi người, Bùi Ngụ Hành liếc lạnh sang vị quan viên đang mặc quan phục kia, quan viên đó cúi đầu xuống, hận không thể chui xuống đất, khẽ nói: “Án tử có chút đặc thù, ngày mai Bùi Thiếu Khanh chỉ sợ sẽ không ở Lạc Dương.”
Tuyên Nguyệt Ninh nói: “… Kia, chờ huynh xử lý xong án tử trước vậy. Dù sao ta cũng chạy không thoát, nhớ rõ bảo Đại lang chuẩn bị đầy đủ cho huynh, trong xe ngựa phải đặt nước mật ong cùng thuốc viên, hương hun tỉnh thần cũng nên ít ngửi.”
“Được, ta sẽ xử lý vụ án này nhanh chóng.”
Bùi Ngụ Hành vừa dứt lời, vị quan viên kia lập tức phụ họa: “Tê Hà Đình Chủ yên tâm, năng lực phá án của Bùi Thiếu Khanh rõ như ban ngày, có ngài ấy ở đây, án tử rất mau sẽ được điều tra rõ ràng.”
Một đợt nịnh hót này rốt cuộc cũng cứu được mạng chó của hắn, Bùi Ngụ Hành chắp tay hướng mọi người: “Mỗ có công vụ trong người, xin cáo lui trước.”
Ngay sau đó mang theo vị quan viên đang cúi đầu theo sau hắn mà rời đi.
Tiêu Tử Ngang tấm tắc hai tiếng, từ xa đi tới. Thiếu mất một người như Bùi Ngụ Hành, hắn ở lại đây cũng không thú vị, lập tức cũng cáo từ với Trịnh Diên Huy.
Trịnh Diên Huy ra hiệu hắn đem sính lễ mang tới trước đó mang đi, hắn phe phẩy quạt xếp, nói:
“Mong bá phụ suy xét thêm lời đề nghị của ta. Rốt cuộc thành Lạc Dương này ai cũng biết Thập Nhất nương không phải nữ nhi ruột của bá phụ, chọn một nữ tử không phải ruột thịt gả cho ta, cũng quá không hợp lý. Tê Hà Đình Chủ tài mạo song toàn, mỗ rất là thích nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=128]

Mà Thập Nhất nương lại là biểu muội của Bùi Thiếu Khanh, ta nghĩ thân phận đã thay đổi, hôn ước cũng nên đổi theo.”
Trịnh Diên Huy nói: “Việc này ta sẽ cùng phu nhân của ta bàn lại, trước hết ngươi cứ đem đồ về đi.”
Các hòm rương đỏ lần lượt được khiêng đi, Tuyên Nguyệt Ninh thi lễ, xoay người muốn mang theo Tuyết Đoàn trở về viện Mẫu Đơn, thì bị Trịnh Diên Huy gọi lại. Nàng dâng lên nụ cười tiêu chuẩn.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu nhưng không nói gì, cuối cùng Trịnh Diên Huy chỉ nói: “Con trở về trước đi, ta sẽ bảo mẫu thân của con dạy dỗ lại con.”
“Vâng, phụ thân.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn thoáng qua bóng dáng đã biến mất của ông, rồi quay về viện Mẫu Đơn. Không cần đoán cũng biết, phụ thân cùng mẫu thân nàng nhất định sẽ khuyên răn nàng không nên gả cho Bùi Ngụ Hành, muốn vì nàng chọn một vị hôn phu xuất sắc hơn.
Phỏng chừng chính là nhắm đến Tiêu Tử Ngang kia.
Ngoài Trịnh phủ, Tiêu Tử Ngang để đám người hầu mang sính lễ về Tiêu gia, còn hắn thì cưỡi ngựa đuổi theo Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành ngồi trong xe ngựa xem hồ sơ, bởi vậy xe đi cực chậm. Màn xe mở rộng, quan viên mặc quan phục kia thì áp sát bên cạnh xe, giới thiệu sơ lược tình hình vụ án này cho hắn.
Mọi người đều có một loại tâm lý cam chịu: phàm là án lớn, khó giải quyết, không thể phá, thì đều đẩy sang Đại Lý Tự.
Lúc Bùi Ngụ Hành chưa nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, bọn quan viên Đại Lý Tự vốn vô cùng căm ghét loại án này, cảm thấy phiền phức. Bọn họ phiền, chẳng lẽ Đại Lý Tự lại không thấy phiền sao?
Mỗi lần đều phải tranh luận một phen với người chuyển giao, có thể đẩy lại thì là tốt nhất.
Nhưng vị Thiếu Khanh mới nhậm chức này tuổi còn quá trẻ, mặt mũi còn non, người ta chuyển giao thì hắn liền nhận, trong lúc nhất thời làm quan viên Đại Lý Tự kêu oán vang trời, chỉ cảm thấy hắn xen vào việc người khác, bắt chó đi cày.
Bọn họ còn bày ra bộ dáng mặc kệ sống chết, chờ hắn xấu mặt.
Thế nhưng không có sự tận tâm giúp đỡ của họ, những vụ án bị chuyển giao tới tay hắn lại được giải quyết rất nhanh. Một lần có thể nói là may mắn, nhưng hai lần, ba lần…
Những án tử bọn họ thấy hoàn toàn không có đầu mối, Bùi Ngụ Hành lại có thể suy đoán, tìm chứng cứ, đưa ra phán quyết.
Không chỉ vậy, Đại Lý Tự còn có rất nhiều án tồn đọng từ nhiều năm, không biết làm sao để phán quyết. Bùi Ngụ Hành bảo đem toàn bộ lôi ra, dựa theo năm tháng sắp xếp, từ xa đến gần, từng năm giải quyết dần.
Hồ sơ vụ án đăng lên Đại Lý Tự đều đã được kiểm chứng khắp nơi, chỉ là không có manh mối. Thế nhưng tốc độ phá án của hắn cực nhanh, tìm được điểm mấu chốt, vừa đưa ra liền chuẩn xác. Khi mọi người còn đang vùi đầu khổ sở, hắn đã phá xong một vụ lại một vụ.
Trong cùng một khoảng thời gian, bọn họ hợp lực mới xử được một vụ, còn đang tự đắc mình có công đóng góp cho Đại Lý Tự, thì Bùi Ngụ Hành đã phá xong ít nhất ba vụ.
Dù không ai nói thẳng, nhưng ánh mắt của mọi người đã đủ rõ: nguyên lai đây mới là thực lực đúng của quan viên Đại Lý Tự! Thật làm người xấu hổ, muốn kêu khổ cũng chẳng còn mặt mũi để kêu.
Dưới sự làm việc không quản ngày đêm của mọi người, đến nay đã giải quyết xong toàn bộ án tồn đọng năm nay, giờ đã bắt đầu xem xét đến năm trước.
Gặp phải những kẻ ngoan cố không chịu nhận tội, chứng cứ rõ ràng, bằng chứng như núi mà vẫn cắn chặt không cung khai, cách làm của Bùi Ngụ Hành lại khiến bọn họ chấn động.
Hắn thế mà dùng hình!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cực mạnh, theo lời kể lại của quan viên đi cùng ngày hôm đó, Bùi Ngụ Hành mắt không hề chớp, đứng xa chỗ thi hành, ánh mắt nhìn phạm nhân chẳng khác nào nhìn một con cá chết, dứt khoát hạ lệnh từng bước một, như mổ bụng con cá đó, róc vảy nó, máu chảy đầy đất.
Hắn chỉ dùng khăn tay che mũi, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi khai hay không khai?”
Quan viên mặc quan phục hôm nay đi mời Bùi Ngụ Hành cũng chính là người đã đi theo hắn hôm ấy. Sau khi dùng hình xong, y phải xin nghỉ bệnh ba ngày, đến nay thân thể vẫn còn suy yếu, sắc mặt tái nhợt, thậm chí còn không bằng Bùi Ngụ Hành.
Từ đó, quan viên Đại Lý Tự nào còn dám coi thường Bùi Ngụ Hành, cho rằng hắn tuổi trẻ non nớt, không kinh nghiệm, nhân từ mềm yếu? Tất cả đều là bọn họ suy nghĩ viển vông!
Có năng lực, lại trẻ tuổi, tiền đồ không thể hạn lượng, lòng người trong Đại Lý Tự đều thực sự bị thuyết phục mà phục tùng dưới tay Bùi Ngụ Hành.
Gặp phải án khó, bọn họ phản ứng đầu tiên chính là tìm Bùi Ngụ Hành quyết định, thấy hắn không ở thì lập tức cho người thúc giục đi tìm.
Do đó, mới có chuyện phát sinh như vừa rồi ở Trịnh gia.
Quan viên mặc quan phục thầm kêu khổ trong lòng. Hắn từ Bùi phủ tìm đến Trịnh phủ, ai ngờ lại phá hỏng cơ hội du ngoạn của Bùi Thiếu Khanh cùng mỹ nữ. Biết thế đã chẳng vội đi tranh việc tiếp cận Bùi Thiếu Khanh, giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.
“Bùi Thiếu Khanh! Thuần Nguyên! Chờ ta với!”
Tiếng Tiêu Tử Ngang vang lên phía sau xe ngựa. Bùi Ngụ Hành đặt hồ sơ xuống, quay sang vị quan viên nói: “Ngươi trở về Đại Lý Tự trước, bảo mọi người sắp xếp lại chứng cứ cho rõ ràng, đợi ta về sẽ phân tích thêm.”
“Vâng!” Quan viên kia không dám quay đầu lại, cũng chẳng muốn biết Tiêu Tử Ngang muốn nói gì với Bùi Thiếu Khanh, muốn tranh giành Tê Hà Đình Chủ ra sao.
Xe ngựa dừng dưới bóng cây râm mát, xa phu chính là Vương Hổ. Khi Tiêu Tử Ngang chạy tới, Bùi Ngụ Hành tiếp nhận chén nước Vương Hổ đưa, nhấp một ngụm nhỏ.
Hắn dựa nghiêng trong thùng xe, dáng vẻ thập phần thoải mái. Khuôn mặt trắng nhợt mang bệnh trạng còn trắng hơn cả nước trong ly, môi đỏ ửng, nhẹ nhàng rời khỏi miệng ly, đẹp đến động lòng người.
Bùi Ngụ Hành liếc Tiêu Tử Ngang, nói: “Tiêu Ngự Sử Trung Thừa có chuyện gì muốn nói?”
Tiêu Tử Ngang nói: “Chẳng lẽ Thuần Nguyên không để ý đến Tê Hà Đình Chủ à? Ta vừa mới hướng Trịnh phủ cầu hôn, sao ngươi không hỏi ta cái gì?”
Đây là tiểu nương tử mà hắn yêu, nhưng nàng lại bị một vị quan viên tứ phẩm khác cầu hôn, vốn dĩ Bùi Ngụ Hành phải ở ngoài Trịnh phủ chờ hắn ra để đòi một lời giải thích mới đúng, nhưng ngược lại Bùi Ngụ Hành lại rời đi mau chóng, khiến cho hắn phải đuổi theo.
Bộ dáng Bùi Ngụ Hành luôn thờ ơ, giống như căn bản không coi Tiêu Tử Ngang là đối thủ.
Thực ra đúng là như vậy. Nếu ở Hàm Mãn Châu khi chưa biết rõ chi tiết về Tiêu Tử Ngang, hắn có thể còn sẽ dao động vài phần, nhưng nay, Bùi Ngụ Hành chỉ hơi nhếch lên một bên môi đỏ, nói: “Tiêu Ngự Sử Trung Thừa không màng đến ánh mắt thế tục, cũng muốn chen vào giữa ta và Tê Hà Đình Chủ, chắc hẳn đã sớm tính toán kỹ càng, ta có nói thêm cũng là vô ích.”
Tiêu Tử Ngang ngồi trên lưng ngựa, khẽ động dây cương khiến ngựa tiến gần xe ngựa thêm một chút, nói: “Chuyện này chưa chắc đâu, Thuần Nguyên. Ngươi nói xem, lần cầu hôn này của ta, Trịnh gia có thể hay không coi như trời xui đất mà đem Tê Hà Đình Chủ đổi với Thập Nhất nương, để ta cưới Tê Hà Đình Chủ, ngươi cảm thấy khả năng xảy ra này có lớn không?”
Hắn cố ý hỏi như vậy, muốn chọc tức Bùi Ngụ Hành. Ai mà chẳng biết Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh là đôi thần tiên quyến lữ, có tình có ý.
Bùi Ngụ Hành nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, sớm đã đoán rõ tâm tư nhỏ nhoi kia, nói: “Ta cảm thấy, ít nhất chín phần mười.”
Nhìn gương mặt thanh tú vốn mê người kia bỗng cứng lại, Bùi Ngụ Hành không kìm được, bật cười khẽ: “Trịnh gia vốn đã không muốn ta cưới Nguyệt Ninh, đó là sự thật. Giờ Tiêu Ngự Sử Trung Thừa lại đưa ra đề nghị đổi nữ nhi, chẳng phải vừa hay giúp Trịnh gia giải vây, khỏi để Nguyệt Ninh gả cho ta, lại còn có thể tách Thập Nhất nương ra. Dù sao ta chắc chắn sẽ không cưới Thập Nhất nương, về sau nàng ta gả cho ai, tự Trịnh gia tính toán.”
Hắn chỉ thiếu nước chưa nói trắng ra rằng, động tác lần này của Tiêu Tử Ngang có thể đưa Trịnh Diệc Tuyết tiến nhanh vào phủ Thập Nhất hoàng tử, tăng cường quan hệ giữa Trịnh gia cùng Thập Nhất hoàng tử.
Tiêu Tử Ngang nghẹn lại nơi cổ họng. Đây vốn là lý do hắn định mang ra để uy hiếp Bùi Ngụ Hành, không ngờ ngược lại bị hắn vạch trần.
“Thuần Nguyên, phân tích thật là thấu triệt.” Hắn vỗ tay, “Nhưng sao ta lại cảm thấy, Thuần Nguyên một chút cũng không nóng nảy?”
Bùi Ngụ Hành đưa tay, dưới ánh mắt dõi theo đầy căng thẳng kia, thản nhiên đưa ly nước cho Vương Hổ, nói: “Mật ong bỏ nhiều quá, ngọt quá.”
“Vâng, lang quân. Lần sau, nô sẽ bỏ ít hơn một thìa mật ong, nô nấu thế nào cũng không ra được vị giống tay nghề Thất nương.”
“Ân, sau này ta bảo nàng dạy ngươi.” Nói xong với Vương Hổ, hắn mới quay sang nhìn Tiêu Tử Ngang.
Tiêu Tử Ngang trong lòng chợt buồn, đã chẳng còn cười nổi, không nói những lời thừa thãi nữa, trực tiếp đi vào trọng điểm: “Thuần Nguyên, ngươi nếu cầu xin ta, ta sẽ không tranh lần này. Trịnh gia có hai nữ nhi, bất kể là đích nữ thật hay đích nữ giả, ta cưới ai cũng không quan trọng. Chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ lập tức bảo Trịnh gia định hôn sự cho ta cùng Thập Nhất nương.”
Hắn đem hôn nhân đại sự nói ra như một trò đùa, chẳng thèm để ý thê tử tương lai là ai. Với hắn, điều quan trọng vẫn là buộc được Bùi Ngụ Hành phải cúi đầu nhận thua.
Rốt cuộc, Bùi Ngụ Hành đã trở thành tảng đá chắn đường hắn tiến lên chức vị cao hơn.
Vương Hổ ở bên nghe được những lời này, giận không thể nén, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, muốn xông thẳng đến Tiêu Tử Ngang, một bộ dáng muốn đè hắn xuống đất: “Ngươi hỗn xược! Dám bảo lang quân cầu xin ngươi!”
Hắn đến Lạc Dương đã lâu, thân hình cao đến một thước chín, đứng dậy không hề thua kém Tiêu Tử Ngang đang ngồi trên lưng ngựa.
“Đại lang!”
Bùi Ngụ Hành mở miệng ngăn lại. Vương Hổ căm giận dừng tay, khoanh tay đứng chắn trước xe ngựa của Bùi Ngụ Hành, bộ dáng như chỉ chờ một mệnh lệnh của Bùi Ngụ Hành là khiến Tiêu Tử Ngang đầu lìa khỏi cổ.
“Thuần Nguyên, ngươi thấy thế nào? Nếu cảm thấy mất mặt, ta còn có một cách khác, chỉ cần ngươi…”
“Tiêu Ngự Sử Trung Thừa.” Bùi Ngụ Hành cắt ngang lời hắn, đưa hồ sơ vụ án trong xe ngựa ra, nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch thì sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận