Thành Lạc Dương, Trịnh phủ.
Trịnh Diên Huy cầm lấy cái ly trong tay, giơ cao, nhưng vì giữ phong độ, cố nén giận, rồi mạnh mẽ đặt xuống bàn, nhìn người quản sự đang quỳ trên đất, nói: “Ngươi đem lời vừa rồi lặp lại một lần nữa?”
“Bẩm lang quân, nương tử nói thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai về chỗ nấy. Muốn nàng hồi phủ, thì trước phải để Thập Nhất nương quay về Tuyên gia. Nàng cùng Thập Nhất nương không thể cùng tồn tại.”
“Không thể cùng tồn tại? Thật đúng là nữ nhi ngoan độc tốt của ta.” Ngực hắn phập phồng kịch liệt vì tức giận. Làm gia chủ Trịnh gia bao năm nay, từ trước đến nay toàn được người tôn sùng, chưa từng có ngày bị ngã nặng nề thế này, ngay cả với chính dòng máu thân sinh cũng buộc miệng thốt ra chẳng lựa lời.
Đứng một bên, Trịnh Tử Duệ vội vàng phản bác: “Phụ thân, Nguyệt Ninh chẳng qua là do tức giận buộc miệng thôi, cũng là do chúng ta suy xét không chu toàn, chưa hề cùng Tuyên gia bàn bạc thương nghị.”
Trịnh Diên Huy cười lạnh: “Còn có gì mà thương nghị? Nhà bọn họ không cần tiểu nương tử hiện nay đang nuôi ở Trịnh gia chúng ta. Đích nữ tốt của ta lại bị bọn họ đuổi ra ngoài, dưỡng dưới gối cô mẫu, con nhìn mà xem nàng bị nuôi thành cái bộ dáng gì, thế mà dám nói muốn đưa Thập Nhất nương về lại Tuyên phủ! Không có Trịnh gia ta, nàng tính là cái gì, còn dám đưa điều kiện!”
Trước kia, nếu hắn nói vậy, Trịnh Tử Duệ tuyệt đối không dám mạo phạm uy nghiêm của phụ thân. Nhưng hắn hiểu rõ Bùi gia hơn phụ thân, bèn chắp tay khẩn khoản: “Phụ thân, người của Bùi gia đều rất cứng cỏi, tuyệt đối sẽ không vì việc này mà cúi đầu.”
Hắn suýt chút nữa buộc miệng nói ra: Nguyệt Ninh nói như thế, chắc chắn là có nỗi khổ riêng. Nhưng lời vừa đến miệng, hắn chợt tỉnh táo, nhớ tới người sắp bị đuổi khỏi phủ cũng chính là muội muội mà hắn thương yêu nhất, liền ngừng lại, đổi giọng nói: “Có lẽ chỉ là do muội ấy bất an? Sợ hãi khi trở lại đại phòng Trịnh gia, sẽ bị đối đãi không tốt. Dù sao phụ thân cũng ép nàng phải về nhà ngay tại tiệc Thiêu Đuôi Yến.”
“Ta không ép nàng, chẳng lẽ cứ để nàng lan truyền ra lời đồn khinh thường Trịnh gia, cự tuyệt nhận thân? Ta thấy nàng chỉ là vai hề nhảy nhót, sợ ta không cho đãi ngộ của đích nữ, mới dùng hạ sách này. Con xem, chẳng phải cuối cùng cũng ngoan ngoãn trở về Trịnh gia sao? Bát lang, con chớ quên, Trịnh gia chúng ta một người vinh thì tất cả cùng vinh, một người tổn thì cả nhà cùng tổn. Thanh danh gia tộc, không thể để nàng bôi nhọ.”
Trịnh Tử Duệ cau mày: “Phụ thân, đó không phải do nàng lan truyền.”
“Tốt!” Trịnh Diên Huy cắt ngang: “Con đừng nói nữa. Vi phụ tự hiểu trong lòng. Chờ ngày mai, vi phụ sẽ tự mình đến cửa rước nàng về! Cũng coi như cho nàng đủ thể diện! Con đã về phủ, thì đừng tiếp tục cáu kỉnh nữa. Mẫu thân của con cũng từng nhiều lần nhắc nhở, như vậy là không hợp quy củ.”
“Phụ thân, a huynh…” Một giọng nữ yếu ớt run rẩy vang lên từ ngoài cửa. Chuyện đi nghênh đón đích nữ một lần nữa trở về tay không, và chuyện đích nữ thật sự của Trịnh gia, Tê Hà Đình Chủ muốn phải đuổi Thập Nhất nương đi mới chịu quay về Trịnh phủ. Đây đều là chuyện không thể giấu được, nên vừa nghe tin, Trịnh Diệc Tuyết nào ngồi im được nữa, lập tức tìm đến.
Thấy nữ nhi từ nhỏ vốn ngoan ngoãn nghe lời, Trịnh Diên Huy cũng phức tạp. Vất vả nuôi dưỡng ngần ấy năm, rốt cuộc lại không phải con ruột của ông. Ông phất tay bảo quản sự lui ra, rồi hỏi: “Thập Nhất nương sao lại tới đây, là có chuyện gì muốn nói cùng vi phụ?”
Trịnh Diệc Tuyết trước tiên dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn thoáng qua Trịnh Tử Duệ, rồi “bịch” một tiếng quỳ xuống, giọng nghẹn ngào: “Phụ thân, nữ nhi đã nghe nói.” Nàng cắn chặt môi, như hạ quyết tâm lớn lao, dập đầu một cái, nói: “Tê Hà Đình Chủ nói, muốn nữ nhi dọn ra khỏi Trịnh phủ thì nàng mới chịu quay về. Vì phụ thân, vì mối tình cốt nhục mấy chục năm, Thập Nhất nương cam nguyện dọn ra.”
Nàng lấy lui làm tiến, lời nói mập mờ. Thật ra chỉ nghe phong thanh rằng Tuyên Nguyệt Ninh muốn xóa tên nàng ra khỏi gia phả Trịnh gia, cho nàng về lại Tuyên gia. Nhưng giờ qua miệng nàng, lại thành chỉ là “dọn ra khỏi Trịnh phủ.”
Nhưng sau khi dọn ra khỏi Trịnh phủ, thì nàng sẽ đi đến chỗ nào, đây mới là chuyện quan trọng.
Thân thể nhỏ bé gầy gò của nàng quỳ trên đất, chỉ như một đoàn nhỏ co rút, run rẩy vì sợ hãi, mơ hồ còn có thể nghe tiếng nức nở khe khẽ.
Trịnh Diên Huy nói: “Con cứ đứng lên đã.”
Nàng lắc đầu, khóc nói: “Xin phụ thân thành toàn mảnh hiếu tâm cuối cùng này của nữ nhi. Đợi nữ nhi đi rồi, e rằng không còn cơ hội hiếu thuận phụ thân. Nếu con còn ở trong phủ, e sẽ khiến Tê Hà Đình Chủ khó chịu, con cam nguyện rời phủ. Phụ thân đừng làm khó, đây là điều duy nhất nữ nhi có thể làm.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt. Nàng không phải kiểu khóc khàn giọng, mà là mỗi lời rơi xuống đều kèm một dòng lệ: “Mười lăm năm dưỡng dục chi ân, nữ nhi ghi khắc trong tim. Chính là nữ nhi luyến tiếc mọi người, luyến tiếc phụ thân, mẫu thân.”
Nàng quay sang nhìn Trịnh Tử Duệ, thấy hắn cả người chấn động, ánh mắt tràn đầy không nỡ, nàng lại nói: “Cũng luyến tiếc a huynh.”
Trịnh Diên Huy vốn đang áp xuống cơn giận, lại bị nàng khơi lên: “Bát lang, con nhìn xem muội muội ruột của con đã đem Thập Nhất nương bức thành bộ dạng gì! Chuyện này thì có liên quan gì tới nàng?”
Nghe phụ thân nói vậy, Trịnh Tử Duệ bỗng thấy tay chân lạnh lẽo. Hắn không thể tin được cảnh trước mắt – thiếu nữ đang quỳ khóc trên đất kia lại là muội muội lớn lên từ nhỏ với hắn thật sao?
Hắn đâu phải đau lòng vì những lời Trịnh Diệc Tuyết nói, mới lộ ra vẻ mặt này.
Tiếng nói của Tuyên Nguyệt Ninh khi nãy vẫn còn văng vẳng bên tai hắn: “Khi nàng ta ở trước mặt huynh giả bộ khóc lóc, rơi vài giọt nước mắt, huynh sẽ thấy là do đích nữ thật là ta đi ức hiếp nàng.”
“Bởi vì nàng ta yếu đuối, nàng ta là giả, còn ta là thật, mà sự thật thì không thể thay đổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=124]
Ta có chịu thêm chút ủy khuất thì cũng có sao?”
“Huynh sẽ cảm thấy chuyện gì ta làm cũng không bằng nàng …”
Nếu không phải vừa rồi Tuyên Nguyệt Ninh nói những lời ấy, thì liệu hắn có vì tiếng khóc lúc này của Trịnh Diệc Tuyết mà mềm lòng không, cho rằng Tuyên Nguyệt Ninh hung hăng quá phận?
Đáp án là: có. Hắn nhất định sẽ nghĩ Tuyên Nguyệt Ninh quá đáng. Trịnh gia lớn như vậy, nuôi thêm một Trịnh Diệc Tuyết thì có là gì.
Thế ra, những gì Nguyệt Ninh vừa nói không phải tưởng tượng, mà thật sự sẽ phát sinh.
Thử đổi góc nhìn mà nghĩ, yêu cầu của Tuyên Nguyệt Ninh có sai sao? Nếu đã xảy ra chuyện ôm nhầm, thì con cái trả về cho phụ mẫu ruột lẽ nào lại không đúng?
Đúng, vậy sai ở đâu?
Sai ở chỗ mọi người đều nghĩ Trịnh gia là thế gia đại tộc, thân là đích nữ, Tuyên Nguyệt Ninh thoát khỏi Tuyên gia khốn khó mà quay về lại Trịnh gia, là chiếm tiện nghi lớn. Còn Trịnh Diệc Tuyết từ đích nữ biến thành giả, địa vị rơi thẳng xuống đáy, nên thương tiếc nàng. Nếu Tuyên gia đã thua kém, tự nhiên nên để Trịnh Diệc Tuyết được nuôi ở Trịnh gia.
Nhưng nếu đây không phải Trịnh gia, mà chỉ là dân thường, thì tất nhiên phải đổi lại.
Khổ sở mà Tuyên Nguyệt Ninh chịu, vốn là Trịnh Diệc Tuyết nên chịu. Những gì Trịnh Diệc Tuyết hưởng, vốn là cuộc đời của Tuyên Nguyệt Ninh.
Sai rồi, tất cả đều sai rồi. Sai lầm vốn là ở bọn họ, chứ không phải ở Nguyệt Ninh.
Không biết Trịnh Diệc Tuyết khóc bao lâu. Khi hắn nghĩ thông suốt, liếc mắt nhìn thần thái của nàng, là biết nàng khát vọng hắn lên tiếng bênh vực.
Yết hầu nghẹn lại, hắn chỉ có thể im lặng, khiến nàng thất vọng.
Bên kia, Trịnh Diên Huy cũng không cho Trịnh Diệc Tuyết lời chắc chắn, chỉ bảo nàng về nghỉ, ông sẽ tự lo liệu.
Ông vẫn máu lạnh như xưa, coi lợi ích là trên hết. Trịnh Diệc Tuyết trong lòng hiểu rõ, chỉ oán hận liếc nhìn Trịnh Tử Duệ. Nàng vốn muốn cầu được hắn che chở, nhưng hắn chẳng nói lời nào, đành lảo đảo quay về.
Trịnh Diên Huy lại dặn Trịnh Tử Duệ ở phủ nghỉ ngơi, rồi cho người truyền tin đến Thập Nhất hoàng tử, xem ngài ấy có thái độ thế nào, mới quyết định an bài cho Thập Nhất nương.
Nữ nhi ruột đã tỏ thái độ không chịu ở cùng Trịnh Diệc Tuyết. Nếu cả Thập Nhất hoàng tử cũng đã nguội lạnh hứng thú với Thập Nhất nương, thì coi như Trịnh gia chưa từng nuôi nàng, cứ theo ý Tuyên Nguyệt Ninh mà trả về Tuyên gia.
Nhưng nếu Thập Nhất hoàng tử vẫn còn chút tình ý với Thập Nhất nương, thì cho dù khiến cả ông và Tuyên Nguyệt Ninh trở mặt thành thù, ông cũng phải đưa Nguyệt Ninh trở về nhà, nhưng Thập Nhất nương cũng tuyệt đối không thể đi.
Trịnh Tử Duệ quay về sân của mình, bất ngờ gặp Thanh Hạnh đang chờ.
Thanh Hạnh thấy hắn liền quỳ xuống: “Bát lang, xin ngài cứu lấy Thập Nhất nương của chúng ta. Nếu nàng rời khỏi Trịnh phủ, ắt sẽ bị người đời khi dễ. Bát lang cùng nàng đều từ nhỏ lớn lên cùng nhau, xin ngài đừng để Thập Nhất nương phải rời phủ.”
“Ai cho ngươi đến chặn đường? Quy củ trong nhà đều bỏ sau đầu cả rồi à?”
“Hồi Bát lang, là nô tỳ tự chủ trương đến cầu xin, cam nguyện nhận phạt. Nhưng Tê Hà Đình Chủ chưa nhập phủ đã bức Thập Nhất nương thành thế này. Đợi nàng ấy hồi phủ, một mình Thập Nhất nương lẻ loi bên ngoài, thật sự nguy hiểm. Mong Bát lang cho Thập Nhất nương của chúng ta một con đường sống.”
Hắn đưa mắt nhìn quanh, trong sân khá yên tĩnh, lúc này đám người hầu vốn đang hầu hạ đều không thấy bóng dáng, vừa nhìn liền biết là bị người cố ý điều đi nơi khác.
Vốn đã nghi ngờ hành động vừa rồi của Trịnh Diệc Tuyết, giờ phút này lại thấy hành vi của Thanh Hạnh, chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
“Ta nhớ rõ, ngươi là người hầu mà Thập Nhất nương thu nhận lúc ở Việt Châu? Chỉ ngắn ngủn có một năm, mà ngươi đã trở thành tỳ nữ thân cận bên người muội ấy. Kể cả người hầu lâu năm của Trịnh phủ mà cũng ở dưới ngươi. Ngươi ở đây châm ngòi quan hệ giữa Thập Nhất nương và Nguyệt Ninh, rốt cuộc có dụng ý gì?”
Thanh Hạnh không ngừng dập đầu: “Bát lang, ngài hiểu lầm nô tỳ rồi, nô tỳ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho Thập Nhất nương thôi.”
Trịnh Tử Duệ vẫn bướng bỉnh muốn nhìn thấu chân tướng: “Ngươi từ khi nào được thăng làm tỳ nữ thân cận của muội ấy? Để ta nghĩ xem… có phải là ngày mẫu thân ngươi qua đời?”
Vừa nhắc đến mẫu thân của nàng ta, sắc mặt nàng lập tức hoảng hốt, ngay cả lời nói cũng lắp bắp: “Bát… Bát lang… nô tỳ…”
Hắn xưa nay chưa từng nghĩ cho thấu đáo: hai đứa trẻ bị ôm nhầm rốt cuộc là vì sao. Năm đó, toàn bộ nô tỳ theo hầu mẫu thân hắn trong đạo quán hôm ấy, hoặc thì chết, hoặc thì gả ra ngoài, tìm thế nào cũng không thấy. Nhưng mẫu thân của Thanh Hạnh vốn chính là nhũ mẫu bên người Thập Nhất nương.
Bà phụ trách chăm sóc trẻ sơ sinh. Nếu bà phạm sai lầm, nhận nhầm đứa bé, cũng là điều hợp lý. Giờ nhìn Thanh Hạnh run rẩy như thể bị dọa nát mật gan, chẳng phải chứng cứ rõ ràng sao?
Vậy Thập Nhất nương thật sự không biết chuyện này ư?
Sao lại trùng hợp thế, người trong đạo quán chỉ biết hài tử bị ôm nhầm, phụ mẫu Tuyên gia đều đã qua đời, nô tỳ Trịnh phủ thì đổi hết lượt này đến lượt khác. Người biết rõ chân tướng nhất – nhũ mẫu – thì đã chết, lại dùng chính cái chết của bà để đổi lấy cơ hội cho nữ nhi của bà làm tỳ nữ thân cận của Thập Nhất nương.
Còn nhớ đêm tuyết ở Hàm Mãn Châu, khi Bùi Ngụ Hành gọi hắn đến, cảnh tượng khi đó thật đáng sợ: giấy trắng mực đen ghi chép đầy đủ, chứng cứ xác thực rằng Thập Nhất nương bôi nhọ thanh danh Nguyệt Ninh, thậm chí còn định thiêu chết muội ấy!
Nếu những điều đó chỉ là để che giấu thân phận thật sự, vậy thì dường như tất cả đều có lời giải thích.
Hắn vì những suy nghĩ vừa rồi của chính mình mà kinh hãi!
“Ngươi quay về nói với Thập Nhất nương, người có thể làm chủ việc này không phải ta.”
Từ nhỏ hắn vốn luôn yêu thương muội ấy, từ khi nào muội ấy lại biến thành bộ dạng khó coi như hôm nay?
Biết được Trịnh Tử Duệ cũng không định giúp nàng, Trịnh Diệc Tuyết thật sự hoảng loạn. Trong tình thế cấp bách, nàng chỉ còn cách bấu víu chặt lấy Thập Nhất hoàng tử. Dưới sự bày mưu tính kế của Trịnh Diên Huy, nàng thuận lợi ra phủ, cùng Thập Nhất hoàng tử bí mật hẹn hò.
Ngày hôm sau, Thập Nhất hoàng tử liền sai người tặng đến Trịnh phủ vô số tơ lụa, thức ăn, tỏ rõ bộ dáng muốn chống lưng cho Trịnh Diệc Tuyết.
Mà Trịnh Diên Huy, sau khi nắm được tin chắc chắn, cũng tự mình gửi thiệp đến Bùi phủ.
Chưa kịp đến ngày nghỉ kế tiếp, Trịnh phủ đã gấp gáp muốn đưa Tuyên Nguyệt Ninh về nhà, nhận tổ quy tông, để bình ổn lời đồn.
Tuyên phu nhân sốt ruột, tự tay thay đổi xiêm y cho Tuyên Nguyệt Ninh. Bùi Ngụ Hành trong quan phục áo tím đai ngọc vẫn chưa kịp cởi ra, thấy dáng vẻ khẩn trương như sắp đánh trận của các nàng, hắn thản nhiên nói: “Nương, đừng chỉ lo xiêm y. Bộ trâm cài đầu của Nguyệt Ninh cũng phải chỉnh lại cho ngay ngắn mới được.”
Chỉnh xong bộ trâm cài đầu, Tuyên Nguyệt Ninh cũng chẳng còn nhớ nổi vừa rồi mình đang nghĩ gì. Nàng khẽ liếc mắt trừng hắn một cái, ánh mắt lại dừng thật lâu trên quan phục của hắn.
Không sao, nàng vẫn còn có Bùi Ngụ Hành bên cạnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận