Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Cay đắng khó nuốt

Ngày cập nhật : 2025-05-07 08:48:17
Khí lực bị mất lúc nãy khi ở cùng Tuyên phu nhân đã quay trở lại, Tuyên Nguyệt Ninh vừa ăn bánh hồ vừa không đồng tình nói: “Bùi Ngụ Hành, thân thể ngươi yếu kém, đừng quá sức, mau về phòng đi. Ta da dày thịt béo, không sao đâu.”
“Da dày thịt béo?” Hắn từ cuốn sách ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, ánh mắt liền dừng lại ở ngực nàng.
Tiểu cô nương đang quỳ bên cạnh hắn, không còn dáng vẻ nhút nhát vâng vâng dạ dạ như trước nữa. Hai búi tóc trên đầu rũ xuống, đôi mắt long lanh như biết nói đang nhìn hắn, dưới mắt phải có một nốt ruồi nhỏ không làm nàng có vẻ trẻ con đáng yêu, mà lại càng tăng thêm phần quyến rũ cho nàng.
Những ngón tay đã từng trắng trẻo mịn màng, vì mấy ngày nay làm việc vất vả đã nổi vết chai, lòng bàn tay còn lấm tấm máu do bị trốc da.
Hắn thu hồi ánh mắt, ngửi mùi hương sạch sẽ thoải mái từ trên người nàng sau khi được ánh nắng hong khô, rất lâu không lật tiếp trang sách nào. Cho đến khi Tuyên Nguyệt Ninh lại lên tiếng: “Này, Bùi Ngụ Hành, vừa rồi ta với nương nói chuyện, ngươi nghe hết rồi phải không?”
Hắn cao lớn như thế, dù nàng quỳ trong phòng vẫn thấy được bóng hắn in trên cửa.
Tuyên Nguyệt Ninh cẩn thận quan sát, thấy hắn không hề ngạc nhiên, từ tốn lật sách, như thể nàng chỉ là biểu muội cùng lớn lên từ nhỏ, chuyện nàng không có máu mủ gì với hắn cũng không phải chuyện gì lớn, như việc ăn cơm uống nước thường ngày.
Một tiếng “Ừ” nhẹ khiến nàng cười híp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=11]

Nàng biết Bùi Ngụ Hành sẽ không khinh ghét nàng. Một cái bánh hồ vào bụng, cơn buồn ngủ kéo tới. Nàng vô thức cong lưng, tìm một góc dựa vào thân cây, nhắm mắt khẽ ngủ như con mèo nhỏ.
Bùi Ngụ Hành thấy hết mấy cử chỉ nhỏ của nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi hy sinh vì Bùi gia, chúng ta đều ghi tạc trong lòng. Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định tìm cho ngươi một phu quân tốt, để ngươi phong cảnh xuất giá.”
Tuyên Nguyệt Ninh nghe thì nghe, lòng thầm cảm kích Bùi Ngụ Hành đã nghĩ cho mình. Nhưng kiếp này nàng không định lấy chồng, nàng chỉ muốn trả ơn cho thật tốt. “Ừ, ta biết rồi. Ta nói thật lòng đấy. Trịnh gia vốn không thuộc về ta.”
Nhìn thấy hắn ung dung điềm tĩnh, đâu giống như đang phạt quỳ cùng nàng. Nàng hạ giọng, thần thần bí bí: “Bùi Ngụ Hành, lại đây, ta có cái này cho ngươi.”
Bùi Ngụ Hành linh cảm thấy không phải chuyện tốt, không đến gần, còn lùi ra xa hơn, một tay cầm sách nói: “Không cần cảm ơn ta, đều là việc ta nên làm... Ngươi đang làm gì đó?”
Ngay khoảnh khắc hắn muốn đi, Tuyên Nguyệt Ninh đã nhanh tay kéo tay hắn lại, đặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn một vật nhỏ xinh xắn, tinh tế.
Nhìn kỹ lại, thì ra là một hộp son môi mới.
Nàng lờ đi khí áp nặng nề quanh người hắn, nói: “Ta thấy dạo gần đây môi ngươi không còn hồng hào như trước, chắc dùng hết son mà chưa kịp mua. Đây là ta chọn riêng cho ngươi, còn là mùi mẫu đơn nữa đó.”
Trong mắt của Bùi Ngụ Hành ánh lên vẻ không thể tin được, thay phiên hiện lên sự tức giận, xấu hổ, bối rối.... Hắn nghiến răng, như thể muốn nghiền nàng thành tro.
Ngay lúc hắn định ném son đi, nàng lao đến giữ tay hắn: “Đừng ném! Hộp son này quý lắm đó! Màu sắc ta chọn đúng màu ngươi thích mà!”
“Ồn ào!”
Hắn hất tay nàng ra, trên gương mặt tái nhợt thoáng lên chút hồng. Mang theo hộp son, hắn chạy trối chết.
Tuyên Nguyệt Ninh nheo mắt nhìn bóng dáng hắn khuất xa, cười hồn nhiên như một đứa trẻ. Đây mới là thiếu niên Bùi Ngụ Hành mà nàng muốn gặp. Còn kẻ máu lạnh, mang đầy sát khí kiếp trước, tốt nhất cả đời đừng xuất hiện nữa.
Những ngày qua sống cùng nhau, nàng càng thêm quen thuộc hắn. Nàng kéo đệm hương bồ hắn để lại, lót dưới thân, thì nghe viện hàng xóm “rầm” một tiếng, như có ai từ tường rơi xuống. Tiếng một cô nương lanh lảnh vang lên.
Tiếp theo là tiếng mắng mỏ, cầu xin, cãi vã ầm ĩ náo nhiệt.
Chân trời mây cuộn tan dần, dưới bầu trời ấy, tại chỗ phòng thuê tồi tàn trước kia, một bà già cái người từng hăm dọa bắt đi hai đứa nhỏ, đã lại mò tới.
Thân hình béo của bà ta vặn vẹo, mang theo vẻ đắc ý muốn rửa hận.
“Hừ, chắc chắn bọn chúng cũng không đoán được hôm nay bà già này đến đòi tiền đâu. Số tiền lần trước mới mua mấy thang thuốc đã xài hết, lần này phải khiến chúng nó đẹp mặt!”
“Mở cửa! Tới kỳ thu tiền nhà rồi!”
Bà ta cố ý gào thật to để tất cả người trong nhà nghe thấy: “Không mở cửa à? Ta phá cửa đó!”
Chưa kịp đẩy, hai cánh cửa đã "kẽo kẹt" mở ra. Trong sân vắng lặng không bóng người. “Ủa? Người đâu?”
Một cái đầu ló ra từ tường viện bên cạnh: “A bà ơi, đừng gào nữa, có phải đám tang đâu mà gào. Nhà họ nói dẫn mẫu thân đi xem bệnh, đi lâu rồi, chắc không quay lại nữa đâu.”
“Gì cơ? Đi lâu chưa?”
“Sau cái hôm mà bà đến lần trước đó, là họ đi luôn rồi, từ lúc đó không thấy quay lại.”
Bà lão toát mồ hôi lạnh, dậm chân: “Chết rồi!”
Bà ta chạy thục mạng đến Tuyên phủ tìm Tiêu phu nhân. Lúc này Tiêu phu nhân vừa ăn cơm xong, tâm trạng còn khá tốt, nghe bà ta tới thì gọi vào.
Uống một ngụm trà táo đỏ, nói: “Nhìn cái đầu đầy mồ hôi của bà là biết hỏng việc rồi. Ta đã nói rồi, bức thêm chút nữa là chúng nó sẽ tự cúi đầu thôi.”
Bà chủ trọ lập tức quỳ xuống, kể lại hết mọi chuyện.
Tiêu phu nhân lau miệng bằng khăn tay, ánh mắt sắc lẹm như dao nhìn bà ta: “Đồ vô dụng, việc này cũng làm không xong!”
“Phu nhân, chắc chắn do con nhỏ đó giở trò. Rõ ràng trước đó còn nói muốn ở lại lâu dài.”
“Đến một con nhóc mười ba tuổi cũng không xử lý được? Cút!”
Bà chủ trọ bò lết ra cửa. Tiêu phu nhân nói với tỳ thiếp gốc Hồ bên cạnh: “Ngươi thấy không? Bảo sao Bùi nhị gia chịu bỏ nhiều tiền thế. Dù ông ta ở tận Lạc Dương, cũng phải khiến người nhà của Bùi đại gia nhà tan cửa nát. Mấy đứa nhóc này còn nhỏ mà đã tính kế người lớn như vậy rồi, nếu để chúng nó lớn lên, chắc chắn sẽ thành mãnh thú.”
Tỳ thiếp bóp vai cho bà: “Bùi nhị gia ở Lạc Dương thật là nhẫn tâm. Mọi người đều là cùng tộc cả. Phu nhân còn muốn tiếp tục sao?”
Tiêu phu nhân liếc tỳ thiếp: “Tại sao không, có tiền mà không lấy sao được? Thiên tai nhân họa, ai biết được mấy đứa nhóc đó có sống được không nếu không có người che chở. Đêm nay ngươi hầu hạ phu quân, tìm cách bảo hắn tìm người đi tìm “muội muội” tốt của hắn đi.”
“Dạ, phu nhân.”

Bình Luận

0 Thảo luận