Như có gió từ cửa sổ thổi vào, ánh nến lay động chập chờn.
Bùi Ngụ Hành giúp nàng ủ ấm chân một hồi, chỉ trong chốc lát chân đã ấm áp, nàng liền rút chân trở về. Trong lòng hắn còn chưa kịp dâng lên tiếc nuối, nàng lại ép hỏi: “Chàng… án tử của phụ thân, chàng đã sớm điều tra phải không? Vì sao không nói cho ta? Có phải vì đã tra được trên người phụ thân của ta, nên mới không nói cho ta biết?”
Trong mắt nàng vừa thấp thỏm, vừa mong đợi, phức tạp đến mức hắn cũng không hiểu nổi.
Nếu nàng đã hỏi, tự nhiên hắn không có lý do không trả lời. So với để người khác châm ngòi mối quan hệ giữa hai người, không bằng sớm thẳng thắn thành thật nói ra, cũng không có gì không thể nói.
Suy nghĩ một lát, hắn đáp: “Ta tiếp nhận chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh liền ra tay rửa sạch những bản án cũ năm xưa, do vậy không ai nghi ngờ ta đã tra đến hồ sơ vụ án của phụ thân. Nhưng phần hồ sơ ấy quá sạch sẽ, không hề có vấn đề gì, giống như bị người cố ý sắp đặt thành như thế. Ta tiếp tục truy tra, liền tra được đến Hình Bộ, biết được lúc đó phụ thân nàng làm Thị Lang Hình Bộ, phụ trách thẩm tra xử lý hồ sơ vụ án của phụ thân ta. Vì vậy có bất kỳ dấu vết gì để lại liên quan đến phụ thân nàng, ta đều điều tra cẩn thận. Mà trong tình huống như vậy, ta không thể thẳng thắn với nàng.”
Trong mắt Tuyên Nguyệt Ninh lóe lên rồi tắt dần, lặp đi lặp lại vài lần, dù hắn kể ra rất ngắn gọn, nhưng nàng biết để tra được đến án tử này có liên quan đến phụ thân nàng cũng không hề dễ dàng.
Vì từ lúc cả nhà họ rời Trường An, đã trở thành cái đinh trong mắt mọi người, chịu biết bao nhiêu bất công mới đi được đến như hôm nay. Án tử của Bùi phụ nhất định đã bị người ta dọn dẹp sạch sẽ. Hắn không biết đã tốn bao nhiêu sức lực mới tra được đến phụ thân nàng.
Cũng không biết khi hắn tra được rằng phụ thân nàng có liên quan đến án tử, sự việc lại chẳng trong sáng, thậm chí suy đoán phụ thân nàng có thể là kẻ chủ mưu đứng sau, hắn đã phải thương tâm đau khổ đến mức nào.
Thế nhưng hắn chưa từng nói với nàng một câu, chỉ một mình lặng lẽ tiêu hóa tất cả, chỉ biết ra sức tiếp tục truy tra. Ngốc hay không ngốc?
Nước mắt vốn đã bị nàng cố nén lại, giờ lại tuôn trào ra ngoài, nàng hỏi: “Chàng là khi nào tra ra được án tử của Bùi phụ cùng phụ thân ta không có quan hệ lớn?”
Hắn quay lưng về phía ánh nến, gương mặt giấu trong một mảnh âm u, chỉ có đôi mắt nhìn nàng chan chứa ngàn vạn điều, môi đỏ khẽ trêu chọc: “Phu nhân quan tâm ta đến vậy luôn à?”
Tuyên Nguyệt Ninh nắm chặt tay áo hắn: “Chàng mau nói cho ta nghe đi.”
Hắn liền rũ mắt, buông hai chữ: “Gần đây.”
“Có bao nhiêu gần?”
“Tháng trước ta đưa ra việc thế gia đại tộc cũng phải giao nộp thuế má, có không ít người rối loạn trận tuyến, ta nhân cơ hội tra được vài thứ.”
Nàng lại nắm chặt tay áo hắn hơn nữa.
Hắn từ khi đến Đại Lý Tự đã bắt đầu tra án, với năng lực và quyết tâm muốn rửa oan cho phụ thân của hắn, hẳn tốc độ tra án sẽ rất nhanh. Từ khi điều tra hồ sơ đến khi tra được đến phụ thân nàng, bất quá chỉ trong chốc lát.
Nói cách khác, khi hai người bọn họ thành hôn, hiềm nghi trên người phụ thân nàng vẫn chưa được rửa sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=147]
Hắn gánh chịu bao nhiêu áp lực, để rước nàng vào cửa?
Chẳng lẽ hắn không sợ Trịnh Diên Huy thật sự nhúng tay? Không sợ án tử của phụ thân hắn vốn do một tay Trịnh Diên Huy chủ mưu? Không sợ giữa hai người tồn tại huyết hải thâm thù? Hắn sao dám?
Nàng nhớ lại kiếp trước, khi cửa nát nhà tan, hắn cả người đều chìm trong tăm tối, chỉ nhờ vào tín niệm báo thù mới chống đỡ được. Chỉ cần Trịnh Diên Huy chiếm chút tiện lợi, hắn đều ghi hận trong lòng, do đó mà không thèm để ý đến nàng, quyết liệt cùng Trịnh Bát Lang, tất cả đều nói thông.
Nhưng mà, quá khổ.
Đời trước, chính mình ngu dại không biết tình thế, khổ sở khao khát tình thân Trịnh gia, trong mắt hắn có phải hay không rất là châm chọc?
Nàng không dám tưởng tượng kiếp trước hắn đã gánh chịu bao nhiêu, nhưng kiếp này cũng đâu có thiếu?
Khi hai người chưa thành thân, nếu hắn quyết đoán lựa chọn, chẳng phải là tốt nhất sao? Vì cớ gì lại giấu giếm nàng tất cả, đem khổ sở nuốt xuống bụng?
Bùi Ngụ Hành đưa tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má nàng: “Đừng khóc, án tử của phụ thân vốn là việc ta phải điều tra, gian nan hiểm trở ta cũng sớm chuẩn bị tâm lý.”
Nàng quay mặt đi, nức nở nói: “Chàng hẳn là nên nói với ta, ít nhất khi ta còn ở Trịnh gia sẽ thuận lợi giúp chàng điều tra một phen.”
“Không cần đến mức đó.” Hắn nghiêng người, ôm nàng vào lòng, “Cho dù thật sự tra được phụ thân nàng có liên quan thì đã sao? Nàng chán ghét bọn họ thế nào, ta đều nhìn thấy trong mắt. Nàng không phải nữ nhi Trịnh gia, nàng là nữ nhi Tuyên gia, nàng là thê tử của Bùi gia nhà ta.”
Bên tai nàng vang lên tiếng tim đập của hắn. Nàng nhắm mắt, thì thầm: “Nhưng trên người ta chảy dòng máu giống như bọn họ. Có khi ta thật hận, không thể tự mình thoát khỏi thân thể dơ bẩn này!”
“Hư, không được nói thế.” Môi hắn khẽ dừng trên trán nàng, tay dịu dàng vỗ về sau lưng nàng.
“Nếu như theo lời nàng, phụ thân ta bị người trong tộc vu cáo, chẳng lẽ ta cũng phải đoạn tuyệt cốt nhục của chính mình? Học thức của nàng, cử chỉ lời nói của nàng, đều do Bùi gia nhà ta bồi dưỡng. Nàng đâu có liên quan gì đến Trịnh gia? Vì sao phải vì sai lầm của người khác mà trách tội chính mình? Nàng không có sai.”
Đúng vậy, nếu chiếu theo suy nghĩ của nàng, chẳng lẽ Bùi Ngụ Hành cũng phải vì việc Bùi Hành Trình hãm hại Bùi phụ mà vứt bỏ thân phận Bùi gia của chính hắn à? Bùi phụ là người mà hắn kính yêu nhất kia mà.
Được hắn an ủi, Tuyên Nguyệt Ninh dần dần bình tĩnh lại.
Cũng bắt đầu suy nghĩ lời hắn nói, nếu chủ mưu phía sau màn là Thập Nhất hoàng tử, hèn gì Bùi phu nhân nói rằng bọn họ không thể thắng, lại còn nói bản thân là bị ép bất đắc dĩ.
Ai dám đối nghịch với Thập Nhất hoàng tử chứ?
Thập Nhất hoàng tử chính là nhi tử ruột của Nữ Đế. Nữ Đế mấy năm trước đăng cơ, không biết bao nhiêu người xem thường bà, muốn kéo bà xuống.
Bọn họ không muốn bà lên ngôi, chỉ vì bà là một nữ nhân.
Bất kể thủ đoạn bà có cao đến đâu, bất kể bà trị quốc giỏi ra sao, bọn họ vẫn không chịu phục.
Thế là liền tranh nhau nâng đỡ Thập Nhất hoàng tử, cho hắn vô số chỗ dựa. Nàng nhíu mày hỏi: “Thế gia đại tộc một lòng nâng đỡ Thập Nhất hoàng tử, là muốn thay đổi thiên hạ sao?”
Bùi Ngụ Hành khen ngợi sự thông tuệ của nàng, không kiêng dè đáp: “Đúng vậy. Bọn họ muốn đưa Thập Nhất hoàng tử lên ngôi. Bởi vậy, phụ thân nàng mới muốn dùng Thập Nhất nương… không, Thập Nhị nương để củng cố quan hệ cùng Thập Nhất hoàng tử. Án tử của phụ thân ta mới có thể đem lại cho Thập Nhất hoàng tử cùng thế gia đại tộc rất nhiều lợi ích. Trong mắt bọn họ, họ đều thuộc cùng một trận doanh.”
“Nhưng mà, Thập Nhất hoàng tử…”
Lời Tuyên Nguyệt Ninh còn chưa nói hết. Một vị hoàng tử như thế, lại bị dáng vẻ lố lăng của Trịnh Diệc Tuyết làm mê muội đến không còn tâm trí. Nếu không nhờ Nữ Đế ban hôn, Trịnh Diệc Tuyết chắc chắn đã giống kiếp trước, gả cho Thập Nhất hoàng tử, muốn gì được nấy.
Hơn nữa, chỉ qua thời gian nàng ở Lạc Dương quan sát, Thập Nhất hoàng tử do dự, thiếu quyết đoán, lại không coi trọng tính mạng bá tánh. Nữ Đế giao phó nhiệm vụ, hắn hoàn thành chỉ có thể nói là miễn cưỡng tạm chấp nhận, thật sự không có tài cán gì.
Khó mà đảm đương được việc lớn.
Người như vậy nếu bước lên ngai vị, thật sự có thể sao?
Bùi Ngụ Hành đã hiểu ý nàng, nói: “Con rối.”
Chỉ hai chữ đã khiến Tuyên Nguyệt Ninh chấn động. Thế gia đại tộc vậy mà định nâng đỡ Thập Nhất hoàng tử lên ngôi, chính là để chính mình nắm quyền ở phía sau!
Nếu là như vậy…
Trong lòng nàng rùng mình sợ hãi, hạ giọng hỏi: “Vậy phụ thân chúng ta, lúc ấy thật sự chỉ bởi vì tra ra chuyện quân đội tàn sát nguyên một thôn làng nên mới bị hại? Chàng cũng từng nói, phụ thân khi đó là trọng thần trong triều, hơn nữa được Nữ Đế tín nhiệm, Bùi gia khi đó như mặt trời ban trưa, tuy không bằng Trịnh gia, nhưng cũng là thế gia mà!”
Toàn thân Bùi Ngụ Hành đều chìm trong âm trầm: “Ta cũng có điều hoài nghi, nhưng hiện không có chứng cứ. Việc này, phu nhân, nàng cũng đừng quản nữa, chỉ xem như không biết.”
“Được, ta nghe chàng.” Nàng sợ chính mình không giúp được gì, ngược lại trở thành vật cản kéo chân hắn.
Sau khi nói chuyện rõ ràng với nhau, Tuyên Nguyệt Ninh chỉ cảm thấy bản thân càng thêm ỷ lại vào Bùi Ngụ Hành. Lúc nàng không hiểu rõ, không biết hắn đã lặng lẽ vì nàng gánh vác bao nhiêu.
Bùi phu nhân muốn hai người bọn họ quyết liệt, tốt nhất là cãi cọ ầm ĩ, e rằng không thể được.
Một phen tâm sự khiến tình cảm giữa hai người càng thêm vững chắc, ngoài tình yêu còn có sự tri kỷ, đem hai người buộc chặt bên nhau.
Nhiệt độ từ nơi gương mặt nàng chạm vào vải áo hắn truyền sang, nàng như mèo nhỏ cọ cọ vào, còn chưa được thoải mái bao lâu, lại đột nhiên nghĩ đến hắn hiện tại đang nóng lên. Trước nay thân thể hắn vì bệnh tim mà luôn lạnh lẽo băng giá.
Nàng vội vàng rời khỏi vòng ôm của hắn, đưa tay đặt lên trán hắn, dán một lúc rồi lại áp vào trán mình, lặp đi lặp lại vài lần, nàng cả kinh nói: “Chàng lại phát sốt rồi? Không được, ta phải gọi đại phu đến xem.”
Bùi Ngụ Hành không ngăn cản nàng hoảng hốt chạy ra ngoài. Nhìn nàng vì hắn bận trước bận sau, trong lòng hắn lại có một loại thỏa mãn khác thường.
Hắn không thể để thân thể mình tiếp tục bệnh tật như vậy, hắn còn phải vì người nhà tạo ra một vùng trời.
Đại phu rất nhanh được mời tới, Tuyên phu nhân lại một lần nữa bận rộn lo lắng.
Suốt một đêm, hắn sốt đi sốt lại ba lần. Tuyên Nguyệt Ninh canh giữ bên cạnh hắn, vốn nàng là thê tử của hắn, nên không cần người hầu hầu hạ lau chùi thân thể, nàng có thể tự mình làm cho hắn. Nàng khuyên Tuyên phu nhân về trước nghỉ ngơi, nàng sẽ tự mình chăm nom hắn đêm nay.
Bùi Ngụ Hành sốt đến mơ mơ màng màng, chìm vào giấc mộng đẹp, chỉ khổ cho người bên cạnh phải trông chừng hắn hạ sốt.
Ngày hôm sau, sắc mặt hắn cực kém, tuy không phát bệnh tim, nhưng trận cảm lạnh này rốt cuộc vẫn làm tổn thương thân thể hắn.
Tuyên Nguyệt Ninh kiên quyết không cho hắn đến Đại Lý Tự, trực tiếp nhờ đồng liêu xin nghỉ thay hắn, bản thân thì ở nhà trông chừng, hầu như không rời nửa bước.
Ai cũng có thể nhận ra, không khí giữa đôi phu thê mới cưới giờ đã khác hẳn trước kia.
Trước đây, khi hai người ở chung, Tuyên Nguyệt Ninh chỉ quản hắn uống thuốc, hắn cũng chỉ dặn nàng đừng xem sổ sách, đừng vẽ phác họa quá nhiều hại mắt, rất bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng mấy ngày gần đây, khác biệt rất rõ ràng.
Giờ đây, hai người chỉ cần liếc mắt cũng mỉm cười với nhau. Tuyên Nguyệt Ninh sẽ ngượng ngùng cúi đầu, còn Bùi Ngụ Hành thì lấy cớ bệnh tình, sai nàng làm cái này cái kia.
Khi tản bộ trong hoa viên, thường thấy hai người tay trong tay.
Trong thư phòng, chẳng biết hai người thì thầm chuyện gì. Tuyên Nguyệt Ninh đã dọn ghế đến sau án thư của Bùi Ngụ Hành, ngồi dựa gần hắn. Hắn xem hồ sơ, đọc luật pháp, nàng thì nghiêm túc vẽ vời bên cạnh. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, tranh nàng vẽ không phải xiêm y, mà chính là một nhân vật sinh động, mà người trong tranh không phải Bùi Ngụ Hành thì còn ai?
Bọn hạ nhân đều thấy rằng hai vị tiểu chủ tử tình cảm ngày càng thêm sâu đậm. Chỉ có Tuyên phu nhân là cả ngày thần hồn bất định, lo sợ hai người viên phòng, thường xuyên phải nghĩ cách quấy rầy một chút đôi phu thê ân ái này.
Trái lại, Bùi Cảnh Chiêu lại vô cùng vui mừng. Trước kia nàng sợ a huynh ở nhà sẽ bắt nàng viết chữ to, nay có a tỷ ở bên cạnh a huynh, thật sự quá tốt!
Lại có thể ở nhà nhìn thấy a huynh, lại được ăn món ngon a tỷ làm cho a huynh. Tội nghiệp Bùi Cảnh Ký ở Quốc Tử Giám, chẳng được ăn đồ ăn ngon do a tỷ nấu.
Tiểu nha đầu Bùi Cảnh Chiêu đâu dễ ngồi im, liền cầu xin Tuyên Nguyệt Ninh làm cho Bùi Cảnh Ký món Ngọc Lộ Đoàn, rồi nàng mặc Hồ phục, nhảy nhót nhận việc đưa cơm cho Bùi Cảnh Ký.
Nói là đưa cơm, nhưng thực ra là muốn được dạo quanh Quốc Tử Giám.
Ăn mặc Hồ phục, khó phân biệt được nam nữ, Bùi Cảnh Chiêu chẳng tốn sức đã lọt vào Quốc Tử Giám. Ngọc Lộ Đoàn chưa kịp đến tay Bùi Cảnh Ký thì đã bị Tiêu Cửu lang đoạt mất.
“Cửu lang, ngươi đứng lại! Đem Ngọc Lộ Đoàn thả ra, nếu không ta về nhà sẽ mách với a huynh!”
“Ta không thả, ngươi đuổi theo ta đi.”
“Đứng lại!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận