Hàn phu nhân vén nhẹ màn rèm của mũ che, nhìn Tuyên Nguyệt Ninh đang thở hổn hển, hỏi: “Tiểu nương tử, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bản vẽ kia có vấn đề gì sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh chống tay lên đầu gối, hít sâu mấy hơi để điều hòa hơi thở gấp, rồi đứng dậy, trước tiên hỏi một câu: “Phu nhân đặt làm bộ trang sức theo bản vẽ “Minh Nguyệt” kia, là để chuẩn bị cho tiệc ngắm hoa nửa tháng sau phải không?”
“Đúng là như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết?”
Vậy thì ta có chút quà muốn tặng cho phu nhân. Nàng cười, để lộ hàm răng trắng đều, nụ cười tươi tắn tràn đầy sức sống khiến cả Hàn phu nhân cũng bị cảm nhiễm theo. Một tiểu nương tử vừa tài hoa vừa tươi tắn như vậy, ai lại không yêu mến? Bà liền thân thiết kéo nàng vào quán rượu ngồi xuống.
Trong phòng, Tuyên Nguyệt Ninh nhìn một bàn đầy các món ăn, chỉ hơi ngạc nhiên vì gọi nhiều vậy sẽ không ăn hết được, chứ không hề lộ ra ánh mắt sáng lên vì đói khát của người nghèo túng.
Trong lời nói, nàng cũng không giống kẻ quê mùa không hiểu chuyện, trái lại cùng Hàn phu nhân trò chuyện một cách quen thuộc, dù tính cách hai người khác nhau như trời với đất.
Hàn phu nhân nghe được nàng là do gia cảnh sa sút nên mới lưu lạc đến tiệm trang sức, trong lòng cảm thấy tiếc nuối cho nàng.
Dù Đại Lạc là nơi dân phong cởi mở, nhưng người được đi học vẫn chỉ là số ít, huống chi là nữ tử. Bà dần sinh lòng yêu mến tài năng, liền chủ động hỏi nàng có mong muốn gì, nếu bà giúp được thì sẽ giúp một tay.
Tuyên Nguyệt Ninh lấy mấy tờ bản vẽ từ trong tay áo ra đưa cho Hàn phu nhân, thái độ cung kính, luôn giữ vững thân phận chỉ là một họa sĩ, không bị sự ôn tồn của bà làm cho lỡ lời hay tỏ vẻ khác đi.
Thần sắc Hàn phu nhân dần trở nên ôn hòa hơn, nụ cười trên mặt cũng thêm phần hiền hậu. Khi bà mở bản vẽ ra, ngay khoảnh khắc đầu tiên, tiểu tỳ nữ bên cạnh đã lên tiếng: “Thật là đẹp quá!”
Trên tờ giấy vẽ là hình ảnh một phu nhân dáng người đầy đặn, mặc bộ váy đỏ rực. Đó chính là kiểu váy “Bát Phúc Minh Nguyệt” khiến người ta say mê không rời mắt. Phía dưới váy vẽ kín những ngôi sao vàng rực, trải dần từ chân váy lên trên, rồi ẩn dần vào bên trong lớp váy. Thân váy được phủ một lớp lụa mỏng nhẹ, khiến ngôi sao vàng lấp lánh ấy vừa đúng chỗ mà che đi, khiến phụ nhân càng thêm quyến rũ.
“Đây là bản vẽ xiêm y phối cùng bộ trang sức “Minh Nguyệt”, nếu phu nhân thích thì tốt rồi. Khi ta vẽ bộ này đã nghĩ rằng nó chỉ dành cho người hữu duyên, hôm nay vừa thấy phu nhân, ta liền biết, người hữu duyên đã tới.”
Hàn phu nhân không cất bản vẽ đi mà đặt nó lên bàn, nói: “Bản vẽ này nếu ngươi đem ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến các tiểu nương tử ở Việt Châu tranh nhau mua. Ta tuy rất thích, nhưng không thể không trả gì mà lấy, ngươi cứ nói giá đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh có phần ngượng ngùng: “Thật không dám giấu, bộ trang sức hôm nay phu nhân mua là lần đầu tiên ta tự tay vẽ. Trước kia, do còn nhỏ tuổi, chưa từng có cơ hội vẽ ra thứ gì cả. Bộ xiêm y này ta thật lòng muốn tặng, cũng muốn nhìn xem bản thân mình vẽ ra sao, thành phẩm sau cùng sẽ trông như thế nào.”
Nghe vậy, Hàn phu nhân càng thêm yêu quý nàng, nhưng vẫn kiên quyết không nhận không, nhất định đòi đưa tiền cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=23]
Tuyên Nguyệt Ninh cố gắng kìm nén cám dỗ, giọng dịu dàng nói: “Phu nhân xin xem kỹ lớp lụa mỏng trên váy là loại “Bích căn sa”, dưới ánh mặt trời sẽ phản chiếu những làn ánh sáng nhẹ nhàng. Loại vải này chỉ tại cửa tiệm lớn nhất Việt Châu mới bán. Nếu phu nhân không nhận, bản vẽ này chỉ có thể trở thành một bản vẽ bỏ đi và bị đốt. Ta lại càng không thể nhờ cửa tiệm ta đang làm bán ra, huống chi cửa tiệm ta đang làm chỉ bán trang sức, nên chắc chắn không có loại vải này.”
Hàn phu nhân nhìn kỹ lại bản vẽ, quả nhiên đúng như lời nàng nói, liền bảo tỳ nữ thu bản vẽ lại:
“Được rồi, vậy ta nhận. Nhưng không thể chiếm tiện nghi của ngươi, tới hội ngắm hoa hôm đó, ta sẽ giới thiệu ngươi với các phu nhân khác”
Trong mắt Tuyên Nguyệt Ninh chợt lóe sáng, thầm nhủ, nàng đợi chính là câu này: “Vậy thì xin đa tạ phu nhân. Phu nhân nhớ nhắc người may, dải lụa choàng cũng phải dùng loại “Bích căn sa” này.”
“Được, ta nhớ rồi.”
Ngoài cửa sổ, mùi rượu thơm làm say lòng người, trên đường xe ngựa tấp nập, người qua kẻ lại, tiếng rao hàng nối tiếp không dứt, phía trước quán rượu còn vang lên tiếng ca ngọt ngào của kỹ nữ Hồ Cơ – cảnh tượng này luôn lặp lại mỗi ngày.
Hàn phu nhân trả giá rất cao cho bộ trang sức này, làm Tuyên Nguyệt Ninh vui đến phát ngốc, ước chừng phải được tận một quan tiền!
Phải biết rằng, hiện tại chỉ cần 800 văn đã có thể mua một nô bộc nhanh nhẹn, mà một quan tiền chính là hơn cả một năm thu nhập của người làm công chăm chỉ.
Vuốt tiền trong tay, Tuyên Nguyệt Ninh không khỏi nhớ tới bản vẽ xiêm y nàng tặng đi, bản vẽ đó cũng đáng giá một quan tiền à. Nếu đem bán, thì có thể được tới hai quan tiền!
Đau lòng thật…
Thôi đừng nghĩ nữa, nàng bĩu môi, lấy ra một vòng tay bằng vàng và chà lau, chà như thể hận không thể chà nó đến tróc cả da.
Hy vọng xiêm y và trang sức nàng tự tay thiết kế cho Hàn phu nhân sẽ phát huy hết công dụng.
Tiệc ngắm hoa qua đi không lâu, tầng lớp phu nhân quyền quý ở Việt Châu đột nhiên trở nên thịnh hành kiểu váy phủ “Bích căn sa”. Còn các tiểu nương tử trẻ tuổi đều cài trâm hình trăng rằm đi qua lại trên đường.
Chưởng quầy Linh Lung Các khi nhìn thấy cây trâm được chế tác xong, liền biết bản vẽ của Tuyên Nguyệt Ninh sẽ vô cùng thành công, sớm có dự kiến trước, nên đã bảo nàng và Diêu Tam nương vẽ thêm nhiều bản vẽ kiểu “Minh Nguyệt”, đẩy mạnh tốc độ chế tác, bán cực kỳ nhiều.
Cửa hàng kín người đến hết chỗ. Tỳ nữ bên cạnh Hàn phu nhân lặng lẽ đến, không kinh động chưởng quầy, mang một chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ đưa cho Tuyên Nguyệt Ninh: “Phu nhân nhà ta bảo, muốn cảm tạ bản vẽ của tiểu nương tử. Xiêm y mặc lên người đẹp ngoài sức tưởng tượng,” Nàng nhìn quanh rồi ghé sát tai Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Hôm đó, tiệc ngắm hoa gần như biến thành tiệc ngắm người. Các phu nhân, tiểu thư ai thấy phu nhân nhà ta cũng nhào tới hỏi xiêm y đặt may ở đâu, trang sức từ cửa hàng nào.”
Nàng che miệng cười: “Mẫu đơn này là đóa hoa đẹp nhất của bữa tiệc hôm ấy. Phu nhân dặn ta mang tặng ngươi, tiện thể nói thêm là bà đã giới thiệu ngươi cho các phu nhân kia rồi. Ngươi có thể nhận thêm đơn đặt vẽ xiêm y. Các bà ấy đều biết cách liên hệ ngươi rồi.”
Mắt Tuyên Nguyệt Ninh sáng rực, thật là niềm vui bất ngờ, vậy là giờ nàng có thêm công việc bán bản vẽ xiêm y! Mà nhiều phu nhân như vậy thì thu nhập thêm chắc chắn không chỉ là một quan tiền!
Trong lòng cảm kích Hàn phu nhân, đã có qua nên có lại: “Dạo này, ta tranh thủ lúc rảnh rỗi. Nghe nói phu nhân có một nam, hai nữ vẫn chưa thành thân, ta đã tùy ý vẽ vài bản vẽ. Mong rằng phu nhân đừng chê.”
Tỳ nữ tinh ý giấu bản vẽ vào tay áo, khẽ nói: “Thất nương cứ yên tâm.”
Tiễn tỳ nữ đi, nàng ôm chậu hoa mẫu đơn quay lại phòng bên, liền nghe thấy Diêu Tam nương giọng chua chát: “Giành đơn hàng của ta, giờ ngươi thành người được Hàn phu nhân ưu ái rồi đấy.”
Nàng ngửi hương hoa mẫu đơn, đáp lại: “Vậy thì thật cảm tạ Tam nương, nếu không nhờ Tam nương vẽ không tốt, ta cũng đâu có được đơn hàng đó.”
“Chỉ là một đơn hàng thôi mà, ngươi đừng vui mừng sớm quá. Có mấy kẻ mù mắt mới để ngươi, một tiểu nương tử chưa cập kê, đặt vẽ thiết kế. Nửa tháng nay, ngươi đâu có đơn hàng nào nữa đâu.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, chưởng quầy vẻ mặt hớn hở đi vào: “Thất nương! Vừa rồi Vương phu nhân của Lôi gia ở Tây phường, Hoàng phu nhân của Cát gia ở Nam phường, còn có nhạc cơ nổi tiếng nhất Hồng Chiêu Viện đều đích danh muốn con vẽ bản vẽ. Họ muốn đặt đồ trang sức độc nhất vô nhị! Ông đã nhận đơn trước cho con rồi, mấy ngày nay con chuyên tâm làm ba đơn này đi, còn lại thì cứ giao cho Tam nương lo.”
Dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng tiểu nhị: “Chưởng quầy! Có thêm phu nhân muốn đặt đơn làm trâm kìa!”
“Aiya, tới ngay!”
Vừa bước qua ngạch cửa, chưởng quầy bỗng vỗ trán: “Suýt quên mất! Đơn của Hoàng phu nhân ở Nam phường tạm thời khoan làm, bà ấy muốn đích thân gặp con để nói kỹ hơn.”
“Chưởng quầy!”
“Đây, đây, phu nhân ấy muốn…”
Tuyên Nguyệt Ninh sắp xếp ba đơn đặt hàng gọn gàng ở góc phải bàn, nhìn Diêu Tam nương đang méo mặt mà nói: “Xem ra, người mù mắt không ít đâu.”
Nàng nhẹ nhàng cầm đơn đặt hàng làm đồ trang sức của Hoàng phu nhân, nheo mắt lại: “Nếu ta nhớ không lầm, Nam phường chỉ có duy nhất một nhà họ Cát làm dầu cây trẩu nổi tiếng khắp nửa Đại Lạc. Mà phu nhân nhà ấy đúng là họ Hoàng.”
Muốn gặp mặt trực tiếp? Dường như nàng đã thấy được những đơn đặt hàng sau xuất hiện, sẽ rất nhiều tiền đang vẫy gọi nàng.
“Có thể yên lặng chút không! Bản vẽ của cửa hàng đã nhiều đến mức vẽ không xuể rồi, mà còn muốn đẩy của ngươi sang cho ta lo hết!”
Diêu Tam nương xé bản vẽ trước mặt mình ném xuống đất, sau đó nằm bò ra bàn ô ô khóc.
Tuyên Nguyệt Ninh ôm chậu hoa mẫu đơn trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa – như đang trấn an nó, cũng như trấn an chính mình. Làm sao đang yên đang lành mà khóc toáng lên thế này, thật là dọa người quá.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận