Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Ngài có rắp tâm gì?

Ngày cập nhật : 2025-08-19 22:20:23
Đoàn xe của Trịnh gia hoàn toàn không phát hiện Cao công công đang âm thầm bám theo phía sau, một đường thúc ngựa chạy nhanh, cổng thành Hàm Mãn Châu đã gần ngay trước mắt.
Lúc này, Tuyên Nguyệt Ninh đang ngáp liên tục, ngồi trong thư phòng ở hậu viện, tự tay vẽ xiêm y cho nàng và Bùi Ngụ Hành. Chỉ còn hai tháng nữa là thành hôn, vậy mà hỉ phục của nàng vẫn chưa thiết kế xong.
Nàng thầm hoài nghi, chờ đến khi mình vẽ xong, liệu thợ may có kịp hoàn thành trước ngày cưới hay không?
“Nếu mệt thì đi ngủ một lát.”
Bùi Ngụ Hành đi vào thư phòng gọi nàng ra dùng bữa trưa. Lời vừa dứt nhưng không thấy nàng đáp lại. Cái đầu nhỏ của nàng gật gù, cây bút trong tay sắp trượt xuống, ánh nắng chính ngọ chiếu lên làn da trắng mịn như ngọc, nhuộm lên một tầng màu vàng ấm áp.
Từ khi hắn nhậm chức Châu trường đến nay, việc cả nhà cùng ăn một bữa cơm trở nên hiếm hoi. Tuyên phu nhân cũng không quá câu nệ chuyện hai người phải tuân thủ quy củ “trước hôn lễ không được gặp mặt”, vì dù sao hai người cũng hay lén hẹn nhau bàn chuyện, chi bằng cứ thoải mái mà gặp nhau công khai.
Hắn đi đến bên nàng, trước hết rút cây bút lông ra khỏi tay nàng, sợ nàng vô ý làm hỏng bản vẽ mà nàng đã bỏ ra bao công sức, rồi lại phải vẽ lại từ đầu.
Hắn nhẹ nhàng gọi hai tiếng: “Nguyệt Ninh?”
Nàng khẽ vặn người, buông tay hoàn toàn, cả người ngã gục lên bàn.
Hắn đưa tay đỡ lấy cái đầu nhỏ của nàng, hơi cúi người dùng sức, liền bế nàng đặt lên giường nệm trong thư phòng. Đứng bên giường, hắn đưa tay véo nhẹ gương mặt mịn màng của nàng, cảm giác thật dễ chịu.
Tuyên Nguyệt Ninh khó chịu phất tay, xoay người ôm gối ngủ say hơn.
Tiếng cười khẽ vang lên trong thư phòng. Tuyết Đoàn đứng ngoài cửa đang do dự có nên bước vào hay không, nhưng đã bị Bùi Ngụ Hành phát hiện, hắn ra hiệu cho nàng đừng gây tiếng động.
“Đi ăn cơm trước, cứ để nàng ngủ. Chờ nàng tỉnh thì mang cơm vào sau.”
“Vâng, lang quân.”
Khi Tuyên Nguyệt Ninh tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, thì đã qua một canh giờ. Lúc này, đoàn xe Trịnh gia đang chậm rãi tiến vào thành. Dân chúng Hàm Mãn Châu tò mò nhìn đoàn xe oai vệ.
“Đây là xe của thương nhân à? Sao không vào khu buôn bán mà lại chạy tới đây?”
“Sao có thể là thương nhân. Nhìn cách bài trí kia thì hẳn là đoàn xe của một vị trọng thần trong triều, hình như họ đang hướng đến phủ nha.”
“Đi phủ nha bái phỏng Bùi Châu trường à? Đừng đứng nhìn nữa, mau đi làm việc đi.”
Bóng râm che kín trời, trăm hoa đua nở, sóng nhiệt bốc hơi, trong không khí vương chút oi bức. Trước cửa phủ nha Hàm Mãn Châu, đoàn xe Trịnh gia chắn kín cả con phố.
Vô số dân chúng, cố ý đi vòng qua đoàn xe để hỏi thăm xem họ từ đâu tới và tìm Bùi Châu trường để làm gì.
Gia phó Trịnh gia giữ miệng kín như bưng, hỏi nửa ngày vẫn không hé lời, dân chúng chỉ đành bực bội bỏ đi.
Giữa vòng vây của đám tì nữ, một đôi nam nữ trung niên bước xuống xe ngựa. Cả hai mang vẻ kiêu căng, toàn thân mặc gấm vóc lụa là. Người ta thường nói người giữ cổng nhà tể tướng không dễ chọc, đại tộc thế gia cũng như vậy.
Hai người này không phải chủ tử nhưng còn oai hơn chủ tử, là nô bộc hầu cận bên gia chủ và chủ mẫu Trịnh gia. Ngay cả con vợ lẽ trong gia tộc cũng chưa chắc được trọng vọng bằng hai người này.
Họ sai gia nhân trình thiệp đưa cho nha dịch, ánh mắt khinh miệt đảo qua đám dân chúng tò mò, như thể cùng hít thở dưới một bầu trời với họ là điều khó chịu vô cùng.
Nha dịch không rõ thân phận của hai người, nhận thiệp rồi vội vàng chạy vào tìm Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành mở thiệp, thuận miệng hỏi: “Đoàn xe của bọn họ đều ở ngoài cửa à?”
“Đúng vậy.”
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên tấm thiệp, đôi môi đỏ khẽ nhếch, giọng trào phúng: “Bảo họ chờ ngoài cửa. Bản quan bận rộn, không rảnh tiếp hai tên nô bộc.”
Thì ra là nô bộc. Nha dịch nghe lời chắc chắn của Bùi Ngụ Hành, quay người định đi thì nghe Bùi Châu trường nói: “Đại lang, ngươi đi theo cùng.”
Tới cửa, nha dịch trả lại tấm thiệp.
Hai người kia chưa từng bị mất mặt như vậy khi ở Lạc Dương, không ngờ tới Hàm Mãn Châu này, lại gặp một vị Châu trường không biết điều như vậy. Quả là hạng ếch ngồi đáy giếng.
Nam trung niên khinh thường nhờ nha dịch chuyển lời: “Chúng ta không phải tới bái phỏng Bùi Châu trường, mà là tìm Tuyên phu nhân, có chuyện cơ mật, mong được vào trước.”
Vương Hổ bước lên một bước. Hắn cao lớn, mày kiếm mắt sáng, tay cầm đao, khí thế uy nghiêm: “Các ngươi bị điếc à? Bùi Châu trường đang bận, không rảnh gặp các ngươi. Không biết các ngươi từ đâu tới tống tiền, lại còn không thèm thay quần áo, rửa mặt, chải đầu cho chỉnh tề. Phủ nha xưa nay chỉ tiếp thượng quan. Không biết hai vị có chức tước gì không?”
Lời này vừa khó nghe vừa ám chỉ sự khinh thường với Trịnh gia, đã đến cửa bái phỏng mà quần áo không chỉnh tề. Thật ra là do bọn họ nghĩ chỉ cần khoe thân phận ra, chắc chắn Tuyên Nguyệt Ninh sẽ vui vẻ theo họ về Lạc Dương, nên mới không hề suy xét đến mấy việc nhỏ này.
Giờ bị Vương Hổ trách móc, họ đành im lặng nuốt giận.
Một người là quản sự của Trịnh gia, một người là tỳ nữ bên cạnh Lý phu nhân, nào có chức tước gì, ngay cả là tầng lớp phu quân cũng không phải.
Cả đoàn người cứ đứng giằng co trước cửa phủ nha.
Tại sao Trịnh gia lại đến đây?
Nghe tin, Tuyên Nguyệt Ninh bảo Tuyết Đoàn chuẩn bị nước nóng cho mình tắm gội, thay y phục. Khi nàng vừa bước ra, thấy Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành đều đã thay trang phục chỉnh tề, cả ba người cùng thay xiêm y mới, rồi cho mời người của Trịnh gia vào.
Hai kẻ là quản sự và tỳ nữ đứng chờ gần hai canh giờ ngoài cửa đã nổi giận đùng đùng. Khi được mời vào, sắc mặt họ khó coi vô cùng.
Hậu viện phủ nha, trong phòng không khí lạnh lẽo như mùa đông.
Tuyên phu nhân ngồi ở ghế trên, Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành ngồi hai ghế bên dưới, cả ba ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi nam nữ trung niên của Trịnh gia.
Tuyết Đoàn rót trà cho hai người, nhưng họ không thèm bưng lên uống, ánh mắt ghét bỏ liếc qua tách sứ trắng.
Cũng phải thôi, Trịnh gia là thế gia đại tộc bậc nhất, ngay cả nô tỳ cũng hưởng thụ hơn dân thường, tất nhiên khinh thường Bùi gia vốn mới vừa vét sạch hòm bạc.
“Tuyên phu nhân,” quản sự Trịnh gia mở lời trước, “Tôi phụng lệnh gia chủ đến đây, đây là thư do lang quân viết cho ngài.”
Tuyết Đoàn nhận thư đưa cho Tuyên phu nhân. Bà cau mày, kín đáo liếc Tuyên Nguyệt Ninh một cái.
Tuyên Nguyệt Ninh rũ mắt, cảm giác rõ ràng ánh mắt của hai người kia như đang dò xét gương mặt mình. Nàng hiểu được sự lo lắng của Tuyên phu nhân, ngẩng đầu mỉm cười trấn an bà.
Nụ cười ấy khiến quản sự và tỳ nữ liếc nhau, khẽ gật đầu.
Giống, thật quá giống. Chỉ nhìn gương mặt thôi cũng đủ xác nhận đây chắc chắn là người của Trịnh gia.
Tuyên phu nhân đặt bức thư xuống bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=110]

Quản sự nói: “Nói vậy phu nhân đã hiểu rõ. Hôm nay chúng tôi tới là để đón nương tử của chúng tôi về.”
“Nương tử nhà các ngươi có chạy đến phủ nha Hàm Mãn Châu không mà đòi người?” Bùi Ngụ Hành cười như không cười chen lời. Rõ ràng là hắn cố ý, chuyện đầu đuôi ai cũng biết, vậy mà lại giả vờ hồ đồ.
Quản sự ở Lạc Dương từng gặp nhiều quan lớn, một Châu trường lục phẩm nhỏ bé hắn chẳng để vào mắt, liền nói: “Bùi Châu trường, ngài cứ xem thư trước. Gia chủ của ta nói, cảm tạ Bùi gia đã nuôi dạy nương tử bao năm nay, đặc biệt sai chúng tôi mang tạ lễ đến.”
Rồi sau đó, hắn lại lộ vẻ khinh miệt mà nói: “Chuyện trao đổi đích nữ này, bất luận là ai cũng không thể đoán trước. Thập Nhất nương dù sao cũng được giáo dưỡng ở Trịnh gia nhiều năm, ý của chủ tử, là cứ để nàng tiếp tục ở lại trong nhà như trước.”
Đây nào phải là thương lượng, rõ ràng là thông báo.
Trong đoàn xe của Trịnh gia, một nửa số xe bò chở toàn đồ vật định tặng cho Bùi gia, danh mục quà tặng đã ghi rõ từng thứ: lộc nhung, vàng bạc châu báu… Giống hệt như kiếp trước, muốn dùng một lần là cắt đứt sạch quan hệ giữa Tuyên Nguyệt Ninh với Bùi gia.
Tuyên Nguyệt Ninh thầm cười nhạo một tiếng trong lòng, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, cách làm của Trịnh gia chẳng khác gì nhau, ngay cả giọng điệu và thần thái cũng tương tự, chỉ là vẫn đỡ hơn kiếp trước, kiếp trước bọn họ dùng lời lẽ bố thí để rước nàng từ tay Bùi Ngụ Hành.
Tuyên phu nhân hừ lạnh: “Thất nương là do ta nuôi lớn từ nhỏ, chẳng biết cái gì gọi là đổi đích nữ. Đừng có hồ ngôn loạn ngữ ở đây! Chỉ một tờ thư ít ỏi vài câu mà muốn mang Thất nương đi, thật là quá quắt! Cho dù các ngươi là Trịnh gia thì sao?”
Hai người kia của Trịnh gia cũng không ngờ Tuyên phu nhân xem thư xong lại không đồng ý. Quản sự liền nói: “Phu nhân hẳn là hiểu, về làm đích nữ Trịnh gia, chung quy vẫn tốt hơn làm một cô nhi ở chỗ phu nhân. Hà tất phải chấp nhất như vậy?”
Bà đập bàn một cái: “Lời này đều do các ngươi nói. Nếu Thất nương theo các ngươi trở về, sau này phát hiện nàng không phải đích nữ Trịnh gia thì sẽ thế nào?”
“Phu nhân cứ yên tâm. Nếu lang quân nhà ta đã sai chúng ta đến đón người, tức là đã xác định thân phận của nương tử.”
“Xác định thế nào?” — Tuyên Nguyệt Ninh từ đầu tới giờ vẫn im lặng, lúc này mới ngẩng mắt nhìn hai người, “Đã có chứng cứ, vậy lấy ra cho chúng ta xem xét.”
Đối với Tuyên Nguyệt Ninh — đích nữ của Trịnh gia — quản sự không dám tỏ ra cứng rắn như khi đối với Tuyên phu nhân. Trung niên tỳ nữ bên cạnh hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đỏ.
Vừa nhìn thấy chiếc hộp, mày Tuyên Nguyệt Ninh khẽ giật. Khi trông rõ chiếc khóa vàng trên nền lụa đỏ, nàng khẽ hít một hơi. Chiếc khóa vàng… quả thật đã bị tìm thấy rồi!
“Nương tử ở Việt Châu, vì mưu sinh mà đem vật này đi cầm. Bát lang đã vất vả lắm mới tìm lại được. Nương tử đã mở miệng hỏi, tất nhiên là vật quy về lại chủ cũ.”
“Bát lang?” — Nàng khó nhọc thốt ra hai chữ ấy, vẻ mặt sầu thảm nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, trong mắt ứa nước. Chiếc khóa vàng này… quả thực đã bị hắn tìm ra.
Bùi Ngụ Hành tất nhiên hiểu tâm trí nàng lúc này đang rối loạn. Khi Tuyết Đoàn vừa định đưa tay nhận lấy, hắn lạnh giọng quát ngăn lại.
Quản sự thu hồi khóa vàng: “Bùi Châu trường, đây là có ý gì?”
“Các ngươi lầm rồi. Khóa vàng này không phải của nhà ta, cũng không phải Thất nương đem đi cầm cố.” Hắn cười nói, “Mời hai vị quay về cho.”
“Bùi Châu trường, xin đừng mở to mắt mà nói dối!”
“Huynh ấy không nói sai. Chiếc khóa vàng này ta chưa từng thấy qua, cũng không phải ta mang đi cầm. Chỉ sợ Trịnh gia đã tìm lầm người. Hai vị tốt nhất là về Lạc Dương báo lại với lang quân của các ngươi, nhưng ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ tiểu nương tử thật sự.” Tuyên Nguyệt Ninh gượng ép bản thân kéo suy nghĩ về hiện tại. Nàng tuyệt đối không thể thừa nhận, càng không thể cùng bọn họ trở về Trịnh gia.
Nghe họ nói gì? Đón nàng trở về, nhưng lại không đưa Trịnh Diệc Tuyết đi? Đây chẳng phải giống hệt kiếp trước sao? Nàng làm sao có thể phạm lại cùng một sai lầm.
Trở về Trịnh gia, tiếp tục tranh giành chút tình thân đáng thương kia với Trịnh Diệc Tuyết sao?
Nàng mệt mỏi rồi. Nàng chỉ cần Bùi gia.
Tên quản sự kia vốn đã bực bội vì bị chặn ngoài cửa phủ nha, cộng thêm mấy lần bị từ chối, nay bộc phát ra. Hắn vẫn còn kiêng nể Tuyên Nguyệt Ninh, nhưng vẫn nói: “Lang quân nhà ta có lệnh, cốt nhục Trịnh gia tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài. Bùi Châu trường ngăn trở như thế, là có ý gì? Các ngươi muốn chứng cứ, khóa vàng chính là chứng cứ. Chẳng lẽ còn muốn ta mời cả chưởng quầy tiệm cầm đồ ở Việt Châu tới đây? Huống hồ, huyết mạch không lừa người được. Nương tử và Bát lang giống nhau như đúc. Nghe nói Bùi Châu trường xưa nay vẫn quan hệ tốt với Bát lang, lẽ nào không nhận ra manh mối? Rút cuộc ngài đang có rắp tâm gì?”
Một tên quản sự nhỏ bé của Trịnh gia, mà cũng dám liên tiếp chất vấn Bùi Ngụ Hành — một người đang giữ chức quan — đủ thấy ngày thường kiêu ngạo đến mức nào.
Sắc mặt Bùi Ngụ Hành tối sầm, trở nên đáng sợ: “Ta đang có rắp tâm gì? Các ngươi muốn mang phu nhân chưa thành hôn của ta về Lạc Dương, lại còn hỏi ta đang có rắp tâm gì? Chúng ta đã nói rồi, chiếc khóa vàng này không phải của chúng ta!”
Quản sự coi lời của Bùi Ngụ Hành như gió thoảng bên tai, lập tức đứng dậy, hướng Tuyên Nguyệt Ninh hành lễ: “Nương tử, ngài chính là đích nữ Trịnh gia. Xin đừng để người khác lừa gạt. Hãy trở về Lạc Dương, lang quân sẽ chọn cho ngài một mối hôn sự khác. Còn Bùi gia này, tiểu nhân nói thẳng, không xứng với nương tử.”

Bình Luận

0 Thảo luận