Rõ ràng Bùi Ngụ Hành là người đứng đầu kỳ “Rút giải”, Bùi Ngụ Hành còn giúp Hoàng Châu trường phá được vụ án trộm cướp ở Việt Châu, dựa vào đâu mà không cấp cho hắn danh ngạch Hương Cống Sinh?
Chỉ vì phụ thân của hắn bị người khác vu oan mưu phản, mọi người sợ chính mình cũng bị vạ lây dính vào cùng tội danh, liền chỉ vì lý do này mà phủ nhận hết mọi công lao của hắn à?
Tuyên Nguyệt Ninh cắn môi dưới, không tự chủ mà nhớ lại kiếp trước—Bùi Ngụ Hành đã không tham gia kỳ khảo tiến sĩ, mà chọn một con đường càng thêm gian nan hiểm trở, trở thành một ác quan khiến ai nghe danh cũng hãi hùng.
Có phải dù hắn có học thức tài năng đến đâu, thì vẫn sẽ bị chèn ép hết lần này đến lần khác, nên chỉ có thể tránh khỏi tầm mắt bọn họ, âm thầm từ từ vươn lên?
Nàng còn ngây thơ tưởng rằng kiếp này không có Tiêu phu nhân chen ngang làm khó dễ, nàng thì ngăn cản hắn làm người ghi chép tại nha môn, thì hắn nhất định có thể dựa vào danh hiệu người đứng đầu kỳ “Rút giải” mà giành lấy được danh ngạch Hương Cống Sinh, từ đó tung hoành nơi biển rộng, tự do vùng vẫy.
Đời trước hắn gian nan đến vậy mà còn có thể tự mình xông ra một con đường máu, hiện tại mọi chuyện vẫn còn cơ hội thay đổi, không cần nóng nảy, không cần hoảng, phải bình tĩnh lại trước đã, xác định xem tin tức Trịnh Diệc Tuyết nói là thật hay giả.
Nàng nhả môi dưới ra, nhìn thẳng Trịnh Diệc Tuyết, nói: “Không biết Thập Nhất nương nghe tin này từ đâu, Thất nương quả thật không biết chuyện này, càng đừng nói là nghe được đối sách gì từ a huynh.”
Trịnh Diệc Tuyết buông cây trâm vàng, sắc mặt có phần ảo não, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong ánh mắt nàng ta có một tia đắc ý không giấu nổi, thứ đắc ý này dù Tuyên Nguyệt Ninh có thấy cũng không hiểu, “Chuyện này tất cả lang quân tham gia kỳ “Rút giải” đều biết, danh sách học sinh được vào Châu học đã công bố, không ít lang quân đang thu xếp hành lý. Ta nghĩ, Bùi lang chắc cũng nhận được tin tức này, vậy là do ta quá nhiều chuyện rồi, hóa ra Thất nương không hề hay biết, chuyện này phải làm sao đây.”
Tuyên Nguyệt Ninh không thèm phản ứng trước màn giả vờ giả vịt của Trịnh Diệc Tuyết, nghe được, tin này đã truyền đến cho tất cả lang quân, thì lòng nàng lập tức lạnh toát—nếu Triệu Hoán Thần biết chuyện này, sao có thể không nói cho Bùi Ngụ Hành?
Vậy là Bùi Ngụ Hành vẫn luôn đang giấu bọn họ!
Cái gì mà không cần chuẩn bị cho Châu học, rõ ràng bởi vì hắn căn bản không có được danh ngạch Hương Cống Sinh, nên không thể vào Châu học!
Nàng cầm chắc cây trâm vàng, nghiêm nghị nhìn Trịnh Diệc Tuyết, nói: “Thất nương tuy không biết a huynh có kế sách gì, nhưng Thất nương tin tưởng a huynh. Đa tạ Thập Nhất nương đã nói cho ta biết tin tức này.”
Trịnh Diệc Tuyết một mặt vui mừng vì a huynh nhà mình thuận lợi giành được danh ngạch Hương Cống Sinh, có thể vào Châu học đọc sách, một mặt khác lại lo lắng cho Bùi Ngụ Hành không có được danh ngạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=49]
Nhưng thấy a huynh của nàng xuất sắc hơn Bùi Ngụ Hành, làm nàng nảy sinh cảm giác ưu việt. Giữa hai cảm xúc mâu thuẫn ấy, nàng mới đến Văn Nhai Các tìm Tuyên Nguyệt Ninh, thấy nàng ta không rối loạn vì Bùi Ngụ Hành không có danh ngạch, lập tức dẫn tỳ nữ rời đi.
Tỳ nữ tất nhiên hiểu rõ tâm ý chủ nhân, hiểu chuyện hỏi: “Thập Nhất nương, ngài lộ tin tức cho Thất nương rồi sao? Theo nô tỳ, Thập Nhất nương tìm Bát lang sẽ càng tốt hơn, nhờ Bát lang ra mặt nói giúp Bùi lang mấy câu, Bùi lang hẳn là sẽ nhớ ân tình của ngài.”
Trịnh Diệc Tuyết quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tuyên Nguyệt Ninh đang mặc Hồ phục đứng ở cửa cầu thang, không có nửa điểm tư thái của tiểu thư khuê các, ánh mắt đầy khinh miệt.
Tỳ nữ vẫn chưa dừng lời: “Nô tỳ nghe nói Tuyên phu nhân định gả Thất nương cho Bùi lang, nếu Thập Nhất nương thật sự bước vào cửa Bùi gia, ngày ngày đối mặt Thất nương, e là khó chịu lắm…”
“Nói năng cẩn thận! Cẩn thận cái lưỡi của ngươi! Ta với Bùi lang vô duyên.” Nàng thu ánh mắt về, ngăn tỳ nữ đang định nói tiếp, mang theo người quay về phủ.
Bùi Ngụ Hành đã sa cơ lỡ vận, làm sao còn xứng với nàng - Trịnh gia Thập Nhất nương. Nàng bất quá tiếc nuối một tài tử năm xưa, sa sút đến mức đến cả danh ngạch Hương Cống Sinh cũng không lấy được, mở miệng nhắc một câu là đủ rồi.
Huống chi, nếu a huynh biết nàng đi giúp Bùi Ngụ Hành, hẳn là sẽ rất vui mừng.
Nàng đem đến cho Tuyên Nguyệt Ninh một tin tức chấn động như vậy, Tuyên Nguyệt Ninh sao có thể không đi xác minh cho rõ ràng được.
Tại tầng một Văn Nhai Các, đôi mắt màu xanh biếc của Khố Địch Úy Văn tràn đầy khó xử: “Không phải ta không muốn giúp nàng, Thất nương à, ta chỉ là một thương nhân, chuyện của các tài tử có mắt cao hơn đầu kia, ta làm sao biết được. Trước mắt nàng thử xem bộ xiêm y này có vừa người không đã?”
Hắn ngượng ngùng chuyển chủ đề, việc này hắn thật sự không biết giúp thế nào.
Tuyên Nguyệt Ninh lắc đầu, cố chấp nói: “Lang quân, huynh là thương nhân lợi hại nhất ở Việt Châu, thông tin trong tay huynh nhiều như lông trâu, chuyện lớn như kỳ “Rút giải” này, sao huynh lại không biết được? Thất nương chỉ cầu một câu nói thật, yên tâm, Thất nương sẽ không ép huynh phải ra mặt giúp a huynh của ta đâu.”
Khố Địch Úy Văn vung vẩy bím tóc, cầm bộ xiêm y đặt lên tay nàng, “Thất nương thử bộ xiêm y này đi, chỉ cần bộ này vừa người nàng và nàng nhận nó, ta sẽ nói.”
Bộ xiêm y trong tay dùng nguyên liệu mới nhất của Văn Nhai Các, dưới ánh nắng tơ vàng lấp lánh, dùng nguyên liệu tốt như vậy làm ra xiêm y, thì không phải y phục nàng có thể mặc, nàng lập tức từ chối: “Lang quân, thế này không được, ta sao có thể lấy xiêm y của huynh.”
“Ta có thể thiếu thứ khác, chỉ có vải vóc là không thiếu. Nàng nhận không? Nếu không nhận, ta không nói.”
Tuyên Nguyệt Ninh cau mày. Từ chỗ Khố Địch Úy Văn hỏi tin tức là tiện nhất, đỡ phải tự mình tìm hiểu. Chỉ là một bộ xiêm y thôi mà, cùng lắm về nhà lấy tiền trả lại.
“Vậy được, ta nhận lấy xiêm y này, mong lang quân nói thật.”
Khố Địch Úy Văn nở nụ cười, làm tiểu nương tử đang chọn vải trong cửa hàng đỏ bừng mặt, vội vàng trả tiền lấy vải rời đi.
“Vậy mới đúng, Thất nương cũng đâu phải người hay ngượng ngùng.” Tuyên Nguyệt Ninh liền đưa ánh mắt ngầm thúc giục hắn nói, hắn vuốt tóc, thấp giọng nói: “Chuyện Bùi lang không lấy được danh ngạch Hương Cống Sinh là thật. Ta nghĩ, việc của các lang quân, nàng là tiểu cô nương, lo lắng cũng vô ích, nên không nói. Nhưng Bùi lang có công bắt trộm tặc, Hoàng Châu trường sẽ không bạc đãi huynh ấy, nếu vào nha môn làm người ghi chép cũng không phải tệ, bao nhiêu người muốn vào còn không được.”
Nhưng a huynh của nàng không thể đi, không thể tự mình chặt đứt con đường làm quan.
Tuyên Nguyệt Ninh mặt trắng bệch, xin Khố Địch Úy Văn cho nghỉ, từ bỏ luôn tiền công của nửa ngày, ôm xiêm y về Bùi gia.
Dưới bóng cây hòe, Bùi Ngụ Hành đang nhìn Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký luyện chữ to, ai viết không tốt, hắn chẳng cần đánh cũng chẳng cần mắng, chỉ cần ngồi im tại chỗ, liếc mắt nhìn một cái thôi, là hai thân hình nhỏ lập tức ngồi thẳng, viết ngay ngắn liền.
Hôm nay nàng về sớm hơn mọi khi, đã vậy vừa về tới Tuyên Nguyệt Ninh đẩy cửa thư phòng hắn, lại không vào, chỉ đứng đó, khiến hai đứa nhỏ liên tục phân tâm.
Bùi Ngụ Hành thấy sắc mặt nàng khác thường, cho bọn nhỏ ra ngoài trước, hỏi: “Ngươi rút cuộc chịu bỏ được tiền mua xiêm y mới rồi à?”
Tuyên Nguyệt Ninh ném xiêm y lên bàn của nàng, lạnh lùng nhìn hắn, chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở, hắn còn quan tâm cái xiêm y vớ vẩn này.
“Chuyện gì vậy?” Hắn buông thư, từ lần hắn bắt gặp nàng đến kỳ kinh nguyệt, nàng đã nhiều ngày trốn tránh hắn.
Nàng nhìn hắn, trong mắt ngấn nước, nàng cảm thấy ủy khuất giùm hắn, cảm thấy thật không đáng cho hắn. Chưa kịp nói lời nào, nước mắt đã trào ra. Cơn phẫn nộ, tức giận vì hắn giấu tin tức không nói cho nàng liền biến mất.
“Ngươi thế nào…”
“Ngươi không có danh ngạch Hương Cống Sinh…”
Hai người cùng mở miệng, rồi cùng im bặt—đều hiểu rõ đối phương định nói gì.
Bùi Ngụ Hành thấy nước mắt nàng lăn xuống, lòng run lên.
Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu đi, dùng tay áo lau qua loa khuôn mặt, “Ta hỏi ngươi, ngươi đã sớm biết chuyện ngươi không có được danh ngạch Hương Cống Sinh đúng không?”
“Phải,” hắn nhìn nàng, chưa kịp thoát khỏi cảm giác kỳ quái kia, “Không nói là không muốn mọi người phải lo lắng.”
“Ừm.”
Nàng gật đầu, nhắm chặt mắt, mở ra lại là kiên định, không chút hoảng loạn: “Không có danh ngạch Hương Cống Sinh không sao cả. Hoàng Châu trường không cho, thì chúng ta nghĩ cách khác. Ta nhớ có phần bổ sung thêm cho danh ngạch Hương Cống Sinh, chúng ta đi thử xem.”
Nàng đi đến kệ sách, lấy một cái hòm, bắt đầu thu xếp sách, nói: “Nếu muốn tham gia phần bổ sung thêm danh ngạch này, ta và ngươi phải lập tức lên đường đi Lạc Dương, chuẩn bị sẵn tài liệu nộp cho phần bổ sung, đến nơi liền nộp. Với năng lực của ngươi, chắc chắn sẽ giành được danh ngạch tham gia kỳ khảo tiến sĩ.”
Một bàn tay đè lên xấp sách nàng đang cầm, “Nguyệt Ninh, đừng phí công vô ích.”
Phần bổ sung là cơ hội cho những tài tử không được Châu trường tiến cử. Tài liệu cho phần bổ sung có thể được nộp bởi một ngàn hoặc trăm ngàn tài tử, tất cả đều chất đống ở Lễ Bộ, đây là một cái cơ hội xa vời. Đã không phải cạnh tranh với các tài tử của một Châu, mà là của toàn bộ Đại Lạc.
Hắn là con của tội thần, Hoàng Châu trường của Việt Châu, nơi này ở rất xa Lạc Dương mà còn sợ liên lụy, huống gì là các quan viên ở Lạc Dương. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn không thông qua.
Tuyên Nguyệt Ninh gạt tay hắn ra, coi như không nghe thấy hắn nói gì cả, đứng lên, bước đến bàn của hắn, bắt đầu sửa sang lại sách trên bàn.
“Chưa thử làm sao biết không được? Con đường Hoàng Châu trường không thông, chúng ta…”
Tay nàng sắp đụng đến giấy Tuyên Thành trên bàn hắn, Bùi Ngụ Hành lập tức khẩn trương, ôm chồng sách trong lòng nàng ra, cẩn thận đặt chồng sách đè lên tờ giấy đó.
Hắn thấy đảm bảo không lộ tranh trên tờ giấy, mới nói: “Ngươi yên tâm, danh ngạch Hương Cống Sinh ta sẽ cố tranh lấy.”
Tuyên Nguyệt Ninh thu tay lại, nàng đúng là quan tâm quá mà loạn. Hàng xóm bên cạnh nhà nàng, chính là ẩn sĩ Thôi Lăng, thân phận cũng đã bị lộ, so với đi tìm Hoàng Châu trường, chẳng bằng đi nhờ cậy Thôi Lăng. Nếu hắn ngại mặt mũi không muốn đi, vậy nàng sẽ đi tìm Thôi Quân Dao, nàng phải giúp hắn tham gia được kỳ thi tiến sĩ mới thôi.
“Này… ngươi có từng nghĩ đến, sẽ tìm Thôi lão một chuyến?”
Từ khi thân phận nhà Thôi Lăng bị lộ ra, bên nhà nàng cũng thay đổi cách xưng hô.
Nàng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự lo lắng, sợ hắn không đồng ý. Nhớ lại hành động không nghe khuyên bảo của nàng vừa rồi, Bùi Ngụ Hành rũ mắt xuống.
Gió nhẹ thổi qua, giấy Tuyên Thành bị lật một góc, hắn nhẹ nhàng ép lại, giọng thấp gần như không nghe thấy: “Sẽ.”
Nghe hắn nói đồng ý, Tuyên Nguyệt Ninh cuối cùng cũng thở phào, tảng đá đè trên ngực đã rơi xuống, cả người nhẹ bẫng: “Vậy ta liền đi làm vài món đưa sang Thôi gia.”
Chưa chờ hắn nói, nàng đã đến cửa, rồi lại quay lại: “Xém quên mang bộ xiêm y theo.”
Nàng ôm xiêm y lên, mới nhận ra mình không chỉ mất tiền công cả ngày, còn phải bỏ tiền mua xiêm y, lập tức càng thêm đau lòng.
Hai người đã lâu không trò chuyện, Bùi Ngụ Hành thấy nàng xoa tay định vào bếp nấu cơm, buột miệng nói: “Sao hôm nay lại mua xiêm y? Bộ này màu sắc thật hợp với ngươi.”
“À, đó là Khố Địch Úy Văn tặng ta.”
Tay đang cầm một góc giấy Tuyên Thành lập tức bị hắn xé, hắn thu lại lời vừa rồi, bộ y phục này thật chẳng hợp với nàng chút nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận