Quan viên Lễ bộ giống như bị trời giáng xuống cho một gáo nước đen đặc, oan ức đến chết đi được. Bọn họ ngày thường vốn chỉ quản việc tế lễ, hôn lễ hoàng thất, chứ chuyện hôn nhân riêng của Trịnh phủ thì liên quan gì đến bọn họ!
Thế nhưng muốn nói Bùi Ngụ Hành đưa ra quan điểm vậy đúng hay không, thì lại quả thật có lý.
Tê Hà Đình Chủ cũng được xem như nửa người trong hoàng thất, đúng là Lễ bộ bọn họ cũng có quyền quản chuyện hôn sự của nàng, nhưng bọn họ phải rảnh rỗi lắm không có chuyện gì làm, mới đi chen vào chuyện nhà của đồng liêu.
Khác hẳn với việc Tiêu Tử Ngang tự đứng ra buộc tội chính hắn mà không ai phản bác, lần này quan viên Lễ bộ vừa nghe liền nổi giận, liên tiếp đứng ra phản bác lời Bùi Ngụ Hành.
Cùng tranh luận lễ giáo và pháp luật với một người có trí nhớ gặp một lần là không quên ư?
Quan viên Lễ bộ vừa nói một câu, hắn liền lập tức nói có sách mách có chứng mà đối đáp lại; quan viên Lễ bộ cường điệu hôn sự vẫn là theo “lệnh phụ mẫu, lời mai mối”, hắn liền đem pháp luật Đại Lạc ra nói; quan viên Lễ bộ lại đưa ra pháp luật Đại Lạc, hắn lập tức lôi cả trình tự thời gian vào mà so sánh.
Bọn quan viên Lễ bộ bị hắn đối đáp đến khô cả miệng lưỡi, suốt cả quá trình chẳng thắng nổi câu nào, đây đúng là lấy ít thắng nhiều trong truyền thuyết.
Cuối cùng không cãi nổi nữa, đám quan viên thở hổn hển, liền quay sang nhìn thấy Trịnh Diên Huy luôn đứng im không nói. Họ nghĩ: chúng ta việc gì phải tranh cãi với Bùi Ngụ Hành?
Chẳng phải do Trịnh Diên Huy muốn đem nữ nhi ruột gả thay hay sao?
Thấy bọn họ tạm dừng, Bùi Ngụ Hành liền nói: “Chư vị còn có nghi vấn gì không? Nếu không có, mỗ còn muốn buộc tội thêm người nữa.”
Lại còn có người khác bị kéo xuống nước nữa à?
Quan viên Lễ bộ nghe thế liền yên lặng. Có người khác cũng phải gánh chịu hỏa lực chung với bọn họ, bọn họ rất vui lòng, nếu còn mở miệng giúp Trịnh Diên Huy thì hóa ra bọn họ bị ngu à?
Nữ Đế mặt không lộ vẻ gì, chỉ nói: “Bùi khanh, tiếp tục.”
Bùi Ngụ Hành lập tức quỳ xuống, nằm sát đất. Trong lòng mọi người lập tức dấy lên một điềm báo chẳng lành.
“Thần, muốn buộc tội bệ hạ, chưa làm trọn trách nhiệm mẫu thân, để mặc cho hôn sự của Tê Hà Đình Chủ bị thay đổi nhiều lần.”
Mọi người nhất loạt xôn xao quỳ xuống, rồi sau đó là một khoảng lặng dài, đến cả hơi thở cũng gần như không dám phát ra.
Bùi Thuần Nguyên điên rồi sao? Quả thực ăn gan hùm mật gấu, hắn dám buộc tội bệ hạ!
Chỉ vì chuyện hôn sự giữa hắn với Tê Hà Đình Chủ, mà dám đem sự tình làm rối loạn lớn đến thế này. Có những quan viên nhìn thấu, liền liên tưởng đến việc Tiêu Tử Ngang tự buộc tội trước đó, nối liền mạch suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy lạnh cả người.
Bùi Ngụ Hành dám buộc tội Lễ bộ, thậm chí không tiếc buộc tội cả bệ hạ, mà Tiêu Tử Ngang cũng đã tự buộc tội chính hắn để tự cứu bản thân hắn trước, sau đó ném cái móc cho Bùi Ngụ Hành bám lấy, nhưng chỉ không đem nhân vật trung tâm là Trịnh Diên Huy bị lôi vào.
Ngăn ông ta ở ngoài vòng buộc tội, so với việc trực tiếp tấn công vào ông ta lại càng hiểm độc, càng mãnh liệt!
Hai kẻ vốn rõ ràng không hợp, nhưng đều là cánh tay đắc lực của Nữ Đế, một ngày nào đó sẽ liên thủ nhất trí đấu với bên ngoài.
Nữ Đế tuy kinh ngạc, nhưng không đến mức không thể chấp nhận. Vốn lòng dạ bà rộng lớn, không phải người không tiếp thu được lời can gián, lời của Bùi Ngụ Hành chả là gì, trước đó còn có người từng mắng bà là họa quốc yêu dân, không xứng làm đế vương nữa kìa. Huống chi mũi nhọn của Bùi Ngụ Hành rõ ràng không nhằm vào bà.
Bà nhìn hắn đầy tán thưởng, còn dâng lên một tia cảm giác thỏa mãn: người này là do chính tay bà đề bạt.
“Đều đứng dậy cả đi. Nếu Tiêu khanh và Bùi khanh đều có ý kiến đối với hôn sự của Tê Hà Đình Chủ, việc này lại liên lụy đến cả ta và Lễ bộ, vậy chư vị hãy thương nghị việc này nên định đoạt ra sao, để ta – với tư cách là mẫu thân – chọn cho Tê Hà một mối hôn sự thích hợp.”
“Tuân mệnh.”
Nữ Đế mặt không lộ vui hay giận, chẳng ai đoán được bà đang nghĩ gì, mọi người đều cúi đầu như chim cút.
Trịnh Diên Huy đã nổi giận với Bùi Ngụ Hành. Lúc này, ông ta không thể giữ im lặng nữa. Vừa thấy ông ta lên tiếng, những người thuộc thế gia đại tộc liền đồng lòng phản bác lại những gì Bùi Ngụ Hành đã nói. Dù là việc nhỏ, nhưng phe của họ không thể chịu thua.
Mọi lời lẽ cay nghiệt đều hướng về phía Bùi Ngụ Hành. Chẳng lẽ để một mình hắn đơn thương độc mã đấu, coi phái Thôi Lăng của ông là người chết à?
Người của Thôi Lăng phần nhiều là văn nhân, có khí tiết, có phong thái, bọn họ đều kiên định cho rằng lời của đệ tử Thôi Lăng là Bùi Ngụ Hành mới là chính đáng.
Hai phe tranh cãi dữ dội.
Dần dần, phe Trịnh Diên Huy rơi xuống hạ phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=130]
Họ phát hiện mặc kệ dùng lý do gì, Bùi Ngụ Hành dường như đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần phe Thôi Lăng mở lời phụ họa, hắn liền lập tức đáp trả tiếp.
Một câu lại một câu, bọn họ cạn kiệt bản lĩnh.
Đặc biệt việc Bùi Ngụ Hành buộc tội quan viên Lễ bộ trước đó, có nhiều điểm vốn dĩ chính đám quan viên Lễ bộ đã nghĩ qua, giờ nghe nhắc lại cũng không có cách nào phản bác.
Nếu ngươi nói rằng Tuyên Nguyệt Ninh là nữ nhi ruột của Trịnh Diên Huy, thì theo lý hôn sự hẳn phải do ông ta làm chủ. Nhưng Bùi Ngụ Hành cũng vừa mới buộc tội bệ hạ, rằng Tê Hà Đình Chủ là nghĩa nữ của bệ hạ, vậy thì bệ hạ càng là người có quyền quyết định hôn sự của nàng chứ?
Quả thực rơi vào một vòng lẩn quẩn, đi hướng nào cũng không thoát.
Thật khiến người ta tức giận!
“Nhưng rốt cuộc, việc này ai đúng ai sai?” Nữ Đế lên tiếng đúng lúc.
Đám đại thần vừa rồi còn đỏ mặt tía tai, nay đồng loạt thu tay áo trở về chỗ, giống như kẻ chen chân vào gây chuyện không phải họ.
Từ Thôi Lăng bước ra tâu: “Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần nhất trí cho rằng lời của Bùi Thiếu Khanh có lý. Về tình về lý, hôn sự của Tê Hà Đình Chủ đều không nên thay đổi chỉ vì đã thay đổi thân phận.”
“Bùi khanh, khanh muốn thế nào?”
Lời này vừa cất ra, phe thế gia đại tộc liền nghĩ rằng bà muốn nổi giận với Bùi Ngụ Hành vì hắn buộc tội bà, muốn trừng trị hắn. Ai nấy đều nổi lên tâm tư xem kịch, ngay cả Thôi Lăng cũng không khỏi lo lắng.
Bùi Ngụ Hành phất tay áo rộng, ánh mắt kiên định, không hề có ý thoái lui nửa phần: “Thần cảm mến Tê Hà Đình Chủ, khẩn cầu bệ hạ ban hôn cho thần và nàng, giúp chúng thần được viên mãn, cũng đỡ phải rối rắm về thân thế thật sự của Đình Chủ.”
Nữ Đế điềm tĩnh nói: “Bùi khanh cùng chư vị đều nói có lý. Quả thật là trẫm sai, chưa suy tính chu toàn cho Tê Hà Đình Chủ.”
Lời còn chưa dứt, các đại thần đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh: “Thần không dám.”
Trịnh Diên Huy mặt xanh mét. Việc đổi hôn sự của nữ nhi vốn là do Tiêu Tử Ngang nhắc đến, ông ta mới động tâm tư. Nay chỉ còn một bước nữa là định lại được, lại bị Tiêu Tử Ngang quay đầu cắn ngược một cái.
Mà còn ngay trong triều đình, trước mặt bá quan văn võ Đại Lạc, dùng miệng lưỡi của mọi người để bàn luận chuyện nhà ông, làm sao ông không tức giận cho được?
Đáng giận nhất chính là Bùi Ngụ Hành dám lấy cả Nữ Đế và Lễ bộ làm tấm khiên, đến mức ngay cả Nữ Đế cũng nói rằng bà đã sai, ông còn có thể cứng miệng nói ông không sai được à? Trừ khi ông ngại cổ của ông mềm quá, không đủ cho Nữ Đế chém?
Ông ta nuốt cơn giận, gần như nghiến răng: “Thần có tội, thỉnh bệ hạ trị tội “hậu trạch không yên” cho thần.”
Người vốn thường hay trái ý kiến với Nữ Đế như Trịnh Diên Huy, nay lại chủ động xin giáng tội, khiến tất cả thế gia đại tộc đều giật mình.
Nữ Đế lại nói: “Trịnh khanh cũng chỉ là vì ái nữ nên sốt ruột, xuất phát điểm đều là tốt. Như vậy, Cao công công, truyền ý chỉ của trẫm: hôn ước song phương của Trịnh gia không thay đổi, ban Tê Hà Đình Chủ gả cho Bùi Thiếu Khanh, phong Bùi Thiếu Khanh làm Đình Mã Đô Úy, Lễ bộ phụ trách việc hôn lễ, hưởng đãi ngộ công chúa.”
“Thần tuân chỉ!” Quan viên Lễ bộ vui mừng lĩnh chỉ, việc hôn lễ vốn do họ phụ trách, đây quả thực là chuyện tốt.
Bùi Ngụ Hành vừa nghe được ban hôn, cái nỗi buồn bực vẫn đè nặng trong lòng từ khi đặt chân tới Lạc Dương lập tức tan biến, giống như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, như có con nhện nhỏ bò qua da thịt, ngứa ngáy lan tràn, cơn đau âm ỉ trong tim cũng bỗng chốc hóa thành sức sống mới, nhảy nhót mạnh mẽ.
Nữ Đế ban hôn còn chưa kết thúc, giọng nói vừa chuyển đã nhắc đến Trịnh Diệc Tuyết: “Nếu hôn ước không thay đổi, hôn sự giữa Trịnh Thập Nhất nương cùng Tiêu khanh, liền cùng một đạo mà làm, hai nữ đồng thời xuất giá, chúc mừng Trịnh khanh.”
Trong đầu Trịnh Diên Huy ầm vang một tiếng, bao mưu đồ trước đây tất cả hóa thành bọt nước. Nữ Đế thế nhưng lại ban hôn cho Trịnh Diệc Tuyết và Tiêu Tử Ngang, như vậy nàng ta rốt cuộc không thể gả cho Thập Nhất hoàng tử nữa. Ông ta vô lực đáp lời: “Tạ bệ hạ.”
Bùi Ngụ Hành cùng Tiêu Tử Ngang cũng đồng thanh hô: “Tạ bệ hạ.”
“Bãi triều.”
Nữ Đế đứng dậy, từ trước long ỷ nhìn xuống mọi người. Thật lâu sau mới khẽ cử động. Bà làm sao có thể để Thập Nhất cưới Trịnh Diệc Tuyết được, bà còn chưa già, hiện tại tưởng mưu đoạt vị trí của bà à, thật không biết lượng sức.
Ngoài gian điện, ánh mặt trời chói mắt. Khi Trịnh Diên Huy đi ngang qua Bùi Ngụ Hành, cố ý dừng bước một lát, nói: “Bùi Thiếu Khanh, thủ đoạn thật lợi hại.”
Bùi Ngụ Hành nhìn lại, trong mắt không che giấu kiêu ngạo: “Quá khen, ta đã nói rồi, tất cả dựa vào bản lĩnh.”
Trịnh Diên Huy vung tay áo rộng.
Hay cho câu “dựa vào bản lĩnh”, mong ngươi đừng hối hận!
Chuyện xảy ra trong triều đình vốn không thể che giấu, lại thêm Thôi Lăng vốn thích khoe khoang đệ tử, Thôi Lăng liền cầm đầu hướng ra ngoài truyền bá, viết thư cho bạn bè, trong thư đặc biệt miêu tả kỹ Bùi Ngụ Hành đã ăn nói sắc bén thế nào để không rơi vào thế hạ phong, lại còn thành công khiến Nữ Đế ban hôn.
Ngay cả những người ở xa ngoài Lạc Dương cũng đều biết tin tức này. Trong ngoài quan trường Lạc Dương đều dậy sóng, không ai là không biết Nữ Đế rất là tín nhiệm Bùi Ngụ Hành?
Ngay cả khi hắn đứng giữa triều đình buộc tội bà, bà cũng không nổi giận, ngược lại còn ban chỉ tứ hôn, thật giống như hung hăng tát một cái vào mặt Trịnh Diên Huy.
Muốn nói thì Bùi Ngụ Hành quả thật có chỗ đặc biệt, đi nước cờ hiểm mà lại thành công tìm được lối thoát, ôm được mỹ nhân về. Quả thực bội phục, bọn họ cũng không dám tùy tiện buộc tội. Chưa nói đến việc đắc tội Nữ Đế có thể mất mạng, chỉ riêng dám buộc tội Lễ bộ đã là kinh người rồi, không sợ bản thân chọc phải ổ ong vò vẽ à.
Những người ở Lễ bộ đều là một đám cổ hủ, cứ lải nhải bên tai ngươi liên tục về chuyện sai trái ở đâu đó, cũng đủ làm ngươi tức hộc máu.
Chuyện Tê Hà Đình Chủ và Bùi Thiếu Khanh được Nữ Đế ban hôn nhanh chóng lan khắp thành Lạc Dương. Dù sao trong nhà các đại thần đều có không ít nô bộc, mỗi người một câu, liền đem sự việc trong triều hôm đó kể lại sinh động như thật.
Khiến không ít người vốn chú ý đến việc này vỗ tay khen ngợi.
Bùi Thiếu Khanh quả thực là một vị lang quân chân chính!
Nữ Đế cũng làm họ bất ngờ, ban chiếu chỉ ban hôn cho hai người, hai người họ rút cuộc được ở bên nhau sau bao trắc trở. Thế là, hình tượng cao không thể với tới bỗng trở nên gần gũi, giành được lòng dân.
Còn Trịnh gia, hừ, tính kế lâu như vậy, cuối cùng lại tay trắng.
Sau cơn mưa trời quang, cầu vồng lặng lẽ vươn lên. Tuyết Đoàn vừa xoa vai cho Tuyên Nguyệt Ninh vừa nói: “Thất nương, mau nhìn, đây chính là ông trời cũng chúc mừng cho người cùng lang quân.”
Tuyên Nguyệt Ninh duỗi tay, khẽ khép hờ các ngón, cầu vồng liền xuyên qua khe hở tay nàng. Nàng nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng.
“Thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về phủ Đình Chủ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận