"Điện hạ, Phò mã lại tiến cung rồi..."
Thái giám bẩm báo.
Thái giám này là do Thúy Ngọc đích thân dạy dỗ, tuy chưa thể chu toàn mọi việc như Thúy Ngọc, nhưng so với đám cung nữ tầm thường thì vẫn khéo léo hơn nhiều.
Ngón tay thon trắng khẽ gảy mấy cành sen, đôi mắt đẹp đẽ, nhuốm đầy phong tình, chậm rãi nâng lên.
"Tiến cung? Là để thăm An Dương sao?" Bàn Thư khẽ thở dài, giọng nhuốm u buồn: "Lòng chẳng ở phủ Trưởng công chúa, có níu giữ thế nào cũng không giữ được..."
Thái giám kia không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu im lặng.
Bàn Thư cảm thấy vô vị, thật là chẳng bằng Thúy Ngọc, bèn chuyên tâm tỉ mẩn chỉnh sửa mấy đoá sen trắng đang nở rộ trước mặt.
"An Dương trúng phải Xà huyết cổ, người ta liền vội vã tới săn sóc, chẳng giống bổn cung... Thân mang bệnh khổ không nói, đến cả phò mã cũng đổi dạ, thiên hạ này còn ai bi thương hơn Ninh Chiêu ta chăng?" Nàng nhìn gương đồng, khoé môi cong cong, cười mà như châm biếm chính mình.
Một bên khác, An Dương được Chử Vận ân cần quan tâm, tự nhiên mừng rỡ đến phát cuồng.
Trước kia chẳng rõ vì cớ gì, Chử Vận ca ca chẳng chịu gặp nàng. Nhưng nay kết quả lại tốt đẹp ---- chẳng những ban tặng muôn ngàn đồ quý, mà còn đích thân tới tẩm cung, lời nói dịu dàng hỏi han.
"Chử Vận ca ca, dưa hấu này mát lành giải thử, huynh nếm thử xem?"
Chử Vận giật mình hoàn hồn, nhìn miếng dưa An Dương đưa tới, trong lòng liền dâng lên một cơn buồn nôn, ghét bỏ cực độ.
Lúc này Ninh Chiêu ở phủ đang làm gì? Nàng có ăn dưa chăng? Thân thể nàng vốn suy yếu, dưa lại tính hàn, lỡ đâu nàng tham ăn... Hoặc là đang trêu đùa đám mỹ nam tử nơi phủ kia? Thôi thôi, chẳng ai trong bọn họ có thể so với dung mạo của hắn, chi bằng ban đêm hãy trêu hắn thì hơn.
"Chử Vận ca ca? Người đang nghĩ gì vậy..."
An Dương mở to đôi mắt trong veo vô tội, cặp môi cong cong, hờn dỗi: "Ca ca chẳng còn để tâm tới muội nữa rồi..."
Chử Vận suýt chút nôn ra.
Cảm giác này, chẳng khác nào hắn phản bội Ninh Chiêu mà vụng trộm tư tình cùng nữ nhân khác...
Thật khủng khiếp!
Hắn vội vàng lùi mấy bước, dùng ánh mắt như nhìn mãnh thú ghê tởm mà quát lớn: "Đừng chạm vào ta!"
Dứt lời, hắn liền sải bước dài, bước lên xe ngựa, thẳng đường hồi phủ.
Vì muốn dời sự chú ý của Tề Quốc sang An Dương, hắn đã mất đi không ít thời gian bầu bạn bên Bàn Thư. Một mặt vì gấp gáp tìm không thấy Quỷ Sinh cổ, một mặt lại lo sợ Tuỳ Quốc ngấm ngầm bất lợi với Bàn Thư.
Hắn dần dần nhận ra ---- trong thế giới của mình, đã chỉ còn lại một người, chính là Bàn Thư.
Người khác thế nào, có can hệ gì đến hắn? Chỉ có nàng... là nỗi đau, là tình yêu thật lòng mà hắn muốn che chở.
Những ngày này, Bàn Thư lại rất ngoan, món gì cũng ăn, chẳng hề kén chọn, cũng chịu bước ra ngoài dạo chơi... Nghe đồn nơi Tuyết Sơn Tây Lục có dưỡng một con Quỷ sinh cổ, đợi khi nàng an ổn, hắn nhất định sẽ đích thân lên đường.
Song Chử Vận chưa từng nhận ra ---- một bên là ân tình thuở bé, một bên là người trong lòng.
Trong lòng hắn, chưa hề có lấy một tia do dự, đã sớm quyết định rõ ràng con Quỷ sinh cổ kia sẽ thuộc về ai.
Chử Vận chỉnh lại y quan, khoé môi bất giác mỉm cười hiền hoà tràn đầy mong đợi, đẩy cửa bước vào: "Ninh Chiêu..."
"Bệ hạ?"
Ánh mắt Thẩm Khuyết lạnh băng, như rắn độc âm u quấn siết, khiến người run rẩy trong xương cốt.
"Ái khanh, ngươi chính là như vậy mà chăm sóc Trưởng công chúa ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=93]
Hắn mở miệng đã là chất vấn.
Chử Vận ngoài Bàn Thư ra, trước mặt bất luận ai đều thong dong trầm tĩnh.
Hắn ung dung châm một chén trà, dâng đến trước mặt Thẩm Khuyết, lễ nghĩa chu toàn, giọng ôn hoà: "Thần chăm sóc Trưởng công chúa thế nào, xin hỏi Bệ hạ cớ gì trách tội?"
Ánh mắt Thẩm Khuyết như dao.
Ngày nay thế lực của Chử Vận đã cắm rễ sâu trong triều, muốn nhổ tận gốc vẫn cần thời gian. Trừ mấy câu lời răn, kỳ thực Thẩm Khuyết cũng chẳng thể làm gì hắn.
Cảm giác bất lực ấy, khiến hắn nhớ lại những năm tháng thơ ấu ---- bị người tuỳ ý giày xéo.
"Chăm sóc? Chẳng qua là hằng ngày chạy tới cung An Dương như vậy sao? Bỏ mặc Trưởng công chúa một mình, đi tư hội cùng một nữ nhân khác...?" Thẩm Khuyết nheo mắt, rồi xoay sang nhìn Bàn Thư: "A tỷ, loại trượng phu thế này bỏ đi cũng chẳng tiếc, hãy hưu hắn... Ta sẽ chọn trong thiên hạ những nam tử tốt nhất, dâng đến cho A tỷ, được không?"
Chử Vận vẫn một mực giữ nụ cười, thong dong ứng đối.
Duy chỉ khi nhắc đến chuyện này.
Sắc mặt hắn trầm hẳn, khoé môi vốn cong cong liền chậm rãi duỗi thẳng, trở thành một đường thẳng lạnh lẽo.
"Bệ hạ, ngài có biết mình đang nói gì không?" Hắn cười khẽ, đầy hàn ý.
Thẩm Khuyết chớp mắt ngây ngô, "Ngươi muốn so đo cùng trẫm sao? Trẫm là tiểu cữu tử của ngươi đó, thế nào... Ái khanh định loạn xã tắc rồi lại loạn luôn cả luân thường à?"
Loạn xã tắc?
Tội danh này, Chử Vận tuyệt chẳng dám nhận.
Hắn chỉ khẽ mỉm cười, không nối lời, để mặc trôi qua.
Bàn Thư ngồi bên khẽ đảo mắt, trong lòng than thầm ---- hai kẻ này nói năng mà tám trăm lớp tâm cơ, sơ sẩy một bước liền rơi xuống hố, bị chôn sống cũng chẳng ngoi nổi.
Chậc chậc, thật là... ai chớ cũng đừng chọc tới đám chính khách.
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: [Ký chủ cũng có tám trăm tâm nhãn, còn ta thì chẳng có cái nào.]
Bàn Thư nhướng mày: "Sao có thể? Thất Thất tiến bộ rồi, ít nhất cũng có hai cái tâm nhãn rồi chứ."
[Thật ư?]
Hệ thống hớn hở, nhưng vẫn cố làm ra vẻ cao ngạo.
Thấy Chử Vận chẳng nhận chiêu, Thẩm Khuyết cũng chẳng nổi giận, chỉ quay sang Bàn Thư, ngoan ngoãn nở nụ cười: "A tỷ, hôm nay về cung cùng ta nhé, ngày mai, ngày kia, ngày nào cũng đừng trở lại phủ nữa. Ta thật nhớ A tỷ lắm..."
"Còn nữa, A tỷ thật lợi hại, bọn họ đều nói là A tỷ cứu ta, quả nhiên A tỷ là người giỏi nhất thiên hạ..."
Chử Vận khẽ bật cười khinh miệt.
"Dùng tính mạng đổi lấy, chẳng lẽ không lợi hại sao?"
Thiếu nữ vội ngăn cản, song đã chậm một bước, chỉ đành hốt hoảng phân bua: "Đừng nghe hắn nói bừa, hắn thì biết gì chứ..."
Nụ cười trên mặt Thẩm Khuyết bỗng trở nên lạnh lẽo.
Hắn rõ ràng, để cứu được mình, A tỷ nhất định đã trả một cái giá rất lớn. Thân thể hắn thế nào, hắn tự biết, sớm muộn gì cũng chẳng qua được mấy ngày... Nhưng A tỷ lại có thể từ quỷ môn quan kéo hắn trở về, đủ thấy đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết.
Lần này hắn tới Trưởng công chúa phủ, một là muốn được cùng A tỷ bầu bạn, hai là muốn dò hỏi A tỷ rốt cục đã làm gì, thân thể nàng có tổn hại chăng...
Giờ nghe Chử Vận nói vậy, hắn mới hiểu ra ---- cái giá A tỷ phải trả, e còn nặng hơn hắn tưởng.
Nếu như sự sống của hắn, là dùng tính mạng A tỷ đổi lại...
Vậy thì, hắn tình nguyện c.h.e.c đi trong đêm đông lạnh lẽo kia.
"A tỷ, rốt cục tỷ đã thế nào?"
Thẩm Khuyết mím chặt môi, sợ lộ ra nửa phần yếu đuối, "Cho dù chỉ là một chút thương tổn, ta cũng chẳng nguyện ý để tỷ cứu ta..."
Thiếu nữ nghe xong, lại nổi giận.
Thân thể run run, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
"Ngươi, Thẩm Khuyết! Ngươi sao lại hồ đồ đến thế? Sinh mạng của ngươi chính là trân quý nhất trên đời này... Ngươi nói vậy, chẳng phải tự xem nhẹ bản thân sao? Ngươi có từng nghĩ, A tỷ sẽ thương tâm đến mức nào? Ngươi nghĩ đến chưa?"
Thẩm Khuyết lần này cũng chẳng nhượng bộ.
Hắn thề rằng sẽ không để A tyt làm hại bản thân, dù là vì hắn.
"Ta không muốn... Nếu A tỷ phải tổn thương chính mình để cứu ta, thì thà ta c.h.e.c đi còn hơn."
"Thẩm Khước!"
Thiếu nữ cau mày, khoé môi rịn ra một vệt m.a.u, trước mắt tối sầm rồi ngất đi...
Chỉ còn để lại một thiếu niên nghẹn ngào hoảng loạn, luống cuống trong nước mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận