"Vào đi, đừng khách sáo." Bàn Thư xoay đầu lại, thấy thiếu niên đứng ngập ngừng trước cửa, ánh mắt bất an, lòng cô mềm xuống đôi chút. "Giang Chiêu rất dễ ở chung, tính nó không xấu đâu."
"Vâng." Giang Trầm ngoan ngoãn gật đầu.
Phòng khách dành cho khách tất nhiên không thể so với phòng của Giang Chiêu. Tường trắng loang lổ chưa sơn, ga trải giường vừa mới thay, đồ đạc thì xa lạ và lạnh lẽo.
Nhưng đối với Giang Trầm, như vậy đã là rất tốt.
Đồ đạc của cậu ít, chẳng mấy chốc đã thu dọn gọn gàng, sạch sẽ.
Bàn Thư lười biếng tựa vào khung cửa, tay ôm hộp sữa dâu nhấp từng ngụm chậm rãi.
"Chắc còn thiếu vài thứ. Giang Chiêu đang chơi bóng với bạn, lát nữa bảo nó tiện đường ghé siêu thị dưới chung cư mua về."
Giang Trầm vốn định nói không cần, nhưng khi lời sắp ra khỏi miệng, cậu lại mím môi khẽ cười.
"Mua ít quýt nhé."
"Ừ."
Bàn Thư cúi đầu nhắn tin cho Giang Chiêu, bảo nó mua thêm quýt và vài món đồ vệ sinh cá nhân.
Trên sân bóng, thiếu niên đang được bạn bè vây quanh. Khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo, đôi mắt phượng hẹp dài phủ lên lớp lạnh lùng sắc bén, dán chặt vào dòng chữ đen ngắn ngủi trên màn hình. Quả bóng trong tay "bịch" một tiếng nện mạnh xuống đất.
"Anh Chiêu không đánh nữa hả?"
"Đúng vậy, trận này còn chưa xong, sao lại bỏ đi rồi?"
Mấy người chơi khác đưa mắt nhìn nhau.
Giang Chiêu nhấc cổ tay lau mồ hôi trên trán, giọng thản nhiên:
"Bị cướp nhà rồi, phải về xem."
Trong phòng thay đồ, cậu cởi bộ đồ bóng rổ, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhướng lên, mang theo ba phần lạnh lùng xa cách. Là mắt hai mí trong, nơi đuôi mắt đọng lại ánh đào đỏ thẫm, khiến khí chất thiếu niên thêm mấy phần sắc sảo.
Cuối đông đầu xuân, trời chưa ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=420]
Vừa ra cửa, hơi lạnh lập tức luồn vào tứ chi.
Bàn Thư khoác áo khoác dài trắng, hai tay lạnh buốt, không chút ấm áp.
Cô đứng trước cửa tòa nhà, bên cạnh là đài phun nước nhân tạo nhỏ, ánh đèn hắt lên mặt nước loang loáng, như ánh trăng ngưng tụ thành hình.
Cây ngô đồng chưa mọc lá non, cành khô trơ trọi ngoằn ngoèo, trông thật xấu xí. Mỗi lần đi ngang, Giang Chiêu đều chê cây này xấu đến kỳ quái.
Dưới gốc cây, có một người đàn ông có thể dùng từ "đẹp" để hình dung.
Dáng cao.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc hút dở, tàn lửa đỏ hồng lúc sáng lúc tắt. Trong làn khói mờ mịt, gương mặt tinh xảo yêu nghiệt lại mang theo vẻ lạnh lẽo cấm dục.
Một người đàn ông đầy mâu thuẫn.
Phóng đãng mà non nớt.
Mạnh mẽ mà dịu dàng.
Sa đọa lại thánh khiết.
Mấy tháng ngắn ngủi bên cạnh anh ta, Bàn Thư đã nếm trải hết mọi mùi vị.
Lần đầu gặp Lục Tịch Ngọc là khi Giang Chiêu lên tám, nửa đêm lên cơn sốt lại gặp mưa to, Bàn Thư phải đưa nó ra cửa hàng tiện lợi gần đó mua miếng dán hạ sốt.
Cô ướt sũng, chật vật như gà rơi xuống nước.
Lục Tịch Ngọc đứng trước cửa tiệm nhìn cô hai giây. Nước mưa tí tách phủ mờ mặt kính, Bàn Thư không nhìn rõ, chỉ biết đó là một người đàn ông rất đẹp.
Hơn nữa, còn có dáng vẻ rất có khí thế.
Sau lưng là chiếc Bugatti đen, hai vệ sĩ áo đen che ô. Anh khoác áo choàng đen, tay kẹp điếu thuốc, hờ hững nhìn cô.
Bàn Thư tưởng đó là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.
Mãi sau mới biết, anh chẳng hiểu gì hết.
Khi ở bên nhau, Lục Tịch Ngọc từng nói anh chỉ hoang mang.
Cô hỏi vì sao.
Anh lặng im hai giây, dập tắt tàn thuốc, thấp giọng:
"Tôi rất phiền. Cô đã có con lớn thế này rồi, tôi sao làm được kẻ thứ ba."
Nhưng cuối cùng, anh vẫn làm một kẻ tiểu tam không có đạo đức.
Lần gặp thứ hai, Bàn Thư khó chịu trong người, đi bệnh viện khám, không ngờ bác sĩ lại là anh.
Khoác áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe lạnh lẽo, kính gọng vàng khiến khí chất anh thêm ôn hòa nhã nhặn, hoàn toàn khác đêm mưa hôm đó.
Khi chưa biết Bàn Thư độc thân, anh hết lần này đến lần khác khiêu khích, muốn kéo cô sa ngã.
Sau đó, trong men tình, đôi mắt anh đỏ hoe, ấm ức trách móc:
"Cô bệnh mà chồng cũng không quan tâm, con trai sốt cao cũng mặc kệ, loại đàn ông chết tiệt ấy giữ lại làm gì. Tôi có thể làm kẻ thứ ba, nhưng mối quan hệ này mãi không thể công khai. Cô mau ly hôn đi, nếu không tôi giết hắn."
...
Bàn Thư thừa nhận, ban đầu cô thật sự mê sắc đẹp.
Khi chán rồi thì thẳng tay đá anh.
Thậm chí chẳng buồn nói chia tay.
Thực ra cô nào có chồng con gì, Giang Chiêu cũng chẳng phải con trai cô.
Lục Tịch Ngọc híp mắt, dưới chân là đám tàn thuốc xám tro. Anh dập tàn, bước từng bước về phía cô, mùi thuốc lá nồng nặc bao quanh.
Bàn Thư vô thức lùi lại, cho đến khi bị ép sát vào gốc ngô đồng.
Anh khẽ cười mũi:
"Lâu rồi không gặp."
Tám năm.
Bàn Thư thầm nghĩ.
Có câu: người yêu cũ đạt chuẩn, chính là phải như đã chết.
Điều này, Lục Tịch Ngọc làm rất tốt.
Nhưng cô vẫn luôn tìm thấy dấu vết anh để lại.
Là đầu mẩu thuốc ngoài cửa, là chiếc xe sang đỗ dưới chung cư. Anh luôn lặng lẽ nhìn cô trong bóng tối.
Ngón tay anh rất đẹp, trắng trẻo, thon dài. Giờ đây, đầu ngón mát lạnh khẽ cọ môi mềm của cô, mang theo chút trêu chọc.
"Bàn Thư, lừa tôi vui lắm sao, hử?"
"Thằng nhóc kia là con nuôi của cô."
Bàn Thư cười nhạt:
"Bây giờ mới phát hiện sao? Lục Tịch Ngọc, anh đúng là ngốc thật."
Anh bật cười, tiếng cười vừa thấp vừa mê hoặc. Anh cúi người, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, giọng tựa lời thì thầm giữa tình nhân:
"Tôi chỉ là quá tin Thư Thư thôi. Nhưng Thư Thư lại là kẻ nói dối."
Công bằng mà nói, Lục Tịch Ngọc đúng là đẹp trai, không thế thì ngày trước đã chẳng khiến cô động lòng từ cái nhìn đầu tiên.
Khi quen Bàn Thư, anh mới hai mươi ba.
Bây giờ, đã ba mươi mốt.
Thời gian thêm vào anh sự điềm đạm và nhã nhặn, mọi việc đều thong dong.
Không còn là chàng trai khóc đến tuyệt vọng khi cô bỏ đi năm đó.
Ánh mắt anh thoáng thu lại cảm xúc, nghiêng đầu, sắp hôn xuống thì phía sau vang lên giọng dịu dàng:
"Chị."
Bàn Thư lập tức đẩy anh ra, ngẩng lên liền thấy Giang Trầm mím đôi môi đỏ tươi, "Chị, chị đang làm gì vậy."
Cùng lúc đó, từ góc tối không có ánh đèn, Giang Chiêu bước ra, tay xách túi đồ siêu thị, nụ cười lạnh lùng không chạm đến đáy mắt:
"Từ khi nào hai người bắt đầu?"
Lục Tịch Ngọc nhàn nhã nhìn sang Bàn Thư.
"Chia tay lâu rồi." Bàn Thư nói.
Anh chậm rãi bổ sung:
"Từ khi thằng bé tám tuổi, suýt nữa tôi đã thành cha dượng nó. Nhưng giờ mới phát hiện, không phải cha dượng, mà là anh rể."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận