Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 304: Thiếu phu nhân dân quốc trở thành vạn nhân mê (22)

Ngày cập nhật : 2025-09-18 14:07:45
Gần như ngay khoảnh khắc nhìn thấy Bàn Thư, hốc mắt của anh đỏ rực như sắp chảy máu.
Ánh mắt nhìn xuống.
Khi thấy vết hằn đỏ trên cổ tay Bàn Thư, ánh mắt anh lạnh dần đi:
"Thả cô ấy ra."
Chu Hựu Nùng từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu đầy châm chọc:
"Làm ơn, Mạnh đại thiếu gia phân rõ một chút, anh không có tư cách mặc cả với tôi."
"Anh muốn gì?" Mạnh Cảnh Duyệt bình tĩnh nhìn hắn.
Chu Hựu Nùng muốn, vốn dĩ chẳng qua là tiền và quyền.
Vốn là như thế.
Nhưng hắn đổi ý.
Ngón tay thon dài như ngọc của Chu Hựu Nùng thong thả gõ lên cằm sắc bén:
"Chậc, vậy thì lấy mạng của Mạnh đại thiếu gia ra đổi đi."
Hắn lười nhác phát ra tiếng "chậc", đôi mắt lạnh lẽo lộ rõ sự độc ác.
"Tôi thật sự rất tò mò, Mạnh đại thiếu gia nếu đứng lên thì trông sẽ như thế nào nhỉ."
Hắn cười lạnh: "Mạnh đại thiếu gia chắc sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?"
Nòng súng trong tay Chu Hựu Nùng chậm rãi đặt lên cổ Bàn Thư.
Hắn nghiêng đầu, nửa cười nửa không nhìn Mạnh Cảnh Duyệt.
Ánh mắt Mạnh Cảnh Duyệt thoáng qua sự hoảng loạn, giọng khàn khàn:
"Đừng động vào cô ấy!"
"Mạnh Cảnh Duyệt!" Bàn Thư đôi mắt đỏ hoe liều mạng lắc đầu, "Đừng, đừng, đừng tin hắn, đừng làm vậy..."
Mạnh Cảnh Duyệt lại mỉm cười dịu dàng với cô.
Vẫn như trước, bao dung và chan chứa yêu thương. Mỗi ngày mất đi cô, anh đều đau đớn đến muốn chết.
Giờ cuối cùng cũng gặp lại.
Giống như kẻ lữ hành lạc lõng trong đêm tối cận kề tuyệt vọng, bỗng nhìn thấy ánh sáng.
Mạnh Cảnh Duyệt không phân rõ được, cô đối với anh rốt cuộc là sự cứu rỗi... hay là một vực sâu khác.
Nhưng anh yêu cô.
Một giọt lệ rơi dọc theo gò má, Bàn Thư nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn Chu Hựu Nùng:
"Đừng bắt nạt anh ấy, Tam gia... cầu xin anh, đừng sỉ nhục anh ấy như vậy..."
Lửa ghen tuông trong lòng Chu Hựu Nùng bùng cháy.
Hắn cười lạnh:
"Thế này đã tính là bắt nạt sao? Bàn Thư, tôi có từng nói với em chưa... tôi vốn chẳng phải người tốt."
Chu Hựu Nùng bóp cằm cô, buộc cô phải mở mắt ra nhìn:
"Nhìn đi, nhìn xem chồng em rốt cuộc là loại phế vật thế nào, ha... ngay cả đứng cũng không đứng nổi."
Giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Chu Hựu Nùng thoáng khựng lại.
Bàn tay gầy gò tái nhợt của Mạnh Cảnh Duyệt run rẩy chống vào tay vịn xe lăn, anh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bàn Thư, sợ hãi đến tột cùng khi phải thấy một tia chán ghét nào từ cô.
Anh thật sự không chịu nổi.
Khuôn mặt gầy gò vốn hiền hòa, nay trở nên sắc bén hơn.
Mạnh Cảnh Duyệt chậm rãi đứng dậy, đôi chân vô lực tưởng chừng như khúc ngọc bị gãy, ngã quỵ nặng nề xuống đất!
Máu tươi loang ra, nhuộm đỏ vạt áo dài xanh.
Anh cắn răng, nuốt máu, nhưng đôi chân kia vẫn bất động.
Đứng lên, lại ngã xuống.
Ngã xuống, lại đứng lên.
Trong bụi đất mù mịt, mùi máu tanh nồng nặc.
Chàng trai gầy gò cả người đã nhuộm đỏ.
Giống như từ địa ngục bò lên.
"Mạnh Cảnh Duyệt...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=304]

đừng, đừng, em không đáng để anh làm vậy..." đôi mắt Bàn Thư đỏ hoe, tuyệt vọng mở to, "Tại sao phải đối xử với anh ấy như thế..."
Như nghe thấy giọng cô, Mạnh Cảnh Duyệt gắng gượng nở một nụ cười.
"Thư Thư... anh không sao..."
Bàn Thư bỗng nhiên liều mạng giãy giụa, sợi dây thừng thô ráp siết chặt đến nỗi gần như ăn sâu vào da thịt:
"Chu Hựu Nùng, anh không được đối xử với anh ấy như vậy! Giết em đi, anh giết em đi!"
Đôi mắt Chu Hựu Nùng vốn chỉ mang vẻ xem trò vui, lập tức lạnh lẽo.
Hắn giữ chặt cô, ngăn không cho giãy giụa.
Bàn tay đưa lên che lấy đôi mắt ướt nhòe nước của cô.
Nước mắt nóng rát, khiến trái tim hắn co thắt đau đớn.
"Đủ rồi."
Chu Hựu Nùng lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Cảnh Duyệt đang khổ sở chống chọi.
Hắn ném cây súng trong tay xuống cạnh bên anh:
"Cho anh một sự giải thoát. Bây giờ, tôi muốn anh chết."
Mạnh Cảnh Duyệt siết chặt nắm tay.
Giọng anh khàn khàn, như đá thô cọ vào nhau, từng tiếng rỉ máu:
"Thả cô ấy ra."
Chu Hựu Nùng nhướng mày đầy chán chường:
"Mạnh đại thiếu gia, chẳng lẽ không tin tôi sao?"
"Anh hãy thả cô ấy trước. Cô ấy sợ đau, cũng sợ bóng tối."
Nói những lời ấy, ánh mắt anh vẫn đầy dịu dàng. Dù bị sỉ nhục như thế, anh vẫn như một quân tử thanh khiết, như tuyết trắng dưới vách núi.
Chu Hựu Nùng thoáng sững sờ.
Vô thức nới lỏng bàn tay giam cầm thiếu nữ.
Cô đã sớm đầy mặt nước mắt.
Hắn không dám nhìn cô, cũng chẳng thốt nổi một câu "Em có đau không, có sợ không".
Chưa bao giờ Chu Hựu Nùng lại thấy rõ ràng như vậy----
Hắn mãi mãi là kẻ ngoài cuộc.
Trong lòng Bàn Thư từ lâu đã có Mạnh Cảnh Duyệt.
Ngay cả một chỗ cho hắn, cũng không còn.
Mùi máu lan tràn trong cổ họng.
Hắn cố nuốt xuống.
Mạnh Cảnh Duyệt ngẩng đầu nhìn Bàn Thư, như muốn nhìn thấu lòng cô. Anh khẽ cong môi, dịu dàng nói:
"Đừng sợ, Thư Thư, anh không sao."
Nhưng rõ ràng anh rất đau.
Cả bộ đồ đã thấm đẫm máu.
Anh nhục nhã quỳ rạp trên mặt đất, ngay trước mặt cô gái anh yêu.
Mỗi một câu, mỗi một khắc, đối với anh đều là tra tấn từng nhát dao.
Yêu, thật sự quá đau đớn.
Nhưng yêu cô, không hề đau đớn.
---- Dù là nuốt thạch tín, uống độc dược, anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Chu Hựu Nùng cúi mắt, thấy rõ trong mắt cô gái là kinh hoảng cùng khó hiểu. Hắn bật cười lạnh.
"Thấy chưa, đây chính là chồng em, một phế vật ngay cả bảo vệ em cũng không thể. Người như vậy, em yêu hắn cái gì chứ?"
"Anh câm miệng!"
Thiếu nữ dùng ánh mắt căm hận xa lạ đâm thẳng vào hắn.
Ánh mắt Chu Hựu Nùng tối sầm, khuôn mặt lại tái nhợt đến đáng sợ, đầu ngón tay lạnh buốt như băng.
Hắn cười nhạt:
"Mạnh Cảnh Duyệt quan trọng đến thế sao?"
Bàn Thư coi như không nghe thấy.
Trong mắt cô giờ chỉ còn Mạnh Cảnh Duyệt.
Sự thiên lệch này khiến Chu Hựu Nùng càng căm hận anh ta.
"Mạnh Cảnh Duyệt, anh không được chết, nghe thấy không?" Bàn Thư thực sự hoảng sợ, nếu Mạnh Cảnh Duyệt chết, nhiệm vụ của cô còn làm sao hoàn thành?
"Hắn sẽ không giết anh đâu. Anh không được chết. Nếu anh chết, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, em sẽ quên anh sạch sẽ..."
Mạnh Cảnh Duyệt khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp:
"Quên... cũng tốt."
Anh đưa nòng súng đen ngòm lên trán, mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Chu Hựu Nùng đang cười khẩy:
"Hy vọng Tam gia giữ lời, nói được làm được, thả vợ tôi."
Vợ.
Thật chói tai.
Chu Hựu Nùng nhướn mày:
"Chuyện này thì không cần Mạnh đại thiếu gia bận tâm."
Mạnh Cảnh Duyệt cúi đầu, ngón tay tái nhợt bóp cò súng. Ngay khi định bóp, một hòn đá bay tới đánh trúng cổ tay anh.
Khẩu súng nhỏ rơi xuống đất.
Một giọng nói vang lên:
"Chu Tam gia thật là càng ngày càng ngang ngược, bắt nạt cô ấy, thật sự xem tôi chết rồi sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận