Ngoài cửa sổ, đàn chim sẻ ríu rít hót vang.
Mùa đông chết chóc đã qua đi, vạn vật sinh sôi, ồn ào đến mức khiến người ta thấy phiền muộn. Năm tháng cuồn cuộn trôi, cây cối đâm chồi nảy lộc, nhưng chỉ có thiếu niên mang tên Giang Trầm lại như bị thời gian bỏ quên nơi góc tối.
Cậu bị quên lãng.
Vì vậy, khi hỏi ra câu kia, cậu thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý không nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Một kẻ mù thì, hẳn là cũng chẳng có ai bận tâm.
Giang Trầm mím môi, bàn tay đang nắm chặt chăn cũng dần thả lỏng, giọng nhỏ nhẹ:
"Không nhìn thấy cũng không sao... Đôi mắt này... vốn dĩ chẳng quan trọng gì."
Thế giới dơ bẩn mà cậu căm ghét này, vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng để nhìn.
Chỉ là -- chị gái của cậu.
Mười năm nay, cậu luôn lặng lẽ trốn trong góc nhìn trộm chị. Về sau, đến ngay cả cái quyền được lén nhìn đó... cũng trở thành xa xỉ.
Giang Trầm quả nhiên, chỉ là một con chuột cống hèn mọn.
Thảm hại đến mức khiến người ta thấy buồn cười.
Bàn Thư chống cằm, ánh mắt rơi trên lớp băng mỏng che mắt thiếu niên. Làn da cậu trong suốt đến gần như mong manh, rõ ràng đã đáng thương đến vậy, nhưng trên người vẫn toát ra khí chất sạch sẽ, thuần khiết.
Cô nhẹ nhàng xoa mái tóc nâu nhạt mềm mại của cậu.
"Rồi sẽ tốt lên thôi."
Hơi thở Giang Trầm khựng lại.
Lớp băng trước mắt chợt loang thêm một vệt nước sẫm màu. Cậu kìm nén run rẩy, vô thức siết chặt cổ tay cô như kẻ chết đuối níu lấy cọng rơm cuối cùng.
"Chị... là chị sao?"
"Là chị."
Bàn Thư không giãy ra, để mặc cậu giữ chặt.
Một nỗi ấm ức vô danh dâng lên trong lòng thiếu niên. Rõ ràng bản thân không có tư cách, nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ hỏi:
"Trong lòng chị, Giang Trầm... mãi mãi cũng không bằng Giang Chiêu sao?"
"...Xin lỗi."
Bàn Thư không biết nên nói gì để an ủi.
Cô hiểu được sự tuyệt vọng, bi thương nơi cậu.
Rõ ràng còn trẻ như vậy, rõ ràng đã chịu đựng quá nhiều khổ nạn, thế mà vẫn có thể thảm hại đến mức khiến ngay cả cô cũng không nỡ.
Cậu mặc áo bệnh nhân xanh trắng, rộng thùng thình che đi thân thể gầy trơ xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=422]
Sống mũi cay xè, giọt lệ rơi xuống, khuôn mặt tái nhợt lại càng xinh đẹp đến nghẹt thở.
Một làn gió xuân thổi tới.
Thổi tung vạt áo rộng, để lộ vô số vết sẹo chằng chịt ngang dọc trên cơ thể gầy yếu đã chịu đựng quá nhiều thương tổn.
Giang Trầm hoảng hốt giữ chặt vạt áo, cúi gằm, không dám nhìn phản ứng của cô. Lại một lần nữa, cậu thấy may mắn vì mình đã mù-- ít ra sẽ không phải tận mắt nhìn thấy ánh mắt chán ghét kia.
Chỉ mình Giang Trầm biết rõ cơ thể này dơ bẩn và xấu xí đến mức nào.
Nhiều vết đã nhạt đi, nhưng những vết bị kìm sắt nung đỏ dí vào, những lỗ thủng do thép xuyên qua thì quá sâu, sâu đến mức thời gian cũng chẳng thể xóa mờ.
Ngay cả thời gian cũng bất lực.
Cậu tự thấy mình vừa đáng buồn, vừa đáng cười.
Ở trước mặt chị gái, đã đủ thê thảm rồi. Nhưng sao... lại có thể còn thảm hại hơn nữa?
Như một con búp bê rách nát, toàn thân đầy thương tích, cậu mở to mắt bất động, thế giới chỉ còn lại bóng tối cùng tĩnh mịch vô biên. Ngay cả lòng tự tôn cuối cùng cũng chết đi.
Bàn Thư im lặng vài giây, rồi khẽ hỏi:
"Những vết thương trên người em... từ đâu mà có?"
Giọng thiếu niên khàn khàn, như bị ngọn lửa thiêu đốt nơi cuống họng, mỗi chữ nói ra đều vô cùng khó nhọc:
"Chị sẽ... xót sao?"
Tiếng cười bật ra chua chát:
"Không ai từng xót cho Giang Trầm cả. Nên nó từ đâu mà có, cũng chẳng quan trọng."
Giang Chiêu sốt, chị sẽ lo lắng ôm đi viện, rơi nước mắt vì thương.
Nhưng Giang Trầm thì khác.
Cậu không chết trong địa ngục nhân gian, chẳng qua chỉ là mạng dai.
Rõ ràng lúc nhỏ cậu cũng từng rất đáng yêu. Nhưng không biết từ khi nào, lại biến thành thứ virus khiến người người lánh xa.
Bàn Thư khẽ vén tay áo cậu.
Làn da trắng nõn phủ đầy vết sẹo ngang dọc, chói mắt đến rùng mình.
Một ý nghĩ hoang đường bị chôn giấu tận đáy lòng cô, nay lại trỗi dậy.
Cô bình tĩnh hỏi:
"Em từng bị nhận nuôi?"
"...Ừ."
"Giang Trầm, chị cần xác nhận một việc."
Bàn Thư thả tay áo xuống, giọng nhẹ như gió:
"Có lẽ... chị đã nhầm."
Rời khỏi phòng bệnh, rõ ràng là ngày xuân ấm áp, nhưng cô lại thấy lạnh như rơi vào hầm băng.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Thất Thất, hãy kể cho tôi toàn bộ chuyện Giang Trầm đã trải qua."
Hệ thống: [Được, ký chủ."]
Trong khi Bàn Thư rời đi không lâu, lại có một thiếu niên khác bước vào.
Dung mạo rực rỡ, khí chất âm u.
Hắn đứng trước giường bệnh, nhìn xuống người em trai yếu ớt đáng thương của mình. Đôi mắt phượng hẹp dài che giấu ánh sáng lạnh lẽo quái dị.
Ngón tay thon dài đặt trên bình hoa.
"Rắc" -- thủy tinh vỡ nát, hoa sen trắng rơi xuống đất, tàn úa như những mảnh vỡ vụn.
Hắn nhặt một cánh hoa, chậm rãi xoay giữa ngón tay cho đến khi dịch nhầy dính đầy tay, rồi mới ghét bỏ lau đi.
Đó vốn là đóa hoa Bàn Thư tặng Giang Trầm. Hắn ngay cả thứ ấy cũng phải hủy.
Giang Trầm không nhịn nổi nữa. Nhưng trong bóng tối, cậu chẳng thấy gì, chỉ có thể lần theo âm thanh mà bò đến, lồng ngực phập phồng dữ dội. Khuôn mặt trắng bệch ửng đỏ, đầu ngón tay run run mò mẫm trên nền lạnh lẽo, rất nhanh bị mảnh vỡ cắt đến máu chảy ròng ròng.
Đóa sen ấy, sớm đã chẳng thể ghép lại.
Thiếu niên siết chặt cành hoa gãy, lệ thấm ướt băng vải, theo cằm gầy nhọn nhỏ giọt.
"Cậu nhìn xem, đến một bông hoa cũng không giữ nổi."
Giang Chiêu khom người, bàn tay mạnh mẽ túm lấy tóc cậu, lạnh lẽo bật cười:
"Còn muốn tranh chị với tao sao? Em trai đáng thương... vì sao phải đến phá hỏng cuộc sống yên bình của tao và chị chứ?"
Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì làm loạn mối quan hệ của mình với chị.
Cả đời này, hắn phải ở bên chị.
Dù cho mối quan hệ ấy là sai trái.
Dù cho trong lòng hắn, với chị, đã có ý nghĩ không nên có.
Giang Chiêu đứng dậy, nhìn xuống cậu em trai yếu ớt, ném chiếc khăn tay xuống người cậu:
"Ở nước ngoài có kỹ thuật tiên tiến có thể chữa được mắt. Ra nước ngoài rồi... đừng quay lại nữa."
Giang Trầm chậm rãi vịn tường đứng lên. Khuôn mặt cậu không hề có nỗi buồn hay phẫn nộ như Giang Chiêu tưởng, chỉ bình thản cất lời:
"Anh... sợ rồi sao, anh trai?"
Cuối câu nhẹ như gió, lại vương chút châm biếm.
Cái lưng gầy thẳng tắp như cây tùng xanh, cậu giật phăng lớp băng che mắt, đôi mắt đen trống rỗng đối diện hắn:
"Ngày đó, người chị nên đưa đi là tôi. Tên Giang Chiêu kia cũng phải là của tôi. Không phải loại... ngu xuẩn tu hú chiếm tổ như anh."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận