Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 321: Hoàng thái nữ ăn chơi trác táng trở thành vạn nhân mê (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-20 13:13:21
"Thất hoàng nữ, con có biết sai chưa?"
Kim Loan điện, trên ghế rồng, Nữ hoàng với vẻ mặt đầy thất vọng, quát lên:
"Nghiệt nữ, còn không mau quỳ xuống!"
Bàn Thư vừa mới xuyên đến thế giới nhiệm vụ này, còn chưa kịp thích ứng, đã bị hai nữ quan bên cạnh ấn mạnh xuống đất.
Ngay sau đó, ký ức như thủy triều dồn dập tràn vào đầu nàng.
Sắc mặt Bàn Thư trắng bệch vài phần --
Đây là một thế giới nữ tôn.
Khác với xã hội do đàn ông làm chủ, ở nơi này phụ nữ mới là người nắm quyền.
Còn nguyên chủ của cơ thể này chính là Thất hoàng nữ của nước Thánh Uyên.
Kịch bản ở thế giới này không xoay quanh nguyên chủ, mà là Đại hoàng nữ, tức vị tỷ tỷ trưởng công chúa của thân thể này.
Đại hoàng nữ mới là nữ chính.
Nam chính thì là ----
Bàn Thư chậm rãi đưa mắt nhìn về phía cột trụ Kim Loan, nơi đó có một nam tử cao quý thanh nhã, như hạc giữa bầy gà.
Cố Trì vốn là nam tử. Nhưng hắn sinh ra lại có ngũ quan tinh xảo thanh tú, dung mạo trung tính mơ hồ. Ngoại trừ chiều cao nổi bật, còn lại khi khoác lên người quan bào thì chẳng ai nghi ngờ hắn là nam.
Hắn tham gia khoa cử, nhất cử thành danh, được Nữ hoàng đích thân ban chiếu bổ nhiệm làm quan.
Trong cốt truyện gốc:
Nguyên chủ từng vạch trần thân phận của Cố Trì nhưng thất bại, bị Nữ hoàng trách phạt giam lỏng. Sau đó nguyên chủ tự mình chuốc họa, dám uy hiếp Cố Trì.
Mà Cố Trì vốn thâm sâu, một nụ cười nhẹ đã thẳng tay giết chết nguyên chủ.
Rồi giữa chốn quan trường thăng trầm, hắn và Đại hoàng nữ lại nảy sinh tình cảm, cuối cùng cùng nhau tiêu diệt các hoàng nữ khác, đưa nữ tôn quốc bước vào thời kỳ cực thịnh.
Nguyên chủ chỉ là một pháo hôi độc ác, người người chán ghét.
Bàn Thư xuyên đến đúng nút thắt nguyên chủ đang "tự tìm đường chết", định lật mặt Cố Trì, rồi bị phạt giam.
"Cố khanh, khanh có gì muốn nói không?" Nữ hoàng nghiêm nghị nhìn sang Cố Trì đang đứng yên bên cạnh.
Cố Trì đưa bàn tay thon dài cầm ngọc bài tiến lên một bước hành lễ. Quan bào màu đỏ sẫm thêu hình hạc càng làm làn da hắn thêm trắng mịn, ngũ quan tuấn mỹ.
Bàn Thư khẽ chớp mắt.
Cố Trì liếc nàng một cái, mấp máy môi.
---- Đồ ngu.
Rồi hắn lại cung kính mở miệng:
"Việc Thất hoàng nữ vu cáo vi thần tuy nhỏ, nhưng nếu Bệ hạ không răn dạy nghiêm khắc, e rằng ngày sau sẽ sinh ra đại họa."
Nữ hoàng trầm ngâm chốc lát.
Song cuối cùng bà vẫn thiên vị tiểu nữ nhi của mình:
"Thanh Ngọc, lập tức đưa Thất hoàng nữ về phủ, phạt bổng lộc nửa năm, giam lỏng một tháng, không được tái gây chuyện cho Trẫm."
"Bệ hạ thánh minh."
Các nữ quan đồng thanh hô.
Bàn Thư cũng ngoan ngoãn cúi đầu:
"Nhi thần tuân mệnh."
Nữ hoàng nhìn nàng kỳ lạ thêm mấy lần.
Thanh Ngọc là đại nữ quan thân cận bên Nữ hoàng. Việc bà đích thân áp giải Bàn Thư trở về cũng là vì sợ nàng nửa đường bỏ trốn, dù sao nguyên chủ vốn là kẻ ăn chơi trác táng, chẳng khác nào một tên côn đồ lêu lổng nơi đầu đường xó chợ.
"Điện hạ, sau này đừng khiến Nữ hoàng khó xử nữa." Thanh Ngọc thở dài, "Cố đại nhân vì dân mà tận tâm tận lực, là một vị thanh quan liêm chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=321]

Điện hạ làm vậy chẳng khác nào làm người ta lạnh lòng, khiến cả thiên hạ con dân thất vọng."
"Thanh Ngọc cô cô, ta biết rồi."
Đợi Thanh Ngọc vừa rời đi.
Bàn Thư liền úp mặt xuống giường, mở bảng nhiệm vụ ra, tặc lưỡi:
"Thế giới nhiệm vụ này độ tự do cũng cao phết."
Hệ thống: [Ừ, coi như một vị diện nghỉ dưỡng.]
Bởi nguyên chủ không có nguyện vọng gì.
Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần Bàn Thư hoàn thành công lược nhân vật mục tiêu là được.
Cố Trì.
Tề Dữ.
Giang Trạm.
Ngón tay Bàn Thư trượt xuống, ánh mắt khẽ híp lại, dừng ở cái tên Thẩm Trác. (Anh này cũng dân xuyên nhanh ở TG7 đã gặp)
"Là hắn sao?"
Hệ thống suy nghĩ một lát:
[Không loại trừ khả năng, ký chủ có thể thử tiếp cận.]
Thế là Bàn Thư an phận chịu giam một tháng. Nàng lười nhác tựa vào giường, ngáp dài, nhìn thiếu nữ mập mạp trước mặt:
"Sao vậy, buồn ngủ chết đi được."
Chung Doanh Doanh sững người, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh diễm.
Nàng cảm thán:
"Trước đây sao ta không phát hiện ngươi lại đẹp thế này?"
Thiếu nữ nằm nghiêng, phong thái lười biếng quyến rũ, đôi mắt phượng hơi cụp tinh xảo động lòng người, làn da trắng mịn, mềm mại như có thể vỡ tan chỉ với một cái chạm.
"Ê, đẹp thì đẹp, nhưng hơi thấp đó." Chung Doanh Doanh đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới, lại thở dài, "Còn gầy nữa, chẳng có chút dáng vẻ của nữ nhân."
"Ngươi còn đánh son? Thứ đó là đàn ông mới dùng."
Ở Thánh Uyên, phụ nữ mới là tôn quý, vóc dáng to lớn mới là cái đẹp.
Bàn Thư im lặng vài giây, quyết định chấp nhận sự khác biệt về thẩm mỹ.
"Ngươi đến tìm ta làm gì?" Nàng hờ hững nâng mí mắt. Chung Doanh Doanh vốn là bạn nhậu của nguyên chủ, cả hai vừa gặp đã hợp cạ.
Chung Doanh Doanh vỗ đầu:
"À suýt quên! Tề đại nhân bị tra ra tham ô, Nữ hoàng nổi giận, hạ lệnh nam quyến sung làm kỹ, nữ quyến lưu đày!"
Bàn Thư mở mắt:
"Tham bao nhiêu?"
"Năm trăm vạn lượng vàng." Chung Doanh Doanh giơ ngón tay đếm, "Ta còn chưa từng thấy nhiều tiền vậy."
"Bằng ba năm quốc khố." Bàn Thư thở dài, "Bảo sao mẫu hoàng nổi giận thế. Thế còn Tề Dữ?"
Chung Doanh Doanh dựng lông mày, đắc ý:
"Biết ngay ngươi thích hắn mà! Vừa hết giam ta đã vội tới báo tin đây. Tề Dữ giờ còn bị giam trong ngục, buổi trưa sẽ áp giải ra quân doanh."
Cả Thánh Uyên đều biết Thất hoàng nữ thích Tề Dữ.
Tề Dữ là công tử thế gia tiêu chuẩn, nho nhã như ngọc, cử chỉ chuẩn mực, dung mạo tuấn mỹ, phẩm cách cao khiết. Nguyên chủ vừa gặp đã si mê.
Tiếc là nguyên chủ thanh danh hư hỏng, người người chán ghét. Ai cũng bảo nàng không xứng với công tử Tề Dữ.
Bàn Thư đến nhà ngục, nhờ gương mặt này mà dễ dàng được cho vào.
"Người đâu? Tề Dữ ở đâu?"
Ngục trưởng rút roi từ bên hông, Bàn Thư khẽ giật mình.
Ông ta vung roi, phát ra âm thanh chói tai:
"Thất hoàng nữ, bên này."
Bàn Thư lập tức thấy được Tề Dữ.
Không phải nhờ ký ức nguyên chủ, mà vì hắn quá nổi bật.
Dù mặc áo tù, hắn vẫn trong trẻo sạch sẽ, trắng như tuyết. Lông mày hơi lạnh, nhưng khóe môi vẫn treo nụ cười ôn hòa, khiến người ta như tắm gió xuân.
"Ngươi đến để cười nhạo ta sao?" Tề Dữ vẫn mang khí chất của công tử thế gia: kiêu ngạo, thanh cao.
Bàn Thư nhìn hắn vài giây, khóe môi nhếch lên:
"Đúng thế. Người đời đều bảo ta không xứng với công tử Tề như ngọc, nhưng giờ... chưa chắc đâu."
Tề Dữ sắc mặt không đổi, giọng chắc nịch:
"Ngươi có thể cứu ta."
Bàn Thư không khẳng định cũng không phủ nhận.
Nàng cười nhạt:
"Tề công tử, ta chẳng phải kẻ tốt bụng gì đâu."
Tề Dữ nhìn thẳng nàng, ánh mắt kiên định:
"Nhưng ngươi yêu ta, phải không?"
Hắn lúc nào cũng mang dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Bàn Thư quả thật rất muốn thấy hắn "sụp đổ".
Chỉ là không phải lúc này.
Nàng giả vờ bị chạm đúng tâm sự, mặt biến sắc:
"Ta không có."
Khóe môi Tề Dữ càng cong rộng, bình thản nhìn nàng, khẽ mấp máy môi:
"Điện hạ, giờ kẻ duy nhất ta có thể dựa vào... chỉ có ngài."

Bình Luận

0 Thảo luận