"Xin lỗi nhé." Thiếu niên nhướng đôi mày ngang ngạnh, giọng điệu lười biếng.
Bàn Thư hơi cong môi, khẽ gật đầu xem như đáp lại.
【Giọng nói của anh ấy cũng thật dễ nghe.】
【Thực ra mình không trách anh ấy.】
Ngón tay Mạnh Cảnh Trì khựng lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn sang Bàn Thư, chỉ thấy trên khuôn mặt cô lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào. Nếu không phải cậu nghe thấy được tiếng lòng của cô -- có lẽ cũng đã bị vẻ ngoài vô hại này lừa gạt.
【Anh ấy lại nhìn mình rồi... không phát hiện ra điều gì chứ... Nhưng mà mình thật sự rất thích cơ thể của cậu ấy.】
Người đàn bà lẳng lơ này!
Mạnh Cảnh Trì khẽ hừ một tiếng, khinh bỉ bĩu môi:
"Giả tạo."
Lông mày Mạnh Cảnh Duyệt khẽ động. Anh nhàn nhạt mở miệng:
"Em mới về nước, đã gặp mẹ chưa?"
"Gặp từ sáng rồi." Mạnh Cảnh Trì ỉu xìu đáp, mắt rũ xuống, "Mẹ chỉ biết lải nhải. Thôi, anh nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy nữa."
Thiếu niên liếc Bàn Thư một cái, lại hừ lạnh. Trên gương mặt trẻ trung sáng sủa tràn đầy phóng túng, dường như có dùng mãi cũng không hết sức sống.
Hoàn toàn trái ngược với Mạnh Cảnh Duyệt -- anh quanh năm bệnh tật bủa vây, mặt mày trắng bệch, nhợt nhạt.
Mạnh Cảnh Duyệt lặng lẽ nhìn theo tấm lưng thẳng tắp của em trai cho đến khi đi xa, rồi mới chậm rãi cúi mắt, trong đôi con ngươi thoáng hiện một tia cảm xúc khó gọi tên.
Lần này Mạnh Cảnh Trì về nước, là xác định không đi nữa. Cậu học chuyên ngành tài chính quản lý ở nước ngoài, vốn dĩ Mạnh phu nhân đã định để cậu tiếp quản sản nghiệp trong nhà.
So với người con trai cả thân thể suy nhược, thì dù Mạnh Cảnh Trì có tâm tư không sâu, không tính toán kín kẽ như anh trai, nhưng ít nhất khỏe mạnh, không cần phải làm nên thành tựu gì lớn, chỉ cần giữ gìn cơ nghiệp gia đình là đủ.
Điều làm Mạnh phu nhân vui mừng nhất chính là tình cảm giữa hai anh em luôn rất tốt, kính nhường lẫn nhau, khiến bà bớt đi không ít lo lắng.
Chẳng mấy chốc đã vào hè. Cây cỏ xanh tốt, không khí vừa oi bức vừa khô nóng. Bàn Thư vốn hay chịu khổ vì mùa hè, nên ăn uống không ngon miệng.
Mạnh Cảnh Duyệt nhìn bộ sườn xám ngắn của cô, cặp đùi trắng nõn lộ ra mơ hồ, gương mặt anh khẽ đỏ, chớp mắt mấy lần:
"Đầu bếp trong nhà nấu món ăn nhạt nhẽo, em ăn không nổi cũng bình thường. Đầu bếp bên chỗ Cảnh Trì thì giỏi món Mân - Tương. Trưa nay anh đã bảo A Phúc nhờ hắn mang vài món sang viện của chúng ta."
Bàn Thư không muốn nói chuyện. Cô nhắm mắt, nằm trên ghế xích đu, kẽo kẹt đưa qua đưa lại.
Thấy cô không để ý tới mình, sắc mặt dịu dàng của Mạnh Cảnh Duyệt không hề hiện vẻ khó chịu, dường như đã quen. Tính tình cô gái lúc nào cũng thất thường. Nhất là sau chuyện tối qua... là anh quá đáng. Cô giận anh cũng phải.
Bàn Thư cũng đang nghĩ về chuyện tối qua. Đàn ông ăn mặn rồi đều đáng sợ vậy sao? Dù là một người tật chân cũng không ngoại lệ.
Đôi chân của Mạnh Cảnh Duyệt không tiện. Tối qua thấy anh động tình, cộng thêm vốn dĩ nhiệm vụ của cô là phải ngủ với anh, thế là dứt khoát mạnh tay chiếm đoạt.
Cô vẫn không quên được ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nhẫn nhịn của anh. Đuôi mắt điểm chút ửng đỏ, thật sự mê hoặc.
Vì lo cho chân của anh, tư thế không thể đổi khác, rất đơn điệu. Nhưng lại không ngờ anh mãnh liệt đến thế.
Bàn Thư nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, một người trắng bệch, nói vài câu đã ho khan như anh, sao lại có thể muốn cô hết lần này tới lần khác.
Cô nghi ngờ Mạnh Cảnh Duyệt lén uống thuốc.
Sáng nay tỉnh dậy, cả người cô rã rời, xương cốt như sắp rụng. Ngược lại, Mạnh Cảnh Duyệt lại thần thái sáng sủa, ngay cả khuôn mặt vốn trắng nhợt cũng hồng hào hơn nhiều, giống hệt một yêu tinh hút tinh khí của người khác.
"Anh có lén uống thuốc không đấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=288]
Bàn Thư nhịn không nổi, tò mò hỏi, "Cơ thể như vậy thật sự không sao chứ?"
Cô thật sự sợ anh chết ngay trên người mình!
Nụ cười trên mặt Mạnh Cảnh Duyệt nhạt đi đôi chút, anh trầm ngâm, mày hơi nhíu, khóe môi cong cong:
"Yên tâm, cho dù chết cũng không liên quan đến em."
"Hả? Sao anh biết chắc thế?" Đôi mắt Bàn Thư trợn tròn kinh ngạc, đường nét thanh tú lộ vẻ vừa ngây thơ vừa ranh mãnh.
Mạnh Cảnh Duyệt biết cô lại đang cố tình chọc ghẹo mình. Thôi kệ. Dù sao anh chưa từng thắng được cô.
Bàn Thư khẽ liếc anh một cái, rồi nghiêng đầu nhắm mắt, ngủ say.
Mạnh Cảnh Duyệt ngồi trên xe lăn, ở ngay cạnh ghế xích đu. Thấy cô ngủ, anh chỉ lắc đầu, kéo tấm chăn mỏng trên đùi mình đắp cho cô, rồi mới chậm rãi mở sách ra đọc.
Gương mặt cô nhỏ đi, có lẽ vì mấy ngày nay ăn uống không ngon. Cô luôn muốn ra ngoài chơi, anh biết cô ghét bị giam mãi trong cái sân nhỏ bốn bề kín mít này, nhất là khi chỉ có anh làm bạn, một người vừa tẻ nhạt vừa nặng nề.
Anh thấy áy náy, tự trách, nhưng lại bất lực. Anh không thể rời xa cô.
Bây giờ đã quá muộn rồi, anh không thể nói ra những lời như ngày trước, rằng đợi khi anh chết, cô hãy tái giá.
Thậm chí, Mạnh Cảnh Duyệt còn ích kỷ nghĩ -- đợi anh chết rồi, tốt nhất cô hãy ở vậy cả đời vì anh.
Nghĩ tới đây, anh cúi mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Cô ngày càng đẹp, anh đã có thể mường tượng ra sau này cô sẽ trở thành người khiến thiên hạ điên cuồng tranh đoạt.
Một người như vậy... ở bên cạnh một kẻ tàn phế như anh... quả thực là ủy khuất.
Mạnh Cảnh Trì đi vào, trông thấy chính là cảnh tượng này. Anh trai xưa nay lạnh lùng kiềm chế, mà lúc này trong mắt lại chất chứa dòng cảm xúc sâu kín, khiến cậu hơi sững sờ.
Đợi đến khi hoàn hồn, đã thấy anh cả khẽ liếc mình.
"Anh cả."
Mạnh Cảnh Trì vô thức liếc về phía thiếu nữ đang nằm trên ghế xích đu. Cô ngửa người, trên chân đắp tấm chăn mỏng, nhưng vẫn không che được đôi chân dài trắng mịn. Cổ cô thon dài kiêu hãnh, như thiên nga cao quý.
Ánh mắt Mạnh Cảnh Trì chợt nóng ran, vội vã thu lại, lại đối diện ngay ánh nhìn dò xét của đại ca.
"Anh... anh cả..."
"Ừ."
"Có chuyện gì không?"
"Không có thì không thể tìm anh sao..." Mạnh Cảnh Trì nhỏ giọng than thở. Chợt nhớ tới chuyện chính, cậu liền hắng giọng:
"À đúng rồi anh cả, anh có biết chị Tuyết Nhi không? Bút danh là Bạch Tuyết ấy. Chị ấy đăng nhiều bài báo lắm, em chưa từng gặp người phụ nữ nào có tư tưởng giải phóng triệt để như vậy! Hơn nữa chị ấy còn rất hiểu em, khác hẳn với những người phụ nữ khác!"
Giọng cậu đầy phấn khích:
"Chị ấy còn nói rất ngưỡng mộ anh! Muốn nhờ em dẫn đến gặp anh. Em từ chối rồi, nhưng anh cả, chị Tuyết Nhi thật sự rất tốt. Nếu anh không ghét, ngày mai em sẽ đưa chị ấy tới. Chị ấy thực sự rất thích anh..."
Tài hoa của Mạnh Cảnh Duyệt, cả kinh thành đều khen ngợi.
Những bài viết anh đăng trên các tạp chí, lời lẽ ôn hòa mà không kém phần sắc bén, lập luận thấu triệt. Ngoài ra, thư pháp, hội họa của anh cũng đến mức ngàn vàng khó cầu.
Nhiều người tiếc nuối rằng, ông trời ganh tài, để một nhân tài như anh lại vướng bệnh tật.
"Không gặp."
Mạnh Cảnh Duyệt nhàn nhạt mở miệng, trong mắt không gợn chút sóng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận