Gió bên bờ sông nóng rát, thổi đến mức làm tim người ta ngứa ngáy.
Cho dù đang đi cạnh Bàn Thư, Bùi Duật Châu cũng căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, giống như một cậu trai non nớt lần đầu yêu, chẳng biết phải làm sao.
Đây là khu phố thương mại phồn hoa.
Hai người quá mức nổi bật, dung mạo quá mức mê hoặc, khiến người đi đường không kìm nổi mà rục rịch rút điện thoại ra chụp ảnh.
Bàn Thư vốn đã quen với những ánh đèn flash như vậy, chỉ là khi ánh mắt màu nâu trà khẽ ngước lên, nơi ngã tư đèn đỏ, có một thiếu niên ngồi trên xe lăn đặc biệt chói mắt.
Đôi mắt đen sâu thẳm toát ra vài phần u tối.
Người đi đường cũng không nhịn được mà dồn ánh nhìn về phía thiếu niên tinh xảo như một yêu họa trong truyền thuyết cổ đại.
Không ai chú ý, các đốt ngón tay cậu vì siết chặt mà trắng bệch, móng tay hằn vết sâu vào lòng bàn tay, thấm ra máu.
Giang Kỳ toàn thân lạnh lẽo.
Rõ ràng tiết trời oi ả, ngay cả ngọn gió thổi qua cũng nóng hừng hực.
Bàn Thư nhàn nhạt liếc cậu một cái, ngay giây sau lại cong môi cười mềm mại với người bên cạnh, nụ cười đủ sức làm rung động lòng người.
Bùi Duật Châu mím môi, vành tai ửng đỏ.
Khi rời khỏi tầm mắt của Giang Kỳ, thái độ Bàn Thư liền lạnh xuống vài phần:
"Hôm nay đến đây thôi."
Bùi Duật Châu vô thức nói:
"Vậy để anh đưa em về."
"Không cần đâu, ý em là muốn đi dạo một mình, anh về trước đi, hôm nay cảm ơn anh."
Nghe đi, ngay cả cách nói cũng lễ phép, chuẩn mực.
Trong lòng Bùi Duật Châu dâng lên một loại ủy khuất xa lạ.
Anh lại có chút hoảng loạn nghĩ, có phải mình làm sai gì rồi? Khiến Thư Thư không còn thích mình nữa?
Lại sợ chọc giận Bàn Thư, anh chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn đáp:
"Được, vậy anh đứng đây nhìn em đi, gặp chuyện gì thì gọi anh ngay được không?"
"Ngoan lắm."
Khóe môi Bàn Thư khẽ cong.
Trong không gian hệ thống, độ tiến triển công lược của Tống Từ lại tăng thêm.
Thanh tiến độ dài đã đi được bốn phần năm, nếu quy đổi thành con số thì đã đạt tới 80.
Bàn Thư biết, phần lớn trong đó đến từ sự ỷ lại của Tống Từ đối với cô. Cô khẽ cười nhạt, đôi mắt nâu trà lạnh lùng không gợn sóng.
Điều cô phải làm, chính là biến sự ỷ lại này thành tình yêu mãnh liệt.
Trong căn phòng khép kín, người đàn ông mặt không biểu tình, ngón tay vô thức mơn trớn chiếc tách sứ hoa lam lạnh lẽo.
Miệng tách vì nhiệt độ của đầu ngón tay mà dần ấm lên.
Nếu Bàn Thư ở đây, nhất định sẽ nhận ra đó là chiếc tách cô thích dùng mỗi lần đến.
"Cạch ----"
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng mở cửa vang lên rõ ràng.
Đầu ngón tay Tống Từ khẽ run, đồng tử yên tĩnh dường như cũng bị ánh sáng xông vào mà nhuốm một tia sáng.
Bàn Thư liếc qua mâm cơm trên bàn đã nguội lạnh:
"Sao không ăn?"
Tống Từ vốn định nói không có khẩu vị, nhưng niềm vui mơ hồ trong lòng khiến anh khẽ cong môi, đi tới bàn ngồi xuống, cầm đũa.
"Anh ăn ngay đây, em ngồi xuống đi."
Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Bàn Thư nhướng mày, thuận theo mà ngồi xuống.
Trong không khí, chỉ còn tiếng đũa gõ nhẹ vào bát sứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=11]
Tống Từ không nói muốn cô thả anh ra.
Anh cũng tự nhận ra, ý chí của mình đang dần bị những ngày đen tối này gặm mòn, nhưng anh không giãy giụa, ngoan ngoãn tiếp nhận, chỉ cần Bàn Thư chịu đến nhìn anh thêm vài lần là đủ.
Nhưng hôm nay, cô lại im lặng đến mức đáng sợ.
Thái độ im lìm ấy khiến tim Tống Từ nặng nề chìm xuống.
Quả nhiên----
Ngay sau đó, thiếu nữ chần chừ lấy từ túi ra nửa miếng ngọc bội họa tiết ngư long, khẽ đặt lên bàn.
"Cái này, vốn là tín vật giữa chúng ta với tư cách hôn phu hôn thê. Em không cần nữa, chúng ta hủy hôn đi, Tống Từ."
Cô mỉm cười, ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc của kẻ đang yêu:
"Em không còn yêu anh nữa, anh được tự do rồi."
Điều từng mong mỏi bấy lâu, nay ngay trước mặt, Tống Từ lại như rơi vào hầm băng, trái tim co thắt đau nhói.
Không còn yêu anh nữa...? Nghĩa là sao?
Là đã có người khác rồi sao?
Trong lòng dần hiện ra đáp án, nhưng ngay cả dũng khí để hỏi, Tống Từ cũng không có.
Anh không nhìn cô, sống lưng vốn thẳng tắp khẽ cong xuống, chỉ như vậy mới có thể giảm bớt cơn đau nhói nơi ngực.
Hồi lâu, vành mắt anh đỏ lên, khàn giọng mở miệng:
"Có ý gì đây..."
Bàn Thư không trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi:
"Còn ngọc bội của anh đâu?"
Đùa sao, sao cô có thể bỏ qua cơ hội đâm vào tim Tống Từ chứ!
Sắc mặt Tống Từ lập tức tái nhợt.
Chợt nhớ ra, anh đã thản nhiên tặng miếng ngọc bội đó cho Diệp Nghi...
Là vì Diệp Nghi thấy nó đẹp, nên anh, anh liền đưa cho cô ấy...
Khóe môi Bàn Thư cong nhẹ, giọng điệu thấu hiểu:
"Em biết mà, Tống Từ."
Trái tim Tống Từ quặn thắt, cả người lạnh lẽo.
Anh muốn biện giải, nhưng há miệng lại chẳng nói nổi.
"...Hắn là ai?" Tống Từ thấp giọng hỏi.
Bị ánh mắt chứa chan tình yêu của Bàn Thư nhìn suốt mười mấy năm, làm sao Tống Từ không nhận ra lúc này trong mắt cô đã có tình cảm dành cho người khác?
Trên đời này, không ai hiểu rõ hơn anh, khi Bàn Thư thật sự yêu một người sẽ ra sao.
"Điều đó không quan trọng. Quan trọng là anh cuối cùng cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Anh yêu Diệp tiểu thư kia đúng không? Em sẽ chúc phúc cho hai người."
Bàn Thư khẽ thở dài, giọng dịu dàng, nhưng lại như một lưỡi dao bén ngót đâm sâu vào tim Tống Từ, khiến anh nghẹt thở.
Anh khẩn thiết nhìn vào đôi mắt chan chứa dịu dàng ấy, nhưng lại không tìm được tia lửa tình nồng cháy ngày xưa nữa.
Người đàn ông hoảng loạn lắc đầu:
"Không, Bàn Thư, anh... anh không còn yêu Diệp Nghi nữa... Đừng hủy hôn, anh không cho phép!"
"Đây là chìa khóa biệt thự, từ nay, Tống Từ, anh tự do rồi."
Trong mắt cô tràn ngập mộng tưởng hạnh phúc:
"Bây giờ em mới biết được cảm giác được yêu quý là thế nào, anh Tống Từ, anh sẽ chúc phúc cho bọn em, đúng không?"
Chúc phúc?
Tống Từ phát hiện, ngay cả việc cô đứng cạnh người đàn ông khác anh cũng không chịu nổi, sao có thể chúc phúc?
Cổ tay trắng nõn mảnh mai bị một bàn tay nóng rực siết chặt.
Trước mắt quay cuồng, Bàn Thư bị ép dựa vào bức tường lạnh lẽo cứng rắn. Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông gắt gao khóa chặt cô như chim ưng.
"Em muốn ở bên người khác, trừ khi tôi c.h.e.c."
Giọng anh đầy hung hãn, đầu ngón tay thô ráp mơn trớn gò má mềm mại của Bàn Thư, cho đến khi chạm phải chất lỏng nóng ấm, anh run lên, trái tim cũng co rút dữ dội.
Bàn Thư khẽ cắn môi, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khiến người ta muốn chiếm đoạt.
Ánh mắt Tống Từ u ám, cuối cùng khắc chế cúi đầu, khẽ chạm môi.
"Đừng làm loạn nữa, được không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận