"Bàn... tiểu thư, chào cô... tôi là Bàn Tự."
Dưới ánh mắt của mọi người, người đàn ông cao quý kia chậm rãi tiến gần Bàn Thư.
Trong đôi mắt vốn vô cảm của anh, từ từ hiện lên những cảm xúc phức tạp: nhớ nhung, vui mừng, xen lẫn chua xót. Anh khẽ cười khổ:
"Tôi tên là Bàn Tự, chữ 'Tự' trong 'Trật tự'. Xin lỗi... cô rất giống, rất giống... rất giống A Thư của tôi. Tôi nhớ cô ấy lắm... ngày nào cũng nhớ, rất nhớ."
Ngoài đám đông, một người đàn ông dáng cao gầy, khí chất lạnh lẽo, đang được thầy hiệu trưởng cung kính dẫn vào.
Anh ta đến với khí thế cực kỳ lớn.
"Nghe nói nơi này xảy ra chuyện, tôi cố ý tới xem."
Trên gương mặt tuấn mỹ hơn cả tuyết sương kia, khoé môi khẽ cong lên đầy khinh miệt:
"Đặt điều bịa chuyện, đó là cái bản mặt gì... từ nhỏ tới lớn, chưa ai dám nói những lời như thế trước mặt tôi. Huống hồ, còn là đối với cô ấy, hửm? Chán sống rồi sao?"
Văn Lệ cau mày:
"Chúc Dung Hằng, anh tới đây làm gì?"
Dù rất khó chịu, nhưng Chúc Dung Hằng bắt buộc phải làm rõ sự thật trước mặt đối thủ cạnh tranh - cũng chính là cháu họ của mình.
Mà anh ta thì chẳng có chút áy náy nào.
Văn Lệ đã theo đuổi Bàn Thư lâu như vậy, thế mà chẳng tiến triển gì thực chất. Rõ ràng chứng minh anh không phải gu của cô.
Còn bản thân anh thì sao? Anh mới là người từng hôn Bàn Thư!
Ai nặng ai nhẹ, chỉ nhìn cũng rõ.
"Tôi tới đây tất nhiên là để chống lưng cho A Thư của tôi rồi, Văn Lệ."
Văn Lệ kinh ngạc đến không thể tin nổi:
"Anh nói gì? Anh có biết mình đang nói cái gì không? Anh và Bàn Thư rốt cuộc có quan hệ gì?"
Chúc Dung Hằng khẽ rũ mí mắt, không nhìn ai, giọng nói thản nhiên lười nhác:
"Tất nhiên là... quan hệ đào góc tường. Nhưng mà, nói chính xác hơn... tôi muốn gạt bỏ hết tất cả, danh chính ngôn thuận trở thành người ở bên cô ấy."
Mọi người: ... Anh có biết mình đang nói cái gì không vậy?
Sắc mặt của Bàn Tự rất bình thản, chẳng hề ngạc nhiên.
Cảnh tượng này quá quen thuộc.
Bao nhiêu người vì cô mà tranh giành, ghen tuông.
Bàn Tự vốn thông minh, nhưng lần này rõ ràng người con gái ấy đã chọc phải quá nhiều rắc rối.
Ứng, Văn, Chúc - ba gia tộc lớn kia khỏi cần nhắc nữa.
Nghe nói Lạc Thịnh Ninh vì cô mà vẫn còn nằm viện, sống c.h.e.c chưa rõ.
Ngay cả một người lạnh lùng dửng dưng như Chúc Dung Hằng cũng yêu cô...
Thậm chí, ở nơi góc khuất kia, Chúc Hoài Từ cũng để tâm đến cô.
Nếu không, anh ta sẽ chẳng tới đây, lại còn phải trốn, không dám ra mặt. - Một người sống như Phật tổ cũng vì cô mà dao động.
Thật sự đáng ngạc nhiên. Nhưng, nếu là cô... thì cũng dễ hiểu thôi.
Mấy chục chiếc xe cảnh sát hú còi bao vây hiện trường. Ứng Chước Tinh bước xuống xe.
Gương mặt non trẻ, tưởng chừng vô tư đơn thuần, lúc này lại tràn đầy ác ý.
Nhưng sự ngây thơ ấy lại vô cớ mang theo vài phần ủy khuất, luống cuống, khiến người ta không nhịn được mà phải hạ giọng khi nói chuyện với cậu.
Mái tóc nâu nhạt hơi xoăn khẽ lướt qua đôi mày mắt trong trẻo sạch sẽ.
Đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, mười mấy cảnh sát mặc cảnh phục chỉnh tề đi thành hàng hai phía sau cậu.
Giờ khắc này, Ứng Chước Tinh như một thiếu niên tướng quân vung kiếm bốn phương.
Đầu lưỡi khẽ chạm lên chiếc răng nanh vô hại:
"Hắn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=51]
với ả... bắt lại hết cho tôi."
Vài vị cảnh sát trưởng lập tức khống chế tên phóng viên kia cùng Lâm Tiểu Thảo.
Thiếu niên cúi cười:
"Lúc nhỏ, thầy cô dạy chúng ta rằng, gặp nguy hiểm thì phải tìm cảnh sát giúp đỡ... Tôi vốn là một đứa bé rất nghe lời."
Nhưng mọi người lại nhìn thấy rõ ràng: giờ phút này, Ứng Chước Tinh khiến ai cũng phải rùng mình.
Cậu chậm rãi bẻ miệng tên phóng viên bẩn thỉu, đôi mắt vô tội:
"Nói đi, tại sao lại... muốn trả thù xã hội?"
Cả đám nghĩ thầm: đúng là một thiếu niên chính trực.
"Không nói hả? Vậy đổi câu hỏi. Anh tên gì?"
Ánh mắt cậu quét qua tấm thẻ công tác trên cổ hắn:
"Ồ, Khổng Cương Cường? Tên hay đấy. Khổng tiên sinh..."
Thiếu niên ghé sát, hạ giọng chỉ đủ hắn nghe thấy:
"Nói xem... là ngồi tù cả đời thì tốt, hay... án tử hình thì hơn? À, hay là để anh c.h.e.c một cách đau đớn hơn chút, hửm?"
Ứng Chước Tinh khẽ xoa ngón tay cái vào ngón trỏ, giọng đầy châm biếm:
"Khổng tiên sinh... rốt cuộc là ai, khiến anh giấu giếm như thế?"
Khổng Cương Cường run bần bật:
"Cứu... cứu tôi! Thằng điên này muốn giết tôi! Mau cứu tôi! Hắn thật sự định giết tôi!"
Mọi người bật cười khẩy - cậu thiếu niên tay trói gà không chặt, sao có thể vì hắn mà huỷ cả tiền đồ sáng lạn của mình?
Giết hắn thì được cái gì? Đúng là hoang tưởng!
Thấy chẳng ai tin, Khổng Cương Cường tuyệt vọng:
"Tôi nói! Tôi khai hết!"
Ánh mắt tất cả lập tức dồn về phía hắn.
Hắn cuống cuồng muốn vào tù - vì như vậy ít ra còn an toàn!
"Là... là một tài khoản nặc danh gửi tin cho tôi! Tôi không biết là ai... thật sự không biết, tha cho tôi đi... tôi không biết mà..."
"Đưa ra đây." Văn Lệ cau mày.
"Được được! Chính là tài khoản này!" - Khổng Cương Cường run rẩy dâng điện thoại.
Văn Lệ hỏi:
"Chúc Dung Hằng, anh có mang máy tính không?"
"Có." - Chúc Dung Hằng liếc nhìn vệ sĩ phía sau.
Vệ sĩ mặc đồ đen gật đầu, lấy từ cặp công văn ra một chiếc laptop mới tinh.
Với loại người như Chúc Dung Hằng, máy tính chính luôn chứa tài liệu tuyệt mật, không bao giờ dùng nơi công cộng, vì vậy anh ta luôn mang thêm máy dự phòng.
"Đây."
Văn Lệ nhận lấy, ngón tay gõ nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh!
Màn hình xanh lấp đầy những ký tự dày đặc khiến người khác nhìn thôi đã nhức đầu.
Khoảng hơn một tiếng sau, lông mày nhíu chặt của anh dần dãn ra:
"Tìm được rồi..."
Sắc mặt Văn Lệ trở nên phức tạp.
Ứng Chước Tinh và Chúc Dung Hằng cũng đồng thời nhìn thấy:
"Là... Bàn gia?"
Bàn Thư vốn đã đoán trước.
Người hận cô đến mức không tiếc thủ đoạn, sẵn sàng phá huỷ cô bằng bất cứ cách nào - chẳng có nhiều.
Chỉ có thể là mẹ con Hứa Văn Phương và Hứa Oánh Oánh.
Bàn Tự khẽ cau mày. Dù vẫn chưa dám chắc thiếu nữ lạnh nhạt mà tuyệt mỹ trước mặt này có phải là A Thư của anh không... nhưng, cô ấy đang sống rất tệ sao?
Trong biệt thự Bàn gia, lúc này Hứa Văn Phương và Hứa Oánh Oánh đang cùng ba Bàn đóng kịch gia đình êm ấm, rộn ràng nâng cốc chúc tụng.
Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Ba Bàn mặt mày hớn hở:
"Chắc chắn là A Thư về rồi! Đúng là con gái tôi! Sáng nay tôi mới biết nó giành giải nhất toàn quốc trong kỳ thi Toán! Hiệu trưởng Đại học Hoa Hạ còn gọi điện chúc mừng tôi nữa! Mau, mau mở cửa!"
Hứa Văn Phương nụ cười cứng ngắc, nhưng không dám trái lời, đành ấm ức đi mở cửa.
Hứa Oánh Oánh thì mặt đầy hận ý.
Quả nhiên, không phải con ruột thì mãi mãi không được yêu thương. Ba Bàn chưa từng xem cô là con gái thật sự!
Cuối cùng, cái ả tiện nhân Bàn Thư kia mới chính là m.a.u mủ của ông ta!
Ngoài miệng ông nói cô ngoan ngoãn hiếu thuận, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến ả kia thôi!
Hứa Văn Phương mở cửa, nhìn thấy người đến liền c.h.e.c sững!
"Lâu rồi không gặp nhỉ, Bàn phu nhân...?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận