Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 222: Cô gái xấu xí trên show hẹn hò trở thành vạn nhân mê (9)

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:18:37
Điều khiến Thịnh Dã thất vọng là Kỳ Hoài và Thẩm Kỳ Chu chỉ xỉa xói nhau mấy câu nhạt nhẽo, rốt cuộc chẳng đánh nhau.
Thẩm Trác đến muộn.
Cả nhóm lại quay về khu rau củ trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa chán ghét của cô bán hàng cân rau.
Họ có một group chat nhỏ.
Bàn Thư liền @ Lâm Sở Sở và Thành Minh Nguyệt, hỏi hai người muốn ăn gì.
Chờ đến khi cả hai khách khí trả lời một câu "không cần đâu", cô mới nhướng mày, tắt màn hình điện thoại.
Chỉ là hình thức bề ngoài.
Thuận tay làm thôi.
Thẩm Trác nhìn qua lớp kính màu cà phê, đem ánh mắt hứng thú lóe lên trong đáy mắt tuyệt mỹ kia thu trọn.
Gương mặt trắng trẻo thanh nhã như tiên quan dần trở nên u ám.
Nhưng ngay khi Bàn Thư tùy ý nhìn sang, vẻ mặt hắn lại trở về như thường.
Thịnh Dã thích uống nước ngọt, nên trong xe đẩy toàn là coca, nước ngọt đủ loại, mua cả thùng. Lúc này, hắn nhét di động vào túi, cúi đầu nghịch mấy con cua to buộc dây trong bể nước.
Hắn lấy túi nilon, tính theo đầu người mà nhặt vài con.
Nguyên chủ vốn quen sống ở nước ngoài, bình thường cũng ít khi nấu ăn, tay nghề chẳng ra sao. Còn Bàn Thư thì chỉ giỏi ăn uống.
Cô nhìn đống tôm hùm Úc và cua to còn sống đang giãy giụa trong xe đẩy, rơi vào trầm mặc thật lâu.
... Khổ cho Kỳ Hoài rồi.
Mua sắm xong xuôi, trả tiền, ra khỏi siêu thị, Thịnh Dã còn thản nhiên sai người chở đến cái tủ lạnh hai cánh mới tinh rồi cho khiêng vào nhà nhỏ. Sau đó hắn lại nhanh nhảu ngồi chễm chệ ghế phụ bên cạnh Kỳ Hoài:
"Đi thôi."
Hắn tươi tỉnh vô cùng.
Kỳ Hoài im lặng liếc hắn một cái, rồi nhìn sang ghế sau, nơi Bàn Thư đang trò chuyện vui vẻ cùng Thẩm Kỳ Chu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=222]

Anh mấp máy môi, muốn nói gì đó, cuối cùng nuốt lại.
----
Trong nhà nhỏ.
Lâm Sở Sở và Thành Minh Nguyệt thấp thỏm ngồi trong phòng khách.
Nghe tiếng lốp xe nghiến trên nền đất, Lâm Sở Sở lập tức đứng bật dậy, nở nụ cười ngọt ngào như mọi khi.
Thành Minh Nguyệt thầm cười nhạo trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thân mật.
Lâm Sở Sở:
"Các cậu về rồi à? Ngoài trời nóng lắm phải không? Mau vào đi..."
Giữa hè tháng bảy, ve kêu inh ỏi, nóng hầm hập như muốn lột da người ta.
Bàn Thư vừa xuống xe, đã nhận ra trước mặt có một bóng dáng cao lớn che nắng cho mình. Cô ngẩng đầu -- thì ra Thịnh Dã đang đội cho cô một chiếc mũ bóng chày màu đen, rồi tiện tay cầm hết đồ trong tay cô.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi làn da trắng nõn nơi vạt váy xẻ cao hững hờ lộ ra.
Trắng hơn cả tuyết.
Trắng đến khô cả cổ họng.
Hắn như bị bỏng, vội quay đầu, lí nhí hừ một tiếng, đẩy cô vào trong nhà.
Ánh mắt Thẩm Trác dõi theo hai người.
Ngón tay trắng trẻo xiết chặt đến bật máu, mơ hồ thấy rõ tia đỏ quanh cổ tay tinh xảo. Hắn lặng lẽ chùi đi, gương mặt vẫn phong thần tuấn mỹ như tiên.
Bàn tay còn lại đặt lên ngực trái đang đập loạn.
Đập quá nhanh rồi...
Đừng vội.
Cô ấy chắc chắn sẽ không thích một linh hồn vặn vẹo bẩn thỉu như hắn.
Chỉ dựa vào lớp vỏ ngoài này... hy vọng đổi lấy chút cảm tình.
Từ từ mà tới.
Thẩm Trác chậm rãi rủ hàng mi dày cong, trong đôi mắt hoa đào dài hẹp che giấu đi dục vọng chiếm hữu bệnh thái sâu thẳm.
Kỳ Hoài đi ngang qua, thản nhiên liếc hắn một cái.
Thẩm Trác ngẩng đầu, mỉm cười ôn hòa.
Quả thực là tuấn mỹ như ngọc, tao nhã như tranh.
Kỳ Hoài nhướng mày, gương mặt vốn lạnh nhạt tự nhiên lộ thêm mấy phần bạc tình. Anh đi thẳng vào bếp, bắt đầu rửa rau.
Chỉ nghe thấy Bàn Thư đang than thở với đống tôm hùm sống nhảy nhót:
"... Tôi không biết làm."
Kỳ Hoài liếc cô:
"Tôi cũng không biết."
Anh còn học theo cô thở dài:
"Để Thịnh Dã tự xử, ai mua người đó làm."
Bàn Thư ngạc nhiên:
"Làm vậy cũng được hả??"
"Có gì không được."
Anh vừa dứt lời, Thịnh Dã đã hớn hở chen vào, hăng hái:
"Sao vậy? Gặp khó khăn rồi hả? Ha, vẫn là tôi ra tay mới được..."
Bàn Thư dứt khoát nhường chỗ:
"Tôm hùm Úc của anh, anh tự xử lý đi."
Nói rồi, cô còn tặng hắn một nụ cười.
Trong lòng Thịnh Dã pháo hoa nổ tung, mặt đỏ bừng, vội cúi mi che đi sự luống cuống:
"Em... em ra ngoài đi, để tôi làm."
Nụ cười cô lại càng sâu.
Cô chẳng hề thích làm việc.
Bàn Thư tiện tay nhặt một củ tỏi, đứng cạnh bồn nước chậm rãi bóc.
Nghỉ ngơi trá hình rất thành thạo.
Gương mặt hồng hào, đôi mắt trong trẻo, yên tĩnh mà mê người.
Chỉ lặng lẽ đứng đó, cần cổ trắng ngần phập phồng mạch xanh mờ mờ, giống như một đóa hoa chuông tím nở dưới trăng, trong thân xanh biếc chảy xuôi bảo vật khiến người đỏ mắt thèm muốn.
Thịnh Dã nhìn đến ngây dại.
Đầu ngón tay khẽ đau nhói, truyền thẳng vào tim.
"Anh bị thương rồi."
Hắn theo ánh mắt cô cúi xuống mới phát hiện càng cua to đang kẹp chặt lấy ngón tay mình. Cơn đau thấu xương đến giờ mới ập tới, mặt hắn tái nhợt.
Mắt đỏ hoe trừng con cua:
"Á á á... buông tay ông đây mau!!"
Bàn Thư bất đắc dĩ nhìn cái tên đẹp trai mà ngốc này:
"Đừng động, càng giãy nó càng kẹp chặt."
May mà người bị kẹp không phải cô.
Cuối cùng Kỳ Hoài mặt lạnh, cầm dao "chát" một phát, đập cho cua nát bươm. Càng buông lỏng, rũ xuống.
Thịnh Dã ôm ngón tay sưng đỏ, đáng thương nhìn Bàn Thư.
Cô đặt củ tỏi còn nguyên gần như mới xuống, lon ton chạy lên lầu tìm cồn sát trùng.
Ánh mắt Kỳ Hoài rơi lên đống tỏi nguyên vẹn kia, khóe mắt khóe môi khẽ cong, kìm không nổi nụ cười.
----
Thịnh Dã ủ rũ ngồi trên sofa, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
Thành Minh Nguyệt ngồi xuống cạnh hắn, cầm cồn và bông băng, định xử lý vết thương cho hắn.
Hắn lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn cô như thấy quái vật:
"Cô định làm gì tôi?"
Thành Minh Nguyệt sững sờ:
"Băng bó... cho anh chứ còn gì..."
Hắn túm chặt cổ áo, mắt ngân ngấn lệ, vừa lúc thấy Bàn Thư từ trên lầu đi xuống. Trong mắt lóe lên chút tự đắc, hắn còn liếc Thành Minh Nguyệt, giọng điệu kiêu ngạo:
"Không cần cô lo! Bàn Thư thấy tôi bị thương, đau lòng lắm, lập tức chạy đi tìm cồn cho tôi đấy. Ha... chỉ là vết thương nhỏ thôi, không hề đau, nhưng cô ấy cứ lo lắng quá, tôi cũng đành chịu..."
Thành Minh Nguyệt: "..."
Nếu cô ta thật sự lo cho anh, thì đã chẳng mò mẫm trên lầu lâu vậy!
Nhưng câu này Thành Minh Nguyệt không dám nói.
Đến khi Bàn Thư bước tới, vị thiếu gia vừa rồi còn kiêu căng giờ đã đỏ mắt, đáng thương năn nỉ:
"Đau chết mất... Bàn Thư, nhẹ tay chút được không?"
Bàn Thư: "Ồ."
【Hắn biết lật mặt ghê!】
【Hahaha Thành Minh Nguyệt cứng họng luôn kìa!】
【Thịnh Dã này chẳng lẽ thật sự thích Bàn Thư rồi?】
Bình luận dồn dập đến mức livestream bị lag.
Vài hot search liên quan tới Bàn Thư vẫn còn treo trên bảng.
Tổ chương trình cười ngoác tận mang tai -- bọn họ tìm ra mật mã lưu lượng rồi.
Chỉ cần gương mặt đó thôi, dù show có chán như đi chợ mua cá mười năm liền, khán giả vẫn không bỏ!

Bình Luận

0 Thảo luận