Đôi mắt đen sâu của Ninh Yểm ánh lên vẻ lạnh lẽo:
"Cô bỏ rơi cô ấy."
Mạnh Hi càng tỏ vẻ tủi thân:
"...Tôi không có."
Ninh Yểm cầm áo khoác mặc vào, gương mặt không chút biểu cảm, giọng âm u:
"Cầu trời cho cô ấy không xảy ra chuyện gì đi."
Sắc mặt Mạnh Hi trắng bệch.
Con đường núi về đêm vừa bùn lầy, vừa khó đi, lại thêm khí trời đột ngột rét buốt.
Ninh Yểm men theo con đường lên núi, bước chân gấp gáp, cổ họng nghẹn lại như bị bông nhét kín, tim đau nhói.
Thiếu nữ vốn yếu ớt, nhưng lại rất ngoan.
Bị bỏ lại một mình, nhất định sẽ rất tủi thân, rất sợ hãi.
Anh không dám tưởng tượng.
Bàn Thư ôm gối, co ro tự siết lấy bản thân.
Nhiệt độ núi rừng về đêm thấp, cô mặc ít, tứ chi lạnh cóng đến tê dại.
Bất chợt.
Dưới ánh trăng mờ, cô nhìn thấy thiếu niên hối hả chạy đến, cả người bụi bặm phong trần.
"Bàn Thư!"
Thiếu nữ ngẩng đầu, sống mũi cay xè, nước mắt bất ngờ tuôn rơi thành từng giọt lớn.
Đồng tử Ninh Yểm co rút, anh tiến lên, đôi tay run rẩy cởi áo khoác còn vương nhiệt độ cơ thể mình, choàng lên người cô.
Những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng khẽ cong lại, chậm rãi lau đi nước mắt trên gò má cô gái:
"Đừng sợ, đừng sợ... anh đến rồi."
"Ninh Yểm..."
Thiếu nữ vùi vào vai anh, nhẹ nhàng dụi dụi:
"Em một mình chờ lâu lắm, lâu lắm. Sao anh... giờ mới đến vậy?"
"Xin lỗi, anh đến muộn rồi."
Ninh Yểm cụp mắt, hàng mi dày che đi sự âm trầm và tàn nhẫn dưới đáy mắt.
Giọng cô gái còn mang theo tiếng nấc mũi:
"Vừa nãy rất lạnh, hình như còn có chuột, em không dám nhúc nhích."
"......"
"Tối quá, Ninh Yểm."
"Ừ."
Trái tim treo cao của anh, rốt cuộc cũng hạ xuống nhờ giọng nói mềm mại của cô.
Ninh Yểm cõng Bàn Thư trên lưng, bước chậm và chắc.
Sợ làm cô khó chịu.
"Em vốn rất sợ bóng tối, nhưng anh đến rồi, em liền không sợ nữa." Thiếu nữ nhỏ giọng thì thầm.
Ninh Yểm không cười, im lặng hai giây rồi nói:
"Bàn Thư, em có phải hơi ngốc không?"
Rõ ràng bị bắt nạt, mà chẳng biết mách ai sao?
Trẻ con nhà khác nếu bị ấm ức, đều sẽ đi mách người lớn cả.
Anh sẽ là chỗ dựa cho cô.
Dưới ánh trăng, đường nét thiếu niên trở nên dịu dàng, bất lực:
"Rõ ràng đã chịu ấm ức, rõ ràng khóc đáng thương thế, sao còn không chịu để anh ra mặt cho chứ?"
Thiếu nữ ngẩn ra, ngơ ngác chớp mắt:
"Là vậy sao?"
Khóe môi Ninh Yểm nhếch lên, giọng điệu nghe thì lười nhác, nhưng trong mắt lại là sự chân thành rực cháy:
"Bàn Thư có thể tùy hứng một chút cũng được."
Không ai được phép bắt nạt cô.
Thấy chưa.
Cô quá ngốc, chẳng biết tự bảo vệ mình.
Người ta ức hiếp, cũng không biết phản kháng?
Chỉ mới rời cô một lúc thôi, mà cô đã chịu tủi thân lớn đến vậy.
Ánh trăng làm đèn.
Trên con đường núi dốc đứng, thiếu niên cõng cô gái khóc đỏ hoe mắt, kín đáo mà thận trọng thổ lộ tình yêu cháy bỏng, hoang dại.
----Bàn Thư có thể tùy hứng một chút cũng được.
Nhưng cô lại quá ngốc.
Chắc chắn chẳng nghe hiểu.
Ninh Yểm đoán vậy.
Không ai hay biết, trong bóng tối, ánh mắt đen sâu của Lạc Bắc Thư, bao dung như ánh trăng, lặng lẽ dõi theo họ rời đi.
Anh cúi đầu, bàng hoàng nghĩ.
Chỉ chậm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=390]
Chỉ chậm hơn Ninh Yểm một chút.
Chỉ cần nhanh hơn chút thôi, người cõng thiếu nữ sẽ là anh.
...
Khi họ về đến trại thì đã rất muộn, nhưng mọi người vẫn chưa ngủ.
Thấy Ninh Yểm và Bàn Thư trở về, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Đêm tối trên đảo hoang đầy nguy hiểm, chẳng biết khi nào sẽ có thú dữ ẩn nấp.
Thiếu nữ khoác áo khoác của Ninh Yểm, trông như đứa trẻ mặc trộm đồ người lớn.
Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ vẫn còn vương vết nước mắt, vành mắt đỏ hồng, mong manh đến cực điểm.
Không khí trong trại trở nên căng thẳng.
Vốn tính cách phóng khoáng, Từ Viên Viên lúc này cau chặt mày, nghiêm túc:
"Thư Thư, xin lỗi, lẽ ra chúng ta không nên chia nhau ra."
Sở Họa sắc mặt bình thản:
"May mà Ninh Yểm phát hiện cô mất tích, nếu không thật quá nguy hiểm. Chúng tôi hỏi Mạnh Hi, cô ta lại nói cô đã về rồi."
Bàn Thư khẽ lắc đầu, không trách Viên Viên và Sở Họa.
Cô nhìn về phía Mạnh Hi.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hai người.
Mạnh Hi hoảng hốt, giả vờ ngạc nhiên:
"Thư Thư, cô chưa về sao? Tôi còn tưởng cô về trước rồi..."
Thiếu nữ mím môi, chậm rãi nói:
"Là Mạnh Hi bảo tôi, cây quá cao, cô ấy phải về gọi người đến hái, để tôi ở đó đợi."
Sắc mặt Ninh Yểm âm trầm.
Bàn tay thon dài khẽ vỗ nhẹ tấm lưng gầy nhỏ của thiếu nữ, như trấn an.
Cả đám im lặng.
Mạnh Hi dậm chân, cố chấp:
"Tôi... tôi không có nói vậy... Thư Thư, tôi biết cô không thích tôi, nhưng cô không thể oan uổng tôi được..."
Thiếu nữ giọng kiên định:
"Cô nói mà."
Cố Thần mặt khó coi:
"Nhưng Mạnh Hi lại chẳng hề báo cho chúng tôi biết."
Bàn Thư nhẹ nhàng kéo tay áo Ninh Yểm, nhỏ giọng hỏi:
"Ninh Yểm, anh tin em không? Em không nói dối."
Thiếu niên cúi mắt, siết lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, khóe môi thoáng cong lên nụ cười lạnh lẽo:
"Ừ."
Anh lười biếng hất mắt:
"Cô ấy rất ngoan, ai nói gì cũng tin. Nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng được phép ức hiếp cô ấy."
Ninh Yểm rút con dao găm bên hông ra, thong thả xoay trên tay:
"Hửm... coi tôi chết chắc?"
Mặt Mạnh Hi trắng bệch.
Ánh mắt thiếu niên sắc bén, sát khí ngùn ngụt khiến mọi người lúc này mới nhận ra: Ninh Yểm không dễ trêu chọc.
Anh đứng phía sau Bàn Thư, như một kỵ sĩ trung thành:
"Khoản nợ bắt nạt cô ấy, hôm nay nhất định phải tính cho rõ."
Mọi người đều biết anh không nói đùa.
Dù ít hay nhiều, ai cũng từng nghe qua cái danh "Thái tử gia Bắc Kinh" của Ninh Yểm.
Nhà họ Ninh và tập đoàn Yến thị ngang hàng nhau.
Nhị thiếu gia nhà họ Ninh - Ninh Yểm, xưa nay chẳng phải người dễ tính.
Đã thù thì tất báo, thủ đoạn tàn độc, cực kỳ bao che khuyết điểm.
Trước kia, vì không có ai để bảo vệ, nên tính khí anb có phần tùy tiện.
Nhưng giờ, anh muốn dùng thế lực phía sau mình, để cho cô gái nhỏ được dựa dẫm.
"Ninh Yểm."
Sát khí trong mắt thiếu niên dần lắng xuống, anh cúi đầu:
"Làm em sợ rồi?"
Bàn Thư lắc đầu, rồi nhìn sang Mạnh Hi:
"Tôi có oan uổng cô không, camera biết, khán giả biết, tất cả mọi người sẽ biết."
Mạnh Hi làm bộ như bị ức hiếp nặng nề, dậm chân, bật khóc rồi bỏ chạy.
Nhưng màn đêm lúc này đen đặc như mực.
Một mình Mạnh Hi chạy ra ngoài rõ ràng rất nguy hiểm.
Là người nắm quyền quản lý cả nhóm, Cố Thần buộc phải có trách nhiệm với an toàn của tất cả thành viên.
Anh quay sang nhìn Lạc Bắc Thư, người đến muộn:
"Bắc Thư, cậu từng làm cặp với Mạnh Hi, cậu đi theo cô ta, tránh gặp nguy hiểm."
Lạc Bắc Thư thản nhiên:
"Tôi không đi."
Kẻ dám bắt nạt Bàn Thư thì đáng chết.
Cố Thần bất đắc dĩ, đành tự mặc áo khoác, một mình đi tìm.
Một màn kịch kết thúc.
Từ Viên Viên và Sở Họa chui vào lều nghỉ ngơi, còn Tống Tử Hành trầm ngâm nhìn Bàn Thư.
Lạc Bắc Thư im lặng đứng cạnh cô, giọng dịu dàng:
"Hôm nay dọa sợ rồi phải không?"
Bàn Thư ngạc nhiên nhìn anh, có vẻ không ngờ anh sẽ quan tâm:
"Ừ, nhưng bây giờ đỡ nhiều rồi."
Sắc mặt Ninh Yểm âm u, liếc Lạc Bắc Thư:
"Lo cho bản thân đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận