Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 101: Trưởng công chúa trở thành vạn nhân mê (31)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 15:11:43
"Ta, Ninh Chiêu... mối tình này, đến quá muộn. Ta lại ngộ ra, cũng đã quá trễ."
Ánh mắt Bàn Thư rơi xuống tờ giấy trong tay hắn:
"Đưa ta."
Chử Vận run rẩy, chậm chạp dâng cho nàng.
Thiếu nữ nhìn, càng nhìn... hốc mắt dần ngấn lệ. Đến đoạn cuối, lại khẽ cong môi cười nhạt.
Chử Vận cực kì căm ghét sự tâm ý tương thông giữa nàng cùng Thương Đái.
Cái cảm giác không thể chen vào ấy, so với xà huyết cổ ăn mòn ngũ tạng hắn, còn đau đớn gấp bội.
Hắn vốn chẳng phải kẻ trung nghĩa gì.
...
Thương Đái được an táng nơi khe núi cạnh đạo quán lưng chừng sơn.
Thanh yên lượn lờ.
Chẳng một ai rơi lệ.
Suối núi róc rách cuốn theo làn gió khe sâu, nhẹ nhàng vuốt ve, như để an ủi thiếu nữ sầu muộn.
Cái c.h.e.c ấy, quả thực chẳng công bằng.
Trên phần mộ, gió dần cuốn đến một phong tín cũ kỹ.
"Ta tự có chốn đi... Ngày trước, ngươi từng bảo, để ta đem thiên thông bản lĩnh này cứu một người. Dù ngươi nói không cứu cũng được... nhưng người ấy là ngươi, ta sao có thể không cứu? Nếu sư phụ ta gặp ngươi, hẳn sẽ cao hứng vô cùng. Bởi ngươi còn lợi hại hơn ta gấp bội, chỉ cần một cái tâm mưu lược, liền tính toán được bao điều..."
"Chỉ tiếc, sư phụ sớm đã vong, c.h.e.c dưới Thiên phạt. Người đã yêu một kẻ không nên yêu. Sư phụ dạy ta gọi nàng là sư mẫu, tuổi nhỏ ta từng gặp thoáng qua một lần. Nàng là mỹ nhân tuyệt sắc... nhưng, nàng là yêu." (Ê nhưng mà sốp có cảm giác sư phụ này sẽ xuất hiện ở phần hồ ly ở văn án nhe, vì tiền lệ trước đó xuyên cùng 1 TG rồi mà)
"Sư phụ không thích chữ 'yêu nghiệt', nhưng hẳn là rất thích người. Vì sao, ta cũng chẳng rõ."
"Cuối cùng... ta lại muốn vì Thư Thư, làm thêm một việc."
Thư Thư, cả một đời này, ta yêu ngươi tận cùng.
Bàn Thư không chút biểu cảm, đem phong tín xé vụn. Nàng chậm rãi mở tay, mảnh giấy rơi vào lửa nổ tí tách, rất nhanh hóa thành tro bụi vô thanh.
Lúc xoay người rời đi.
Sau lưng, lửa bỗng bùng lên cao ngút trời, như có ai cùng nàng cáo biệt lần cuối.
Khuôn mặt trắng ngọc tinh xảo, được ánh lửa chiếu rọi. Đôi môi đỏ cong khẽ:
"Đây đã là...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=101]

người thứ mấy, vì ta mà c.h.e.c..."
Vì nàng c.h.e.c đi, vốn đã chẳng ít.
Song Thương Đái, lại chọn cách bi thảm nhất.
Nàng như cửu thiên thần nữ, giáng sinh từ biển lửa.
Toàn thân, tỏa ra khí tức khiến người người đều thần phục, kính ngưỡng.
Bàn Thư bỗng cảm giác quanh mình có muôn tia quang điểm lấp lánh. Nàng đưa tay chạm, liền thấy tất cả quang điểm như hữu linh, ồ ạt chui vào thân thể.
Cảm giác... ấm áp dễ chịu.
[A, đây là phúc lành thần ban cho ngươi.]
"Là vị mà Thương Đái từng nói ư?"
Hệ thống tựa hồ còn tìm từ, ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn nàng:
[Không! Là Chí cao Thần chỉ, ngươi được Thiên thần chiếu cố!]
"Có ích gì?" Bàn Thư thản nhiên, dường chẳng bận tâm. Nếu vô dụng, nàng cần để làm gì?
Hệ thống bất lực trước sự điềm nhiên của nàng:
[Từ nay về sau, vận mệnh cát tường sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi.]
"Vận may..." Ban Thư ngẫm chốc lát. "Ngón tay vàng này... e rằng khá thô to nha"
[Hự, Thiên thần ban cho ngươi vận may. Thương Đái... ngươi thấy không?] Hệ thống nhìn vào cổ tay trắng ngần của nàng. [Dù ngươi gặp thương tổn ra sao, cho đến... tử vong, nó cũng sẽ cứu ngươi.]
Bàn Thư rủ mi mắt, khẽ nâng cổ tay.
Một đóa đào nhỏ xinh, trắng phớt hồng, khẽ nở.
"Cái giá là...?"
"Hồn phi phách tán, thế gian không còn hắn nữa. Và, chỉ cứu được một lần mà thôi."
Ban Thư trầm lặng.
"Một lần... đã đủ rồi."
"Người c.h.e.c sẽ đi đâu?"
[U Minh chi thành.] Hệ thống không nói thêm, tựa hồ kiêng kị.
Bàn Thư khẽ cười, màu mắt như mây trắng phủ sương. Khuôn diện bạch ngọc lại hiện vẻ lãnh đạm, châu ngọc chói lóa khiến dung nhan càng thêm kiêu diễm lạnh lùng.
--
Trên đường hồi cung.
Bàn Thư lơi lỏng mở tấm rèm, mắt khép hờ, dáng lười nhác, chán chường nhân thế.
Từ lần đầu bước vào nhiệm vụ, đến tận nay.
Quả thực, sự thật chứng minh: kẻ nào yêu nàng, ắt phải trả giá đau thương.
Mà kẻ yêu nàng, nối nhau chẳng dứt.
"Sở Tuy."
Nàng hơi nhấc mi.
Trong xe, bỗng yên lặng hiện ra một thiếu niên cúi mắt, trĩu nặng sầu thương.
"Sao phải theo ta?" Nàng thờ ơ, như chẳng màng đáp án, chỉ buông lời hỏi vu vơ.
"Xin lỗi... Kinh thành xảy ra đại biến, ngươi cũng gặp đại biến... ta mới hay biết."
Bàn Thư khó nhọc khơi chút hứng thú.
Nàng chỉnh lại tư thế, từ lười nhác hóa nghiêm chút ít.
Kỳ quái.
Nàng lại ngửi thấy nơi thiếu niên thoang thoảng sát khí huyết tinh.
Đã khác rồi.
Ấy là cái giá trưởng thành của Sở Tuy.
"Lận Cô Niên nay ở đâu? Trong Kinh thành, hay đã... binh lâm Hoàng thành?"
Nàng chẳng màng đến chính mình.
Sở Tuy thống khổ tự hỏi.
"Ninh Chiêu... ta đã g.i.e.t bao kẻ, nhưng lòng ta, vẫn chỉ tưởng nhớ ngươi."
Đôi mắt chực khóc, mặt non trắng tinh giờ càng thêm góc cạnh. Thần sắc, cũng vững vàng kiên định hơn.
Hắn như muốn đưa tay chạm nàng, song thấy nàng cự tuyệt, ngón tay gầy liền cứng đờ giữa không trung, rồi vờ như vô sự thu về.
Nhưng, hắn vẫn chỉ là thiếu niên.
Mảnh mai, thanh tú.
Chẳng đáp lời nàng. Thế lại càng khôn ngoan.
Vài hôm trước, Chử Vận từng bày cho nàng một hồi kịch hay.
Theo như kịch bản đó.
Thẩm Khuyết đã bị xử trảm.
Trò vụng đến mức, một ánh mắt đã có thể xuyên phá. Dẫu cho mọi thứ đều chân thực.
Dẫu cho thiên hạ đều tin rằng thiếu niên đế vương kia đã c.h.e.c.
Song Bàn Thư thấu rõ: không phải
Lẽ ra nàng phải rơi vài giọt lệ, diễn cho trọn vai. Nhưng nay, nàng quá mỏi mệt.
Cố giữ đến lúc thoát thân.
Tận mắt chứng kiến m.a.u đổ thành sông, Bàn Thư chẳng thể hoàn toàn vô cảm.
Lần này.
Cuộc chiến giữa Lận Cô Niên và Chử Vận, đã chính thức mở màn.
Lại một hồi m.a.u tanh.
Có lẽ, trong ba người: Chử Vận, Lận Cô Niên, Sở Tuy -- cuối cùng, chỉ còn một kẻ thắng.
Ấy vốn là điều, họ sớm đã ngầm hiểu.
----
Kinh thành.
Một phần dân chúng đã vội vã bồng bế nhau chạy loạn. Đại bộ phận, thì run rẩy nhìn trời u ám giá lạnh, chờ tử vong.
Bàn Thư nhìn bọn họ.
Mắt khép hờ.
Ngón tay chỉ xuống đám dân, đôi mắt sâu thẳm găm vào Sở Tuy:
"Các ngươi muốn g.i.e.t hết thảy bọn họ sao? Hay là, thà g.i.e.t lầm còn hơn bỏ sót?"
Sở Tuy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dân chúng tha thiết cầu sinh. Lòng hắn đã chẳng còn gợn sóng.
Hắn lặng yên.
Ý tứ, đã quá rõ.
Bàn Thư ánh mắt nhạt nhòa. Bàn tay lật một cái, trong tay đã nắm sẵn đoản đao, chuôi thép phản chiếu đôi mắt u tối của thiếu niên, mũi nhọn kề sát ngay tim hắn.
Thiếu niên bất động, tĩnh lặng như tượng.
Hắn vốn là thích khách kiệt xuất.
Ra tay, chỉ thoáng chốc là đoạt mệnh.
Một thích khách như vậy, giờ chỉ lặng lẽ chờ đợi thiếu nữ hắn si mê điên cuồng.
Đợi nàng động thủ.
Nhưng, thiếu nữ chỉ chậm rãi đặt đoản đao vào tay hắn:
"Ngươi sẽ g.i.e.t ta, như g.i.e.t họ ư..."
Ngón tay Sở Tuy run bần bật.
Đôi mắt đỏ hoe, nhìn nàng đầy ủy khuất.
Một lát sau, đoản đao rơi "choang" xuống tấm thảm dày, âm vang nghẹn ngào.
"Ninh Chiêu... không thể trở lại nữa rồi... không thể nữa. Ta từng g.i.e.t bọn cướp tàn ác, tù phạm hung hãn. Ta từng g.i.e.t kẻ xấu, cũng từng g.i.e.t vô số người hiền lương vô tội..."
"Từ dạo trước... đã chẳng thể quay đầu."
Hắn rủ mắt, đồng tử ướt đẫm. Tĩnh lặng một hồi, mới thì thầm:
"Vậy nên, ta chỉ có thể bước tiếp. Dù lầm sai chồng chất..."

Bình Luận

0 Thảo luận