Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 286: Thiếu phu nhân dân quốc trở thành vạn nhân mê (4)

Ngày cập nhật : 2025-09-18 14:07:45
"Còn Mạnh Cảnh Duyệt đâu?"
Bàn Thư lười biếng ngồi trên ghế xích đu ngoài cửa, mãi lâu sau mới nhớ ra sự tồn tại của anh.
Đôi mắt tròn xinh đẹp híp lại đầy nhàn nhã, cô hỏi với vẻ chẳng mấy quan tâm.
Tiểu Đào đứng một bên suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Thiếu gia ở thư phòng, dặn là khi Thiếu phu nhân tỉnh dậy thì đến thư phòng tìm người."
Tiểu Đào vốn có gương mặt tràn đầy niềm vui.
Khi cười, hai bên môi lại hiện ra một đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh đáng yêu.
Bàn Thư đưa tay véo má tròn mềm của cô ấy, khóe môi khẽ cong lên, đôi mày thanh lệ như mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên, cô nhàn nhã "ừ" một tiếng.
Mặt Tiểu Đào lập tức đỏ bừng.
Thiếu phu nhân... thiếu phu nhân thật sự quá đẹp...
Cô ta chỉ cảm thấy như có luồng hơi nóng ập thẳng vào mặt, khiến bản thân lâng lâng, choáng váng.
Bàn Thư hôm nay mặc một bộ sườn xám xanh nhạt có đường xẻ thấp, dáng người thiếu nữ được đường cong mềm mại tôn lên rõ ràng, vòng eo thon gọn, dải nơ tơ tằm ánh hoa văn vàng dưới ánh mặt trời ẩn hiện mơ hồ.
Rõ ràng màu sắc giản dị, kiểu dáng cũng cổ điển, chẳng hợp mốt, thế nhưng Bàn Thư lại mặc ra một cảm giác vừa gợi cảm, vừa kiêu hãnh.
Như một thủy yêu quyến rũ lòng người.
So với sườn xám, thì các kiểu "tiểu dương trang" (váy áo Tây phương) du nhập từ nước ngoài đang thịnh hành hơn.
Nhưng Bàn Thư lại không thích.
Ở một thế giới khác, cô từng được gọi là "mỹ nhân sườn xám".
Cô thích công khai, thoải mái bộc lộ hết nét đẹp của mình.
Thư phòng ở ngay sau lầu phòng ngủ, trước cửa sơn son chất đầy bếp dầu lửa, lửa cháy "tách tách", tia lửa bắn tung, không khí nóng hừng hực.
Có một ánh mắt dò xét rơi lên người cô.
Bàn Thư hững hờ ngẩng lên liếc nhìn.
Rồi lại thản nhiên thu ánh mắt về, như thể chẳng thấy gì.
Ngay giây sau, Mạnh Cảnh Duyệt chậm rãi điều khiển xe lăn ra tới ngưỡng cửa, trên đùi đặt một cuộn sách, anh cất giọng trong trẻo ôn hòa:
"Sao không vào?"
"Không có gì." Bàn Thư khẽ cong môi cười, nét dịu dàng hòa tan cả chút yêu mị trong ánh mắt.
Cô bước tới, nắm tay anh:
"Cơ thể còn đau không?"
"Không đau nữa, may tối qua nhờ có em."
Tiểu Đào đã sớm lặng lẽ lui xuống.
Khi cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng khép lại, tầm mắt thiếu niên đang lén quan sát cũng bị ngăn cách.
Chốc lát sau, gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên khẽ chớp mắt đầy kinh ngạc.
Bởi vì anh nghe thấy rõ ràng--
[Đó là em chồng sao... Thật muốn cùng cậu ta... Ừm, nhất định sẽ rất thoải mái...]
Đó chính là giọng của người phụ nữ kia!
Tuyệt đối không sai!
anh không thể nào nghe nhầm được!
Mạnh Cảnh Trì - thiếu niên 18 tuổi vừa du học từ Anh về, mặc bộ âu phục nâu phong cách Anh quốc, lười nhác khoác lên người, cúc áo cài loạn ba bốn cái, tùy ý, phóng túng.
Toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng.
Trên khuôn mặt trắng lạnh đẹp đến mức khó phân nam nữ, đôi mắt đen hơi hếch lên, lúc không cười thì lạnh nhạt như đào hoa, khi cong lên lại như đong đầy tình ý, phong lưu phóng đãng, câu hồn đoạt phách.
Anh nghiến răng, hận không thể cắn nát lưỡi.
Người phụ nữ kia thật sự lẳng lơ!
Trước mặt anh trai thì tỏ vẻ dịu dàng như nước, nhưng trong lòng lại nghĩ những chuyện dơ bẩn như thế!
Má hồng thiếu niên còn chưa tan hết.
Có lẽ thật sự tức giận đến cực điểm, ngay cả đuôi mắt cũng thoáng ửng đỏ.
"Nhị thiếu gia, vị kia chính là vợ của Đại thiếu gia - tiểu thư nhà họ Bàn, cũng là...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=286]

nhị thiếu gia ngài gọi là 'chị dâu'."
Quản gia gia vốn giỏi nhìn mặt đoán ý, thoáng trông sắc mặt Mạnh Cảnh Trì, trong lòng đã hiểu ngay.
Nhị thiếu gia không thích vị thiếu phu nhân này.
Cũng chẳng biết thiếu phu nhân đã đắc tội chỗ nào.
Quản gia khẽ thở dài.
Trong thư phòng.
Nước ấm, hương thơm, giấy mực lan tỏa.
Bàn Thư lười biếng chống cằm, một tay vô thức xoay xoay thỏi mực trong nghiên đá, nhẹ nhàng mài đi.
Cô thật muốn biết, giờ phút này Mạnh Cảnh Trì sẽ có phản ứng gì.
Chẳng qua khi đi đến thư phòng, cô bỗng nhớ ra, đạo cụ rút trước đó mình còn chưa dùng.
Thế là liền trực tiếp dùng lên người Mạnh Cảnh Trì.
Để anh lén nghe thấy tiếng lòng "chị dâu".
Chắc hẳn sẽ rất thú vị.
"Đừng thất thần. Em làm bẩn tranh của tôi rồi."
Chàng trai trẻ mặc áo dài lụa trắng như trăng, mày mắt ôn hòa như ánh nguyệt. Giọng nói chẳng nghe ra chút tức giận nào, chỉ như đang kể lại một sự thật.
Bàn Thư cúi mắt, vội dừng tay:
"Xin lỗi..."
Cô hơi bồn chồn, len lén liếc anh.
Mạnh Cảnh Duyệt bắt gặp ánh mắt bối rối bất an của nàng dâu mới, nơi nào đó trong tim anh bỗng đau nhói, không quá rõ rệt, nhưng âm ỉ, kéo dài không dứt.
"Không cần xin lỗi tôi, em là vợ của tôi."
Anh bất lực thở dài, đặt bút lông dính mực xuống nghiên:
"Tôi không có ý trách em, chỉ là một bức tranh mà thôi, chỉ là..."
Thiếu niên nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:
"Ở bên tôi, em thấy rất buồn chán sao?"
Nếu không, vì sao lại thất thần?
Mạnh Cảnh Duyệt vẫn luôn biết bản thân mình là người khô khan, từ trước anh nghĩ chẳng có gì. Nhưng giờ nhìn lại, hình như không ổn lắm... Lẽ nào cô sẽ chán ghét anh vì thế?
Nghĩ vậy, sắc mặt anh càng thêm tái nhợt.
Bàn Thư sững sờ nhìn cảnh Mạnh Cảnh Duyệt tự mình suy nghĩ lung tung, biểu cảm từ điềm đạm tự nhiên chuyển thành hoảng loạn, thậm chí đôi mắt đỏ hoe, buồn bã lạnh nhạt.
Mỹ nhân rơi lệ, quả nhiên đẹp đến cực điểm.
Nhưng!
Điểm hảo cảm lại tụt!
"Phu quân một chút cũng không buồn chán, là em quá mệt thôi." Bàn Thư khẽ siết lấy những ngón tay lạnh băng của anh, từ tốn nghiêng người lại gần, "Sao trông như mất hồn vậy?"
Thiếu niên vô thức nín thở.
Tiếng cười khẽ khàng nơi vành tai khiến vành tai anh đỏ bừng.
Bàn tay anh đã bị cô kéo qua, xuyên qua lớp y phục, không hề ngăn cách mà đặt lên vòng eo cô.
Thật nhỏ nanh.
Mạnh Cảnh Duyệt chậm rãi nghĩ.
Lại vừa mềm, vừa trơn, cảm giác còn hơn cả tơ lụa.
Hơi thở anh dần dồn dập, đôi mắt hồ ly câu hồn như xoáy sâu.
Anh vốn đã đẹp, lúc bị Bàn Thư trêu chọc, khóe mắt đỏ ửng, cố kìm nén mà khép hờ mắt lại, ngay cả cánh môi tái nhợt cũng nhiễm chút sắc xuân ướt át, chẳng khác nào một yêu tinh nam mị hoặc nhân gian.
Bàn Thư dịu dàng chạm khẽ vào đuôi mắt ửng đỏ ấy.
Rồi cúi xuống, khẽ hôn lên mí mắt run rẩy vì lo lắng.
"Phu quân."
"...Ừm."
"Khó chịu sao?"
Mạnh Cảnh Duyệt mờ mịt, đôi mắt ướt át không biết làm sao. Anh chẳng hiểu, thật sự không hiểu, hình như nói gì cũng rơi vào vòng vây của cô.
Anh nghe chẳng rõ mình nói gì.
Chỉ cảm thấy cơ thể như sắp bị cô chơi đùa đến hỏng mất.
Lênh đênh chìm nổi.
Cô hình như đã làm gì đó.
Rất thoải mái.
Mạnh Cảnh Duyệt vốn luôn lạnh lùng lý trí trước mặt người khác, lãnh đạm đến đáng sợ.
Anh ghét để người khác nắm được nhược điểm của mình.
Nhất là một nàng dâu mới cưới, còn mang tâm tư khó lường.
Anh vùng vẫy.
Nhưng lại yếu ớt đến đáng thương.
Thiếu nữ cảm nhận được động tác giãy giụa của anh, bỗng dừng tay, nhướng mày, thản nhiên đi sang bồn rửa, thong thả rửa sạch những chất lỏng trong suốt dính trên đầu ngón tay.
"Anh không thích, thì thôi vậy."
Cô khẽ nói.

Bình Luận

0 Thảo luận