Mấy hotgirl mạng thì sợ nhất là "Ngoài đời không được như trên mạng", đặc biệt là mấy streamer ăn khách nhờ nhan sắc. Lịch trình dày đặc, để chắc ăn thì ai cũng trát một lớp phấn nền dày cộp.
Kết quả là nhìn cứ giả giả, không tự nhiên lắm.
Nhưng thích đẹp vốn là bản năng con người, không có gì sai, cũng chẳng đáng bị chỉ trích.
Mà "Vinh dự Vân Nha" tổ chức lần này mục đích cũng chỉ để tạo thế cho nền tảng, tăng nhiệt, giành sự chú ý từ công chúng.
Cho nên, việc livestream ở đây vốn được ngầm cho phép.
Trong đám ấy, có một streamer nhan sắc tên Tiểu Ngôn, mắt sáng rực lên, cầm ngay điện thoại dí vào mặt Lạc Thịnh Ninh, còn làm dáng, chớp mắt đưa tình về phía anh.
Tiểu Ngôn vốn xếp hạng cao trong giới streamer nhan sắc, bình thường chỉ cần cô nàng ra sức một chút thì đàn ông không ai thoát khỏi.
Cô ta uốn éo dựa vào tấm bảng quảng cáo, lấy tay xoắn tóc, rồi để ý thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Lạc Thịnh Ninh, lập tức kích động đến mức tim đập loạn!
Đến khi đứng trước người đàn ông này, cô mới nhận ra mấy gã công tử nhà giàu trước kia mà mình từng "thả thính" đúng là thảm hại cỡ nào.
Đây mới gọi là công tử nhà giàu đỉnh cao chứ!
Chiếc đồng hồ kia! Cả thế giới chỉ sản xuất đúng năm cái thôi!
Tiểu Ngôn có học qua, nhìn quần áo trên người giàu sang cỡ nào cô ta cũng phân biệt được ngay. Nhưng bộ vest trên người anh này dường như ngoài thị trường không hề có bán, vậy mà từng đường cắt may, từng loại vải đều thuộc hạng đỉnh của đỉnh!
Phải công nhận, trong mắt người thường thì Tiểu Ngôn quả thật có nhan sắc, lại cao ráo, dáng chuẩn. Cô ta còn cố tình mặc váy quây bó sát, ngắn cũn cỡn, chỉ cần hơi động một chút là có cảm giác lộ ra thứ không nên lộ.
Đúng kiểu bốc lửa, kích thích, nhìn vào ai mà chẳng đỏ mặt.
Nhưng Lạc Thịnh Ninh lại chẳng liếc cô ta một cái.
Tiểu Ngôn cười khanh khách, chuẩn bị đưa tay sờ ngực anh - đây vốn là chiêu "trăm phát trăm trúng" của cô ta.
"Anh trai~ làm quen đi mà~"
Lạc Thịnh Ninh chỉ hơi lùi lại một bước, dáng vẻ vẫn ung dung lễ độ:
"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."
Câu nói ấy càng khiến Tiểu Ngôn thêm hứng thú. Đám đàn ông trước kia thấy phụ nữ là nhào tới, nào biết giữ kẽ là gì. Đàn ông kiểu nghiêm túc, thủy chung như thế này đúng là hiếm có!
Có bạn gái thì đã sao? Dù có vợ, cô ta vẫn câu được như thường!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=66]
Dù gì, trên đời này đàn ông nào chẳng "ăn vụng".
"Thôi mà~ bạn gái anh sẽ chẳng biết đâu~ làm quen tí thôi mà, tội nghiệp người ta ghê á~"
Cô ta cố ý khoanh tay trước ngực, lắc lắc tạo dáng nũng nịu.
Trong tích tắc, cảnh "sóng cuộn trào dâng" kia hút hết ánh mắt của mọi người xung quanh.
Chỉ có một người duy nhất không động lòng - Lạc Thịnh Ninh.
Tiểu Ngôn lè lưỡi, giả vờ e thẹn:
"Trời ơi~ sao ai cũng nhìn Tiểu Ngôn thế này, ngại quá đi mất~"
Thực ra trong lòng thì cô ta vô cùng đắc ý vì đã thu hút mọi ánh nhìn.
Ngay lúc đó --
Tiếng trò chuyện, ồn ào, la hét vốn tràn ngập xung quanh bỗng chợt lặng ngắt như tờ.
Bởi vì người đàn ông băng giá như tảng băng kia, trong nháy mắt lại lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Ánh mắt đen láy bỗng có thêm nhiệt độ, nhưng khi rơi vào dáng người bên cạnh, lại lập tức lạnh đi đôi phần.
Trên thảm đỏ dài, một người đàn ông phong lưu đang cẩn thận dìu một thiếu nữ đẹp đến mức khiến cả nhân gian trong chốc lát đều trở nên mờ nhạt, thất sắc.
Nói là "thiếu nữ" dường như chưa đủ.
Bởi trên người cô có nét gợi cảm, thành thục của phụ nữ.
Nhưng gọi "phụ nữ" cũng chưa chuẩn.
Vì giữa đôi mày mắt lại mang nét trong trẻo, thuần khiết như một nụ hoa e ấp run rẩy mới hé khỏi cành.
Mái tóc uốn xoăn lọn sóng màu đen, óng ả như lụa thượng hạng, phần nào làm nhạt đi nét hồn nhiên ngây thơ, bù lại thêm vào một tầng quyến rũ khó diễn tả thành lời.
Cô khoác trên người chiếc váy lụa xanh xẻ tà, để lộ đôi chân dài trắng nõn, xương quai xanh tinh tế, làn da mịn màng như ngọc, vòng eo thon nhỏ mềm mại... tất cả đều đang tuyên bố với thế gian rằng: đây là một tuyệt sắc giai nhân, trời sinh để mê hoặc lòng người.
Nét ngây thơ trong mắt và khí chất phóng túng nơi thân thể tưởng chừng mâu thuẫn, lại hòa hợp đến mức hoàn mỹ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Chiếc váy lụa khẽ lay, tạo nên từng nếp gấp hoàn hảo, như thể món quà tinh xảo mà Thượng Đế ban xuống.
Mọi người tại chỗ choáng ngợp đến quên cả hít thở, không biết nên đặt tay để đâu, chỉ sợ vô tình làm mất lòng vị "thần linh hạ phàm" này.
Trong lòng Lạc Thịnh Ninh, niềm vui cứ dâng lên từng đợt, như cỏ xuân mọc dậy sau mưa, không cách nào dập tắt, cũng chẳng xóa nhòa được.
Không ai biết, Lạc Thịnh Ninh có một tật xấu rất "khắt khe": ghét cay ghét đắng những gì xấu xí.
Nghe thì thấy quá cực đoan, quá phiến diện, nhưng đó là sự thật.
Nguyên chủ khi xưa - da đen xạm, thô ráp, mặt nổi mụn nhờn, thân hình phì nộn, đến mức ngũ quan bị che lấp méo mó, thậm chí không thể xếp vào hạng "bình thường".
Điều ấy từng khiến Lạc Thịnh Ninh buồn nôn, ghê tởm đến mức không kiềm chế được.
Ngược lại, anh lại đặc biệt mê say tất cả những gì hoàn mỹ, tinh xảo, đẹp đẽ như tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng trên đời, có được tiêu chuẩn đó thì quá hiếm.
Những người phụ nữ dù có đẹp mấy đi chăng nữa cũng không chạm đến được chuẩn mực trong lòng anh.
Cho đến khi anh nhìn thấy Bàn Thư dần trở nên xinh đẹp, nhìn thấy cô yếu đuối trong phòng y tế, nhìn thấy dáng vẻ mỹ lệ đến nghẹt thở của cô... Anh yêu đến mê mẩn. Yêu từng đường xương cốt, từng nụ cười quyến rũ nơi cô.
Cái sự "khó tính" này, vốn sinh ra cùng anh, như thể thứ "ưu thế bẩm sinh" vậy.
Bàn Thư như nữ thần giáng trần.
Vẻ đẹp cực hạn ấy chỉ khiến người ta muốn ngước nhìn, tôn thờ, chứ tuyệt không nảy sinh chút ghen ghét nào.
Bởi vì --
Phàm nhân sao có thể sánh cùng thần linh.
Sức mạnh thị giác ấy quá mức kinh người, gần như khiến toàn bộ hội trường choáng váng, không dám tin.
Ngay cả người đàn ông sánh vai cùng cô - Hassel - cũng không ngoại lệ. Trong tay anh là cổ tay trắng mịn của thiếu nữ, cúi đầu liền thấy gương mặt tinh xảo, thanh khiết ấy.
Cô khiến người ta cảm thấy bản thân thật hèn kém, tầm thường.
Bởi cô quá cao quý, quá thuần khiết.
Một hồi lâu sau, đám đông mới dần hoàn hồn.
Tiểu Ngôn nhìn cảnh tượng ấy mà c.h.e.c lặng. Người đàn ông cô ta tán tỉnh cả buổi bây giờ lại trở nên dịu dàng, khiêm nhường, thậm chí thấp giọng, dè dặt bước đến gần thiếu nữ kia.
Thái độ cung kính đến mức gần như tự hạ mình.
Mà cô ta có thể làm gì chứ?
Đứng cạnh ư? Cô ta không dám.
Cái mũi từng nâng, đôi mắt từng cắt, khuôn mặt từng tiêm filler - vốn không ai nhìn ra dấu vết phẫu thuật, nhưng khi so với vẻ đẹp nguyên thủy kia thì lại lộ rõ sự giả tạo, vụng về.
Một đòn "không chịu nổi một cú đánh".
Hai bên thảm đỏ, những fan cuồng vốn đang hò hét cho idol hay streamer mình thích, trong giây phút ấy cổ họng như bị chặn lại, chẳng phát ra nổi âm thanh nào.
Chỉ có thể chìm trong cơn choáng ngợp bởi dung nhan kinh thế hãi tục kia, cam tâm tình nguyện cúi đầu thần phục.
Làm gì có ai lại đẹp đến mức... khiến vạn vật đều thất sắc thế này?
"Cô ấy... cô ấy đẹp quá... Cô ấy là ai vậy?"
"Thật sự có người thế này tồn tại sao?"
"Trời ơi, tôi cảm động đến muốn khóc... giống như chứng kiến thần linh giáng trần ấy, nghẹn lời luôn..."
"Hu hu hu đẹp đến mức khóc luôn, nhưng mọi người có thấy cô ấy... cô ấy rất giống một người không?"
"Vãi, là Bàn Thư! Chính là thiên tài toán học đó! Đêm qua còn thấy video hội nghị GAFA được tung ra! Enbu mấy người còn đăng ảnh chụp chung với Bàn Thư trên mạng xã hội nữa! Vãi... vãi thật!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận