Thành Minh Nguyệt vừa ghen tị vừa chua chát:
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Khuôn mặt trong sáng của Lâm Sở Sở ẩn trong bóng tối, không ai thấy được sự méo mó trong đó. Cô ta nghiến răng:
"Đương nhiên là ở trong nhà nhỏ chờ bọn họ về, chẳng lẽ cô còn muốn dày mặt bám theo à?"
Thành Minh Nguyệt im lặng:
"Cô ấy đẹp như vậy..."
Lâm Sở Sở không nói nữa.
Một cơn bất an như rắn độc siết chặt lấy toàn thân cô ta, khiến cô ta không thở nổi.
Đúng vậy.
Người con gái mà cô ta từng khinh thường là "xấu xí" kia lại sở hữu một dung nhan đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc?
Cô ta đã thấy rõ trong mắt Kỳ Hoài khoảnh khắc kinh diễm ấy.
Trong phút chốc, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhan sắc của Lâm Sở Sở tuyệt đối không phải đẹp nhất. Từ nhỏ đến lớn, những cô gái đẹp hơn cô ta không ít. Nhưng chưa từng ai có thể vượt qua cô ta, đoạt danh hiệu "hoa khôi" trong tay cô ta.
Bởi cô ta không chỉ có dung mạo, mà còn có thủ đoạn.
Kỳ Hoài chỉ có thể là của cô ta. Lâm Sở Sở tuyệt đối sẽ không để Bàn Thư cướp Kỳ Hoài đi.
----
Đến trung tâm thương mại lớn gần đó, mấy người đi thẳng đến khu rau quả.
Thịnh Dã uể oải theo sau Bàn Thư, một tay đút túi, đôi mắt phượng tinh xảo nửa khép, giọng hơi nghẹt mũi:
"Cô thích ăn trái cây gì? Việt quất à? Hay đào mật?"
Hắn nhớ trong tủ lạnh dường như chỉ có hai loại trái cây này.
Bàn Thư liếc hắn một cái:
"Đó là Lâm Sở Sở và Thành Minh Nguyệt thích ăn."
Lâm Sở Sở thích ăn việt quất.
Thành Minh Nguyệt thích ăn đào mật.
Mỗi lần đi siêu thị mua đồ, mọi người đều nghĩ đến mua trái cây cho nữ khách mời. Không liên quan đến chuyện có quan tâm hay không, đơn giản chỉ là phép lịch sự. Nhưng cho dù vậy, chẳng ai nhớ nổi nguyên chủ thích ăn gì, cũng chẳng ai để tâm.
Dù nguyên chủ từng nhiều lần nói qua.
Cô ấy thích ăn dâu tây.
Dâu tây ngọt ngào.
Nhưng trong tủ lạnh chưa từng có dâu tây, cũng chẳng ai ra ngoài mua cho cô ấy.
Thậm chí về sau, nguyên chủ tự mua một hộp dâu tây để trong tủ lạnh...
Lại bị Lâm Sở Sở vứt đi.
Nguyên chủ mắt đỏ hoe, nhỏ giọng chất vấn nàng:
"Vì sao lại vứt dâu của tôi?"
Lâm Sở Sở lúng túng, lại giả vờ áy náy:
"Này... tôi bị dị ứng với dâu, chỉ cần nhìn thấy là sinh ra phản ứng ghét bỏ, sợ hãi."
Nhưng trong đôi mắt long lanh kia, rõ ràng lóe lên ác ý -- giống như đang nói, điều cô ta chán ghét không phải hộp dâu kia, mà là chính nguyên chủ.
Nguyên chủ vốn nhạy cảm, tất nhiên cũng nhận ra.
Từ đó càng ngày càng trầm mặc.
----
Thịnh Dã "à" một tiếng:
"Vậy cô thích ăn gì?"
"Dâu tây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=221]
Bàn Thư mỉm cười nhìn hắn, gương mặt tinh xảo yêu diễm khiến hắn ngẩn ra một thoáng.
"Vậy anh nhớ kỹ nhé, tôi thích ăn dâu tây."
Thịnh Dã lập tức nghiêm mặt:
"Tôi nhớ rồi."
Bàn Thư cong mày:
"Giỏi lắm."
"Các cậu đang nói gì đó?"
Thẩm Kỳ Chu không một tiếng động xuất hiện sau lưng họ, trong tay cầm hai hộp dâu tây to đỏ mọng.
Đôi mắt Bàn Thư sáng bừng, vừa nhìn dâu vừa nhìn Thẩm Kỳ Chu, khóe miệng cong cong:
"Dâu tây đẹp quá!"
"Ừ, mua cho em."
Thẩm Kỳ Chu căn bản không nghe thấy họ nói gì. Chỉ chẳng hiểu sao cảm thấy cô thích dâu, liền chọn hai hộp ngon nhất.
Đúng là vô tình trúng đích.
Thịnh Dã lại thấy hắn quá thâm hiểm. Chắc chắn đã lén nghe họ trò chuyện, rồi mới cố ý đi lấy dâu tây để lấy lòng Bàn Thư!
Đùa chắc?
Bàn Thư là kiểu người dễ bị hai hộp dâu dỗ sao?!
Tuyệt đối không!
Thịnh Dã hùng hồn nghĩ.
Hai hộp dâu nào có sức hút bằng hắn Thịnh Dã!
"Bàn Thư... Bàn Thư?"
Hắn ngẩng đầu -- trước mắt đâu còn bóng dáng cô?
Ngẩng lên mới thấy, Bàn Thư cùng Thẩm Kỳ Chu sóng vai đi phía trước. Một cao một thấp, nhìn cực kỳ xứng đôi... Xứng đôi cái rắm!
Thịnh Dã hốt hoảng đẩy xe mua hàng chen vào giữa hai người.
Lau mồ hôi trán, hắn nghiến răng:
"Đi nhanh dữ vậy, không thèm quan tâm tôi sống chết hả?"
Bàn Thư vô tội nhìn hắn:
"Không có mà, gọi anh mấy tiếng rồi đó."
"Ờ, để đồ vào xe đi, cầm tay mỏi lắm."
Hắn liếc qua đồ ăn vặt trong tay cô, âm thầm ghi nhớ nhãn hiệu, rồi thỏa mãn ngẩng cao đầu, mặt đầy đắc ý.
Hừ.
Đám đàn ông kia ai lanh bằng Thịnh Dã hắn chứ?
Chỉ là, hắn hơi canh cánh. Vì sao trong lòng Bàn Thư, sức hút của hắn lại không bằng... hai hộp dâu tây? Chắc chắn là do tên hồ ly Thẩm Kỳ Chu kia giở trò!
Bên kia, Kỳ Hoài đang nghiêm túc chọn rau.
Nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Bàn Thư.
Cô bán hàng phụ trách cân rau vốn nhìn anh đẹp trai như tiên, suýt cười nở hoa. Nhưng lúc này đã bắt đầu mất kiên nhẫn:
"Cậu này, cậu lựa nãy giờ rồi, rau nhà tôi tươi lắm, cậu còn kén chọn cái gì? Mấy bó rau non mơn mởn mà cậu làm hỏng cả rồi!"
【Puhahahaha... cười chết tôi mất! Kỳ Hoài nãy giờ cứ nhìn sang chỗ Bàn Thư, phải không phải không?】
【Bất ngờ ghê, Kỳ Hoài tsundere hả trời!】
【Một anh trai nhỏ cần người dỗ dành nè~】
Dĩ nhiên cũng có tiếng chói tai:
【Xì, fan Bàn Thư thôi ảo tưởng đi, Kỳ Hoài thích là Sở Sở nhà chúng tôi, không phải con tiện kia!】
Bình luận này nhanh chóng bị báo cáo và xóa.
Kỳ Hoài im lặng, tiện tay thả hai quả cà tím vào giỏ.
Rồi sải bước đuổi theo Bàn Thư và nhóm kia.
Nỗi bực bội trong lòng càng tích tụ.
Bàn Thư, Thẩm Kỳ Chu và Thịnh Dã đang đứng ở quầy đồ uống lạnh.
Bàn Thư: "Nước cam có tép này trông ngon ghê."
Thịnh Dã: "Thì mua thôi."
Bàn Thư: "Cái nước cốt dừa kia cũng ngon."
Thẩm Kỳ Chu: "Mua hết."
Bàn Thư: "Trong tủ lạnh không còn chỗ đâu."
Thịnh thiếu gia hào phóng: "Thì mua thêm cái tủ lạnh nữa."
Thẩm Kỳ Chu nhoẻn cười, phụ họa: "Ý hay đó."
Không ai để ý phía sau đang có một Kỳ Hoài mặt mũi lạnh tanh.
Đến khi Bàn Thư xoay lại, thấy anh hai tay trống trơn, liền nghiêng đầu ngạc nhiên:
"Rau anh mua đâu?"
Kỳ Hoài nhếch môi lạnh lùng:
"Bị chó ăn rồi."
Bàn Thư: "???"
Ai chọc gì anh nữa đây?
Còn "bị chó ăn rồi"?
Ghê gớm lắm hả?
Cô âm thầm nghĩ bụng.
Thẩm Kỳ Chu khẽ nhíu mày, lặng lẽ chắn trước mặt cô, giọng dịu dàng:
"Chúng ta sang bên kia mua rau, vừa hay xem em muốn ăn gì."
Kỳ Hoài lạnh lùng cong mày:
"Hôm nay là tôi với Bàn Thư nấu cơm."
Thẩm Kỳ Chu ngẩng mắt, trong đáy mắt trong trẻo lại ẩn phong thái kiêu hãnh yêu nghiệt:
"Thì sao?"
Thịnh Dã lười biếng nhếch môi, hả hê nhìn trò vui, ngả người lên cánh cửa tủ đông, để luồng khí lạnh luồn vào áo. Nhưng hắn lại thấy sảng khoái.
Hai người này mà đánh nhau thì hay rồi.
Để Bàn Thư thấy rõ...
Hai tên đàn ông này ghen tuông cực đoan đến mức nào.
Hoàn toàn không bằng hắn Thịnh Dã!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận