"Cậu sao có thể nói như vậy chứ, cậu cũng đâu quen biết người ta, toàn nói bừa! Ai biết được cô ấy có thực lực hay không?" - người tên Hồ Thượng Vũ nhăn nhó, nghe bạn mình nói thế liền khó chịu.
Đi trước không xa, Bàn Thư và Lạc Thịnh Ninh tự nhiên cũng nghe thấy.
Thật ra Bàn Thư chẳng mấy quan tâm đến người khác đánh giá thế nào. Huống hồ, thực lực có hay không, cách chứng minh trực diện nhất chính là -- khi đứng trên đỉnh cao thế giới, tất cả bọn họ chỉ có thể cúi đầu thần phục.
Đến khi đó, ai còn dám hỏi kiểu câu hỏi ngốc nghếch này: "Ai biết cô ta có thực lực hay không."
Gương mặt Lạc Thịnh Ninh thoáng lạnh, ánh mắt nghiêng về phía người vừa nói lời mỉa mai.
"Ở sau lưng người khác nói xấu, chẳng phải là một thói quen hay ho gì. Tôi vốn tưởng rằng, đã đến được cuộc thi tầm cỡ này thì ít nhất, về phương diện đạo đức, cũng nên làm người cho đàng hoàng... Không ngờ vẫn còn cá lọt lưới. Hửm?"
Giọng điệu của Lạc Thịnh Ninh mang theo một tia tiếc nuối.
Người kia lập tức toát mồ hôi lạnh, run rẩy im bặt.
Ai cũng biết Lạc Thịnh Ninh xưa nay lạnh lùng, ít giao thiệp, chưa từng xen vào chuyện thiên hạ. Chính vì thế gã mới dám cả gan bàn tán sau lưng Bàn Thư - người đang đi cạnh cậu.
Nào ngờ, chưa được vài giây đã bị Lạc Thịnh Ninh ép đến mức hoảng hốt bỏ chạy.
Hồ Thượng Vũ gãi đầu, ngượng ngùng: "Xin lỗi nhé... tớ không biết cậu ta sẽ nói vậy đâu."
Trong mắt cậu thiếu niên chỉ thấy cô gái xinh đẹp kia, nụ cười cong cong, ánh mắt dịu dàng nói: "Không sao đâu."
Quá, quá... quá ngọt ngào đi mất!
Hồ Thượng Vũ ngơ ngẩn đi theo sau cô: "Hai người đã quyết định chọn hướng viết chưa?"
"Chưa."
"Ồ, vậy cũng không sao, còn tận hơn một tháng cơ mà, từ từ nghĩ cũng được! Tớ cũng vừa mới nghĩ ra thôi!" - Hồ Thượng Vũ gãi gãi đầu, cười ngượng - "À mà, cậu kia tên Triệu Lập, cậu ta là người bạn đầu tiên tớ quen khi tới đây. Ban đầu Triệu Lập còn nói là lúc viết luận văn có thể trao đổi tham khảo lẫn nhau... tớ thật không ngờ cậu ta lại là loại người đó..."
Bàn Thư và Lạc Thịnh Ninh liếc nhìn nhau, trong lòng đều cùng một suy nghĩ.
Đứa nhỏ này, đúng là hơi... ngốc.
Luận văn vốn đã mang tính riêng tư, nhất là khi nó được đem đi thi, lỡ đâu bị phán định là đạo văn thì có kêu trời cũng chẳng ai thương.
Hồ Thượng Vũ cứ thế lon ton theo họ, đi theo tận đến tầng sáu khách sạn. Cuối cùng Lạc Thịnh Ninh không chịu nổi nữa, chắn ngang trước mặt cậu.
"Cậu còn định theo đến tận phòng luôn hả?"
Hồ Thượng Vũ như bừng tỉnh, vội gãi đầu: "À, xin lỗi, xin lỗi... Chỉ là... chị gái xinh đẹp quá... Anh ơi, anh là bạn trai của chị ấy à?"
Lạc Thịnh Ninh hơi chột dạ, quay đầu liếc nhìn. Thấy Bàn Thư đã vào phòng, cậu nghiêm túc hắng giọng một cái, không phủ nhận.
Thế là Hồ Thượng Vũ mơ hồ chẳng hiểu, nhìn chàng trai vừa mới còn lạnh như băng, giờ lại có chút...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=42]
đắc ý. Cậu ngẩn người rồi cười tươi với Lạc Thịnh Ninh.
Bên trong phòng, Bàn Thư hoàn toàn không biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì.
Cô bật đèn bàn, lấy từ vali ra một quyển sách: "Luận chứng giả thuyết sắc màu Hermann."
Dù cô vốn không có ý định chọn hướng nghiên cứu giả thuyết này.
Chỉ là gần đây cô thấy rất hứng thú, lúc sắp xếp hành lý thuận tay mang theo.
Giả thuyết Hermann đã có hàng trăm năm, liên tục có người đưa ra luận chứng, rồi lại bị thời gian phủ nhận.
Thành thật mà nói, trong mắt Bàn Thư, giả thuyết Hermann có quá ít đất để phát triển.
Nó giống như kiến thức căn bản mà học sinh mỹ thuật hằng ngày đều tiếp xúc - chẳng hạn như phối màu.
Đỏ, vàng, xanh là ba màu cơ bản. Chỉ cần phối hợp bất kỳ hai trong ba màu này theo một tỷ lệ nào đó sẽ sinh ra màu thứ cấp, như cam, xanh lục, tím...
Chỉ ba màu thôi đã tạo ra biết bao tổ hợp, huống chi còn hàng vạn loại màu sắc khác nhau.
Giả thuyết Hermann từng được đơn giản hóa thành ký hiệu "hm", được ứng dụng trong hình học, phương trình, số liệu thống kê...
Tuy vậy, trong bản chất, Bàn Thư lại nghiêng về Giả thuyết Hevis hơn.
Giả thuyết Hevis còn có một cái tên quen thuộc hơn: Giả thuyết Siren.
Nó bắt nguồn từ một thần thoại cổ xưa:
Thuở ấy, thần biển mới nhậm chức là Hevis thống trị một vùng hải vực nhưng nơi đây hỗn loạn, đẫm máu, dân chúng oán thán. Họ định lật đổ Hevis.
Sông thần liền đem con gái là Siren gả cho Hevis.
Siren xinh đẹp, duyên dáng, thần bí và vô cùng mạnh mẽ.
Từ khi nàng trở thành vợ Hevis, cả vùng biển trở nên yên bình.
Nhưng chẳng bao lâu, Hevis chịu không nổi sự chế giễu của các thần khác - rằng chỗ đứng của hắn chỉ nhờ Siren mà có. Hắn dần bất mãn, oán hận.
Hevis liền ra lệnh cho tâm phúc lừa Siren đến nơi hiểm nguy, rồi... tàn nhẫn hủy hoại nàng: chặt đứt đôi tay, cắt mái tóc, tước bỏ đuôi cá, thậm chí muốn hủy dung nhan.
Tâm phúc động lòng trắc ẩn, cuối cùng chỉ làm theo nửa vời. Nhưng hắn lại tự cho mình là ân nhân.
Đêm đêm hắn xuống đáy biển nghe Siren ca hát.
Giọng ca càng ngày càng ma mị. Cho đến một đêm, máu loang biến mất, Siren nuốt chửng gã tâm phúc giả nhân giả nghĩa kia.
Nàng mới là kẻ thảm thương nhất, lại bị biến thành kẻ bị nguyền rủa.
Sau đó, hải vực Hevis quản lý liên tục có người mất tích. Thần vương nổi giận, phế bỏ chức thần biển của Hevis, cũng dùng chính hình phạt hắn từng áp lên Siren mà giáng trả lại hắn, còn móc đi đôi mắt.
Một vị toán học gia tên Hevis nghe được truyền thuyết này, liền dành hơn ba mươi năm, đưa ra Giả thuyết Hevis: ai là kẻ bị hại hoàn toàn, ai là kẻ thủ ác hoàn toàn?
Ông dùng Siren làm trung tâm (A), Hevis (B), tâm phúc (C), thần vương (D), còn những kẻ mê hoặc bởi giọng ca Siren mà c.h.e.c (E).
Nhưng theo thời gian, dù Hevis và bạn ông đã dùng ngôn ngữ toán học để mô tả, giả thuyết này vẫn bị phát hiện có lỗ hổng, rồi lại liên tục bị lật đổ, sửa chữa, bổ sung...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận