Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 225: Cô gái xấu xí trên show hẹn hò trở thành vạn nhân mê (12)

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:18:37
Viện Khoa học Trung Quốc có công việc.
Vì vậy hôm sau Bàn Thư dậy sớm hơn thường lệ.
Từ trên lầu đi xuống, cô vừa hay chạm ánh mắt với Thẩm Trác ở chỗ máy nước.
Bàn Thư khựng lại:
"Chào buổi sáng."
Đầu ngón tay Thẩm Trác thoáng dừng lại, khóe môi anh cong lên, dáng vẻ ôn hòa. Đường nét tinh xảo nơi chân mày, khóe mắt như mặt hồ tĩnh lặng dưới ánh trăng, sáng lấp lánh:
"Chào."
"Em đi làm à?"
Bàn Thư bất đắc dĩ gật đầu:
"Ừm, trong thí nghiệm có chút sự cố, tôi phải qua xem một chút."
Thẩm Trác cười:
"Để tôi đưa em đi, tiện thể tôi cũng phải đến bệnh viện, rất thuận đường."
Màu môi anh đỏ rực, làn da trắng lạnh. Ngón tay thon dài hờ hững đặt trên ly nước, vẻ ôn hòa thoáng nhạt, ngược lại càng lộ ra chút ma mị yêu tà:
"Tôi còn có quà muốn tặng em."
Khác với việc Bàn Thư mua quà cho tất cả mọi người,
Thẩm Trác chỉ tặng quà cho riêng Bàn Thư.
Sự thiên vị này quá rõ ràng, quang minh chính đại.
"Được thôi." Bàn Thư mỉm cười: "Vậy làm phiền anh nhé."
Thẩm Trác nhã nhặn cười.
Anh đứng ở đầu cầu thang, đợi Bàn Thư bước xuống, cùng nhau đi về phía phòng khách.
Chàng trai xinh đẹp đứng thẳng tắp giữa phòng khách, ánh mắt trong trẻo, tựa như mặt hồ bị ném vào tảng đá lớn, gợn sóng lăn tăn, không rõ đã nhìn bao lâu rồi.
"Tôi làm bữa sáng cho em rồi."
Trong mắt Thẩm Kỳ Chu thoáng có chút u tối.
Bàn Thư liếc anh một cái, ngồi xuống, giọng nói có phần cân nhắc:
"Anh không cần ngày nào cũng dậy sớm nấu bữa sáng cho tôi, tôi..."
Thẩm Kỳ Chu cắt lời:
"Không ăn sáng thì hại sức khỏe."
Anh ngồi đối diện cô.
So với phần bữa sáng tinh xảo trong đĩa của Bàn Thư, phần của anh rõ ràng chỉ là đồ thừa lại, ít nhất nhìn qua cũng chẳng đẹp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=225]

Nhưng dáng vẻ anh ăn uống lại lễ độ, tao nhã, khí chất cao quý, khiến người ta dễ dàng bỏ qua việc anh ăn ngon hay dở.
Thẩm Trác liếc anh, rồi quay sang Bàn Thư:
"Em muốn uống cà phê không?"
Bàn Thư chậm rãi lắc đầu, cô vốn không thích những thức uống đắng như cà phê.
Bữa sáng của Thẩm Trác rất đơn giản: một tách cà phê, hai lát bánh mì và một miếng trứng rán nhỏ.
Vốn dĩ anh định cùng Bàn Thư ra ngoài ăn.
Nhưng Thẩm Kỳ Chu đã phá hỏng kế hoạch ấy, nên anh đành tùy tiện đối phó một chút.
Thẩm Kỳ Chu hỏi:
"Trưa nay em có về ăn cơm không?"
Bàn Thư chậm rãi lau đôi môi đỏ mọng xinh đẹp:
"Không đâu, dự án thí nghiệm tôi phụ trách gặp vấn đề, tôi cần xử lý, chắc sẽ hơi phiền."
Thẩm Kỳ Chu gật đầu, không nói thêm gì.
Thấy Bàn Thư đặt nĩa xuống, Thẩm Trác đem bát đũa vào bếp rửa sạch, sau đó mặc áo khoác, dịu dàng nói với cô:
"Chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Cả hai vừa định bước ra cửa thì một giọng nói lười biếng vang lên phía sau.
"Đi đâu vậy?"
Thẩm Trác đáp nhạt:
"Đi làm."
Thịnh Dã nhìn Bàn Thư đầy nghi hoặc:
"Hai người đâu có làm cùng chỗ? Sao lại đi cùng nhau?"
Thẩm Trác khẽ nâng mí mắt:
"Nơi làm việc của tôi và Bàn Thư khá gần, tiện đường đưa cô ấy."
Trong mắt đen của anh thoáng qua chút mất kiên nhẫn.
Thịnh Dã uể oải lên tiếng:
"Tôi cũng thuận đường, để tôi đưa cô ấy."
Nói rồi, cậu ta tội nghiệp nhìn sang Bàn Thư, đôi mắt đào hoa dài hẹp hơi rũ, đuôi mắt ửng hồng như bị bắt nạt thảm, khẽ nói:
"Em cũng có thể đưa chị mà, Bàn Thư."
Bàn Thư: "..."
Thẩm Kỳ Chu liếc Thịnh Dã một cái, ánh mắt lạnh nhạt.
Ngón tay anh khẽ động.
Cô thích kiểu này sao?
Thẩm Kỳ Chu lơ đãng nghĩ, anh không ngại thay đổi thành dáng vẻ cô thích.
Bất kể anh là ai, quan trọng nhất, là trở thành Thẩm Kỳ Chu mà Bàn Thư thích...
Mái tóc đỏ rực ngông cuồng lướt qua gương mặt tuấn tú. Đường nét xương cốt rõ ràng, làn da trắng trẻo.
Đúng là một thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ.
Hắn ngông cuồng, tùy hứng.
Nhưng với cô gái đầu tiên khiến hắn rung động trong mười chín năm qua, hắn lại vụng về, lóng ngóng.
Cậu ta nắm chặt vạt áo Bàn Thư, khom người, ánh mắt ngang bằng với cô, gương mặt diễm lệ của cô phản chiếu trong mắt cậu:
"Chị đã đồng ý hẹn hò với em."
Bàn Thư bất lực:
"Khi nào tôi đồng ý thế?"
"Em mặc kệ, chị chính là đã đồng ý rồi."
Bàn Thư thở dài nhìn cậu, đưa tay xoa mái tóc mềm mịn của cậu. Cảm giác thật tốt, thế là lại xoa thêm vài cái.
Thịnh Dã chủ động cúi đầu xuống.
Cô khẽ bật cười:
"Được rồi, coi như đồng ý, nhưng hôm nay tôi hơi bận."
Đôi mắt đào hoa rực rỡ của Thịnh Dã sáng bừng lên. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô:
"Không sao, chị... chị đừng nuốt lời nhé."
"Không đâu."
"Vậy nói rồi nhé, lúc nào chị tan làm, em đến đón."
Nếu Thịnh Dã có cái đuôi, chắc giờ đã vẫy lên tận trời!
Bàn Thư:
"Bốn giờ rưỡi chiều."
Cuối cùng cậu mới chịu buông tay để cô đi, còn lẩm bẩm quyến luyến:
"Được rồi, chị đi làm vui vẻ nhé, em sẽ nhớ chị."
Cậu đắc ý liếc sang hai người đàn ông kia đang mặt mày u ám.
Đàn ông ấy mà, phải biết làm nũng chứ. Chẳng phải có câu: đàn ông biết làm nũng thì phụ nữ sẽ tan chảy sao~
Thiếu gia nhỏ nhà họ Thịnh khẽ hừ mấy tiếng.
Khóe môi Thẩm Trác từ từ cụp xuống, cuối cùng mím thành một đường thẳng.
Sự ôn hòa trên gương mặt cũng dần biến mất, toàn thân trở nên tĩnh lặng đáng sợ.
Như có dòng nước đen đặc sệt đang sôi sục trào lên, kéo anh xuống.
Anh cụp mắt, giấu đi cảm xúc âm trầm, u ám cuộn trào. Cả người tỏa ra một vẻ đẹp méo mó, quỷ dị.
Vỏ ngoài như tiên nhân, nhưng xương máu bên trong lại là lệ quỷ.
Sao lại có... kẻ chướng mắt đến vậy?
"Thẩm Trác."
Bàn Thư gọi một tiếng.
Anh giật mình hoàn hồn, ánh mắt dần dần thu lại, cuối cùng trở nên bình thản, ôn hòa.
Anh khẽ cười:
"Hửm? Chúng ta đi thôi."
Bàn Thư gật đầu, hơi tò mò:
"Trông sắc mặt anh không tốt lắm, có khó chịu ở đâu không?"
Nghe vậy, Thịnh Dã và Thẩm Kỳ Chu cùng lúc nhìn anh.
Thẩm Trác khẽ lắc đầu, giọng hơi trầm:
"Chắc tối qua bị lạnh, sáng nay dậy thấy hơi choáng đầu, nhưng không sao. Chúng ta đi được chứ?"
"Ừ, đi thôi."
Bàn Thư xoay người lên xe.
Thẩm Trác ga lăng đóng cửa xe cho cô.
Khẽ nhướng mày, ánh mắt như ngầm thách thức: Ai có thể tranh với anh chứ...
Anh yêu cô đến phát cuồng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không phải là trái tim rung động.
Mà là... linh hồn run rẩy.
Chàng trai áo trắng dáng người cao gầy đứng trong nhà, ánh mắt dò xét rơi lên người Thẩm Trác, lại quét sang Thịnh Dã, rồi thu về đầy chán ghét.
Đó thực sự là một kẻ nguy hiểm.
Khí tức toàn thân khiến người ta khó chịu.

Bình Luận

0 Thảo luận