"Bùi Ký từ nhỏ đã được bảo vệ quá tốt." Đôi mắt sắc bén của Bùi Độ như chim ưng, dường như muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của Bàn Thư.
"Tôi không cho rằng cô Bàn có thể thật sự lấy được gì từ nó."
Ngoài quán cà phê phần lớn là sinh viên Bắc Đại.
Nhiệt tình, trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Đôi khi Bàn Thư rất khó tưởng tượng, chính đám người như vậy, lại từng dành cho nguyên chủ sự ác ý cực đoan đến thế.
Ác ý ấy thậm chí có thể hóa thành thực chất, giết chết một người.
Cô chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng nhàn nhạt lan tỏa trong miệng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Độ:
"Vậy Bùi tiên sinh cho rằng mục đích của tôi là gì?"
Nụ cười chắc nịch nơi khóe môi hắn hơi khựng lại:
"Tôi từng gặp không ít những phụ nữ chỉ dựa vào chút nhan sắc liền vọng tưởng gả vào hào môn."
Bàn Thư lập tức hiểu.
Bùi Độ nghĩ cô muốn thông qua Bùi Ký để gả vào nhà họ Bùi.
Quả thật, Bùi Ký vô hại, ngây thơ, dễ khống chế.
Nhưng mà... đúng là tự cao quá mức.
Bàn Thư cong môi cười:
"Vậy Bùi tiên sinh sẽ cho tôi gả vào nhà các người sao?"
"Gả cho Bùi Ký thì không được." Bùi Độ cụp mắt, giọng điệu chậm rãi:
"Gả cho tôi, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Bùi Ký quá ngây thơ, không vững vàng, quan trọng nhất là nó không phải người nắm quyền ở Bùi thị. Còn tôi, trong Bùi thị có tiếng nói tuyệt đối."
Khi con đực cầu bạn tình, luôn thích phô bày ưu điểm tự cho là lớn nhất.
Huống hồ, Bùi Độ nhìn ra mục đích của Bàn Thư vốn không đơn giản.
Lăn lộn chốn thương trường đầy mưu mô, hắn đã sớm rèn được con mắt nhìn thấu lòng người.
Bàn Thư cười càng sâu:
"Bùi tiên sinh thật tự tin. Không biết nếu Bùi Ký nghe thấy nhận xét này, có đau lòng không nhỉ."
"Cô Bàn, tôi không muốn vì cô mà khiến quan hệ của tôi với Bùi Ký quá căng thẳng."
Nhưng để hắn tự nguyện buông bỏ Bàn Thư, Bùi Độ lại càng không làm được.
Bàn Thư cũng chẳng mấy để ý hắn nói gì, ánh mắt cô đã dừng cả vào góc quán--
"Kỷ Trình, có phải con hồ ly tinh đó dụ dỗ anh đúng không? Hai người lên giường rồi hả? Thế nào, cô ta trên giường có phải rất dâm đãng? Nếu không sao anh lại vì cô ta mà sống chết thế này?"
Kỷ Trình cau mày, mất kiên nhẫn:
"Em ăn nói cho sạch sẽ chút."
Mộc Vãn Vãn khóc gào đến điên cuồng:
"Em không xin lỗi! Dựa vào đâu bắt em xin lỗi?!"
"Rõ ràng là em sai, những bức ảnh với nhật ký trên diễn đàn đều do em tung ra. Anh đã cho người tra rõ rồi. Nếu em còn không chịu xin lỗi, thì đừng trách anh tuyệt tình."
"Kỷ Trình, anh điên rồi sao?"
"......"
Bàn Thư khẽ cầm thìa bạc trong tay, thong thả khuấy cà phê trong tách, động tác tao nhã, cao quý.
Bùi Độ đương nhiên cũng nghe thấy, mày khẽ nhíu:
"Họ đang nói tới cô?"
"Rõ ràng rồi." Bàn Thư cong môi.
Mộc Vãn Vãn càng mắng càng khó nghe, thậm chí trắng đen lẫn lộn, bịa đặt Bàn Thư được bao nuôi, làm người thứ ba...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=372]
Khuôn mặt vốn dịu dàng nay trở nên dữ tợn, xấu xí đến buồn nôn.
Khóe môi Bàn Thư vẫn giữ nụ cười nhạt.
Nhưng Bùi Độ thì đứng bật dậy, định tiến lên ngăn cản, hắn không muốn nghe ai sỉ nhục cô như vậy.
Động tác này lập tức thu hút ánh mắt của Kỷ Trình và Mộc Vãn Vãn.
"Thư Thư!" Kỷ Trình sải bước đến bàn của Bàn Thư, ánh mắt tham lam nhìn cô chăm chăm, giọng nghẹn ngào đầy tình ý:
"Thư Thư, anh rất nhớ em. Anh thật sự biết mình sai rồi, tha thứ cho anh đi được không... Em còn nhớ hồi nhỏ chúng ta cùng đi học, tan học về nhà cùng nhau không..."
"Kỷ Trình." Bàn Thư ngắt lời hắn, "Đừng làm người ta thấy ghê tởm nữa."
Sắc mặt Kỷ Trình cứng đờ.
Khuôn mặt điển trai tràn đầy đau khổ:
"Anh thật sự biết lỗi rồi. Anh sẽ bắt Mộc Vãn Vãn xin lỗi em, những tổn thương em từng chịu, anh sẽ bù đắp cho em từng chút... Thế này vẫn chưa đủ sao?"
Bùi Độ khẽ bật cười:
"Có lẽ anh nên học xem 'tự mình cảm động' nghĩa là gì."
Thấy gương mặt hoàn mỹ của Bùi Độ, lòng Kỷ Trình lập tức dấy lên cảnh giác và đề phòng.
Hắn nhớ rất rõ, lần trước chính người đàn ông này đã đưa Bàn Thư đi ngay trước mặt hắn!
"Anh là ai? Chuyện giữa tôi và Thư Thư không cần anh xen vào."
Bùi Độ chỉ nhếch môi, tỏ vẻ không quan trọng.
Còn Mộc Vãn Vãn vốn tránh né, sau khi nhìn thấy Bùi Độ, trong mắt đầy ghen ghét, gần như muốn phun lửa:
"Đồ đàn bà lẳng lơ! Có anh Thanh Việt còn chưa đủ, lại còn quyến rũ Kỷ Trình, không ngờ ngay cả người đàn ông khác cũng bị cô quyến rũ!"
Bàn Thư: "......"
"Thật sự nên đi khám não đấy." Giọng cô chân thành.
"Đều là tại cô! Đều tại cô!" Mộc Vãn Vãn giờ chỉ muốn cào nát gương mặt trước mắt này. Cô ta túm lấy cốc cà phê nóng hổi bên cạnh, thẳng tay hắt vào mặt Bàn Thư.
Nhưng Bùi Độ động tác nhanh hơn, ôm chặt Bàn Thư vào lòng.
Cà phê nóng văng lên, thấm ướt bộ vest đắt tiền, nhỏ giọt xuống sàn.
Cảm giác bỏng rát sau lưng khiến Bùi Độ cau mày thật chặt.
Hắn không dám tưởng tượng nếu ly cà phê ấy hắt lên khuôn mặt hoàn mỹ của cô gái này thì sẽ ra sao.
Đến lúc này, Bùi Độ mới thực sự ý thức, thiếu nữ xinh đẹp vô khuyết trong vòng tay, từng phải chịu đựng bao nhiêu ác ý kinh khủng.
Ngay tại chỗ, hắn gọi điện cho luật sư của Bùi thị:
"Ừ, quán cà phê đối diện Bắc Đại. Nhớ báo cảnh sát, còn cả lãnh đạo cấp cao của trường, dùng danh nghĩa của tôi."
Mặt Mộc Vãn Vãn lập tức trắng bệch.
Cho dù có ngốc, cô ta cũng hiểu mình đã đắc tội nhân vật lớn!
Đồng thời, lại càng thêm căm hận Bàn Thư!
Nếu không có Bàn Thư, cô ta vẫn sẽ là hoa khôi trường được bao người ngưỡng mộ, theo đuổi! Kỷ Trình cũng sẽ không thay lòng! Lại càng không bị Phó Kim Lễ và Đàm Thanh Việt cảnh cáo!
Nghĩ tới Phó Kim Lễ, toàn thân Mộc Vãn Vãn run lên, đến nay vẫn còn ám ảnh.
Người đàn ông ấy quá đáng sợ!
Chỉ vì một Bàn Thư, mà suýt chút nữa hắn giết cô ta!
Nếu không có Bàn Thư, chắc chắn người đàn ông ưu tú như vậy sẽ thích cô ta!
"Cô Mộc, món nợ giữa chúng ta cũng đến lúc tính cho sạch rồi." Bàn Thư vốn chẳng coi Mộc Vãn Vãn ra gì, chẳng qua chỉ là một con hề nhảy nhót.
Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, dù chẳng tạo được sóng gió lớn, nhưng thỉnh thoảng xuất hiện cũng đủ khiến người ta thấy ghê tởm.
Quán cà phê đối diện Đại học, khách chủ yếu là sinh viên. Người vây xem ngày càng nhiều, có người còn giơ điện thoại quay lại.
Mộc Vãn Vãn mặt cắt không còn giọt máu.
"Thư Thư... anh sai rồi, chúng ta quay lại như xưa được không?" Giọng Kỷ Trình khẩn cầu.
Mà đám đông lập tức như nước sôi, nổ tung--
"Cái gì, thì ra cô ấy chính là Bàn Thư?"
"Má ơi, giấc mộng của tao mấy tháng trời đó!"
"Chậc chậc, Mộc Vãn Vãn sao so nổi với một đầu ngón tay của Bàn Thư chứ, Kỷ Trình đúng là mù mắt!"
"Hu hu hu, bà xã tao nhìn gần còn đẹp hơn! Hút hồn quá----"
Đúng lúc này, cảnh sát và lãnh đạo Đại học bước vào, trán lấm tấm mồ hôi, cung kính nói với Bùi Độ:
"Bùi tiên sinh, chúng tôi đã nắm rõ đầu đuôi sự việc. Nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc."
Bùi Độ từ tốn xắn tay áo:
"Các vị, không bằng nghe chính miệng vị bạn học này nói đi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận