Đúng là một con chuột nhỏ, ngay cả giả vờ cũng không ra hồn.
Lục Tịch Ngọc khẽ cười khinh miệt.
Anh chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình dành cho Bàn Thư, càng chưa từng đặt Giang Chiêu và Giang Trầm - hai đứa trẻ lông còn chưa mọc đủ - vào trong mắt. Với anh, chúng chỉ là mấy con chuột nhỏ vô dụng, kêu ầm ĩ, chẳng có chút sức cạnh tranh, chỉ biết nhảy nhót gây phiền.
So ra, anh thậm chí càng ghét Giang Trầm hơn Giang Chiêu.
Bởi so với một kẻ được nuông chiều như Giang Chiêu, tâm tư của Giang Trầm càng khó đoán.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, không hẳn khó ngửi, nhưng ngửi lâu cũng khiến người ta choáng váng.
Bàn Thư ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt cho Giang Trầm. Trong phòng chỉ còn lại cậu và Lục Tịch Ngọc.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn, đôi mí mắt trắng mỏng khép lại, mơ hồ nhìn thấy những đường gân xanh nhạt. Dưới ánh nắng, cậu càng thêm yếu ớt, đáng thương.
Còn Lục Tịch Ngọc thì hoàn toàn trái ngược.
Mạnh mẽ, lạnh nhạt, chỉ cần đứng đó thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực vô tận.
Đó là khí thế kiêu ngạo, trịch thượng, được nuôi dưỡng từ lâu khi luôn ở trên cao.
Lục Tịch Ngọc bật cười:
"Cậu thông minh hơn thằng anh của cậu nhiều."
Giang Trầm khép mắt, không nói.
Anh ta không thấy ngại, lại nhướn mày, tiếp tục:
"Nhưng cậu nghĩ xem, sự tốt bụng của cô ấy với cậu có thể duy trì đến bao lâu? Cô ấy nuôi Giang Chiêu mười một năm, nói bỏ là bỏ. Huống chi là cậu?"
Giang Trầm chậm rãi mở mắt:
"Không cần anh bận tâm."
Khi Bàn Thư quay lại, Lục Tịch Ngọc đã rời đi.
Đôi mắt hạnh ươn ướt của thiếu niên phủ một lớp hơi nước ấm áp, trông vừa đáng thương vừa bất lực.
"Chị."
Đôi mắt Bàn Thư mềm lại:
"Ừ, sao vậy?"
"Lục Tịch Ngọc nói chị sẽ bỏ em."
Thiếu niên nức nở, như đang mách tội.
Hốc mắt đỏ ửng như màu hoa đào, gương mặt mềm mại, tinh tế, khiến người ta càng thêm thương xót.
Bàn Thư bật cười nhẹ:
"Thế em tin à?"
Giang Trầm lắc đầu, khẽ tựa đầu lên chân cô, nhắm mắt, giống một con mèo nhỏ dụi dụi:
"Vậy chị có ngày nào đó cũng bỏ Giang Trầm không?"
"Không."
Nghe được câu trả lời, cậu thỏa mãn, khóe môi đỏ bừng khẽ cong lên.
Cậu chậm rãi nói:
"Vậy chị không được nuốt lời đâu."
"Ừ."
Chớp mắt đã sang thu, đến ngày xuất viện.
Vết thương trên người Giang Trầm gần như hồi phục, chỉ có đôi mắt là vẫn không có chút dấu hiệu khôi phục thị lực.
Trời tối, khí trời trở lạnh. Bàn Thư khom người kéo khóa áo khoác cho cậu, rồi đẩy xe lăn đưa cậu về nhà.
Bỗng, bước chân cô khựng lại.
Giang Trầm nghiêng mặt:
"Chị, sao thế?"
Bàn Thư ngẩng mắt, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng thoáng hiện tia chán ghét. Cô liếc về phía bóng người trong bóng tối - Giang Chiêu.
Cúi xuống, cô dịu giọng nói với Giang Trầm:
"Chị nhớ ra còn chút đồ chưa mua, em đợi ở đây nhé."
Cậu không nghi ngờ, ngoan ngoãn gật đầu.
Khóe môi Bàn Thư khẽ cong, cô đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Không xa, dưới tán ngô đồng, Giang Chiêu đứng đó, đôi mắt phượng dài hẹp yên lặng nhìn cô, dường như muốn tìm kiếm một tia ấm áp.
Nhưng... chẳng có gì cả.
Hắn bật cười tự giễu.
Bàn Thư đi tới. Không biết từ lúc nào, Giang Chiêu đã cao đến mức cô phải ngẩng đầu mới nhìn được vào mắt hắn.
"Đừng xuất hiện nữa." Giọng cô thấp, sợ Giang Trầm nghe thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=425]
Thấp đến mức như có chút dịu dàng vương vấn.
Giang Chiêu đút một tay vào túi, gắng gượng khiến mình không quá chật vật.
Nhưng mỗi hơi thở đều như dao cứa cổ họng, đau rát, mỗi lời nói như ép ra từ tận cùng sức lực:
"Chị, chị thật sự không cần em nữa sao?"
Hắn muốn cười.
Nhưng khóe môi kéo ra chỉ thành một nụ cười cứng đờ, đáng sợ.
Giang Chiêu dứt khoát bỏ ý cười, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Bàn Thư.
Đôi mắt phượng sâu thẳm cố chấp khóa chặt gương mặt cô.
Chưa từng có một lần, cô nhìn hắn bằng ánh mắt như thế.
Xa lạ, chán chường, thậm chí là ghét bỏ.
Một cơn bất lực khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Khuôn mặt rực rỡ ấy nở nụ cười tự giễu:
"Em không hiểu. Chị à, chúng ta đã đồng hành hơn mười năm. Tình cảm hơn mười năm, chị nói bỏ là bỏ sao? Trong lòng chị, em rốt cuộc là gì? Giang Chiêu trong mắt chị là gì?"
Một công cụ để hoàn thành nhiệm vụ.
Bàn Thư nghĩ thầm.
Nhất là sau khi phát hiện mình chọn sai mục tiêu công lược.
Cảm xúc chán ghét Giang Chiêu của cô dâng lên cực điểm.
Đúng, cô vốn dĩ là một người ích kỷ, lạnh lùng.
Ngoài nhiệm vụ, Giang Chiêu chẳng có chút giá trị nào.
Mười năm dài dằng dặc, rồi cô chợt nhận ra, ngay cả nam chính cô cũng chọn nhầm.
Bàn Thư biết, không nên trách Giang Chiêu.
Nhưng... cô vẫn dồn giận lên hắn.
Không có gì quan trọng hơn nhiệm vụ.
Trong mắt cô hiện lên vẻ chán ghét nhàn nhạt, ngẩng đầu nói:
"Giang Chiêu, chẳng ai có lỗi với cậu cả. Tôi nuôi cậu nhiều năm, chưa từng bạc đãi. Giờ cậu đã trở về Giang gia, tiền tài quyền thế đều sẵn có, cần gì đến làm phiền tôi nữa?"
Giọng điệu vẫn dịu dàng:
"Vậy nên, đừng xuất hiện trước mặt tôi, cũng đừng làm phiền Giang Trầm. Cứ coi như tốt đẹp chia tay."
"Chia tay tốt đẹp?" Giang Chiêu bật cười châm biếm - "Mười mấy năm tình nghĩa, chị bảo chia là chia?"
"Chị thật sự không có tim."
Đôi mắt hắn đỏ hoe:
"Hừ, Giang Trầm chẳng qua là một phế vật, một thứ bị Giang gia vứt bỏ."
"Nhưng tôi cần." Bàn Thư đáp nhẹ.
Hắn ngẩn ra:
"Gì cơ?"
Bàn Thư nhìn thẳng:
"Cho dù Giang Trầm là phế vật, nhưng còn có tôi. Tôi cần cậu ấy."
Cô khép mắt, không muốn tốn thêm lời:
"Đi làm Thái tử gia Giang gia chẳng tốt sao."
"Nhưng đó không phải thứ tôi muốn!"
Giang Chiêu lao tới, ôm chặt lấy Bàn Thư, gương mặt lạnh băng vùi nơi cổ cô. Nước mắt nóng bỏng làm ướt làn da ấy.
"Em không cần tiền bạc, quyền thế. Em càng không cần cái danh Thái tử gia Giang gia. Chị... em chỉ muốn ở bên chị."
"Rõ ràng em chỉ muốn ở cùng chị. Rõ ràng Giang Chiêu đâu có tham lam. Rõ ràng chúng ta là hai người gần gũi nhất, không thể tách rời. Rõ ràng tối hôm trước em còn hỏi chị muốn ăn gì... Tại sao, mọi thứ đều thay đổi?"
Đôi môi đỏ bừng run rẩy, giọng nghẹn ngào:
"Chị từng nói, phải làm người tốt. Em vẫn luôn làm như vậy. Mọi người đều thích Giang Chiêu. Nhưng người đáng lẽ phải thích Giang Chiêu nhất - là chị... Tại sao chị lại nói bỏ là bỏ? Chị, em sai ở đâu? Em đã sống theo kỳ vọng của chị, cố gắng từng chút một..."
Hắn nhắm chặt mắt, hàng mi dày run rẩy dữ dội, đè nén cảm xúc cuộn trào.
Cuối cùng chỉ còn lại câu hỏi thật nhẹ, mang theo uất ức:
"Lời chị từng nói, đều không tính nữa sao?"
Bàn Thư đẩy hắn ra, dịu dàng mà tàn nhẫn:
"Nghe lời đi, Giang Chiêu."
Cô quay đầu, lại bắt gặp Giang Trầm đang mở đôi mắt trống rỗng, yên lặng nhìn.
Đôi mắt ấy chết lặng, mờ đục, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị dõi theo một cách rợn người.
"Chị."
Giang Trầm nghiêng đầu:
"Có phải anh trai tới không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận