Bàn Uy Quốc cuối cùng cũng nhận ra sự việc có gì đó không đúng.
Hứa Oánh Oánh và Hứa Văn Phương mặt mày xám ngoét, bị còng tay giải đi chặt chẽ.
Ngay cái nhìn đầu tiên, Bàn Uy Quốc đã bị cô gái xinh đẹp, trong trẻo thanh khiết trước mặt thu hút.
Ông ta chỉ biết đứa con gái "vô dụng" của mình nhờ "vận khí" mới có được huy chương vàng toán toàn quốc.
Còn lại, ông ta chẳng biết gì.
Ông ta cũng chẳng quan tâm Bàn Thư dùng thủ đoạn gì để thắng cuộc thi này, vinh quang hay không đâu có quan trọng. Chỉ cần có thể nở mày nở mặt cho ông ta, thế là đủ.
"Ba."
Cô gái mỉm cười dịu dàng, rồi lại liếc về phía gã đàn ông lôi thôi lếch thếch đang lẩn lút đứng xa xa.
Trước mặt là livestream, là đám đông. Ngoài màn hình mạng, đây chính là hiện thực.
Một cơ hội hoàn hảo để phơi bày tất cả.
Nhưng điều này... không nên do cô tự mở miệng.
Bàn Uy Quốc chấn động, run giọng:
"Cô... cô là ai? Bàn Thư?"
"Ngay cả con gái ruột của mình cũng không nhận ra?" - Văn Lệ mỉa mai.
Ứng Chước Tinh thong dong nói:
"Tôi nghĩ ông Bàn rất cần biết, sau lưng ông, người vợ hiền lương và đứa con gái 'ưu tú' của ông đã làm những chuyện gì."
Giọng điệu lười biếng nhưng lạnh băng:
"Bịa đặt mấy lời vô căn cứ, Hứa Oánh Oánh chẳng phải vốn đã rất giỏi sao?"
Anh ta đột ngột vỗ tay một cái.
Hai vệ sĩ áp giải tới một người đàn ông đang định lén bỏ trốn -- chính là Vương Toàn Quý.
"Bắt được rồi."
Đôi mắt Ứng Chước Tinh lóe sáng, nhìn gã đàn ông kia:
"Vương Toàn Quý, ông biết chuyện gì thì chia sẻ cho mọi người cùng nghe đi, hửm?"
Vương Toàn Quý nước mắt nước mũi tèm nhem, quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục "cốp cốp", nghe mà rùng mình:
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Ngài đại nhân rộng lượng tha cho tôi đi... Tôi chỉ muốn sống yên ổn, an phận thôi mà..."
"An phận?" - Ứng Chước Tinh nhấm nháp chữ này, giọng điệu âm u, khiến người nghe nổi da gà.
"Muốn sống yên ổn thì cũng được. Nói hết những gì ông biết, tôi sẽ tha. Thế nào?"
Anh ta dùng giọng bình thản, nhưng lại cố tình để tất cả mọi người đều nghe thấy!
Đám đông cuối cùng cũng nhận ra: thiếu niên này thật nguy hiểm, tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài vô hại.
Ứng Chước Tinh nửa khép mi mắt, khẽ thở dài, dường như lười che giấu nữa, bật cười:
"Nói đi."
Phía sau, bầu trời dần tối lại, mây đen cuồn cuộn. Ánh mắt Ứng Chước Tinh trở nên lạnh lẽo thấu xương.
"Tôi... tôi nói! Tôi bỏ trốn là vì... tôi sợ phu nhân, cũng chính là Hứa Văn Phương, g.i.e.t người diệt khẩu..." - Vương Toàn Quý nức nở, rồi liếc mắt nhìn Trương Lỗ - chính là gã đàn ông lôi thôi, kẻ từng cùng Hứa Văn Phương lăn lộn một đêm.
Đám đông nổ tung trong kinh ngạc!
Nhiều người vội vàng đưa điện thoại lên livestream.
Dù không có thiết bị chuyên nghiệp, nhưng cũng cố ghi hình.
Các phòng phát trực tiếp lập tức quá tải, chen không nổi, hình ảnh giật lag.
Dù vậy, vô số cư dân mạng vẫn liều chen vào xem, còn những ai không vào được thì chờ bản ghi lại...
Độ hot đứng đầu tuyệt đối, bỏ xa các chủ đề khác!
Người ta dẹp hết công việc trong tay, xách ghế nhỏ ngồi xúm tụ lại, chen chúc bên nhau để xem phát trực tiếp.
"... Năm đó phu nhân sinh tiểu thư xong thì để lại di chứng, sức khỏe kém. Nhưng bác sĩ nói vẫn có thể sống hơn mười năm. Phu nhân lúc ấy rất vui, còn kể chuyện này cho bạn thân nghe - cũng chính là Hứa Văn Phương hiện giờ..."
Hứa Văn Phương hoảng loạn cực độ!
Nếu Vương Toàn Quý khai tuốt ra, thì chẳng những bà ta, mà cả con gái bà ta cũng xong đời!
Oánh Oánh của bà ta còn trẻ, tương lai sáng lạn...
"Thành thật đi! Đừng giãy giụa!" - Một cảnh sát gằn giọng cảnh cáo Hứa Văn Phương.
Xong rồi... hết rồi...
Vương Toàn Quý nuốt nước miếng, tiếp tục run rẩy kể:
"Phu nhân nhân hậu, dịu dàng, chưa từng khắt khe với người hầu. Ai nấy đều kính trọng phu nhân. Nhưng Hứa Văn Phương ghen tỵ, liền tìm đến tôi... Tôi không phải tự nguyện! Là bà ta, mụ đàn bà độc ác ấy ép buộc tôi! Tôi vô tội... Bà ta đưa tôi một gói thuốc, bảo bỏ vào đồ ăn của phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=53]
Hơn hai năm sau, phu nhân qua đời... Bác sĩ hoàn toàn không phát hiện ra..."
"Chồng Hứa Văn Phương là một người hiền lành, thật thà... Nhưng mụ ta lại chê ông ta nhu nhược, nghèo túng. Thấy ghen tức vì phu nhân lấy được chồng giàu, bà ta bày mưu hãm hại chồng mình ngoại tình. Sau khi ông ấy mất việc, thì ly hôn. Thế rồi... bà ta bảo tôi báo lại hành tung của Bàn tổng... Vì tôi là tài xế, cho nên một năm sau, Hứa Văn Phương như ý nguyện gả vào nhà họ Bàn..."
Vương Toàn Quý còn chưa nói hết, Trương Lỗ đã nhảy dựng lên.
"Con đàn bà độc ác! Tao là tạp dịch trong nhà họ Bàn, tao phát hiện ra mụ ta với Vương Toàn Quý có giao dịch. Sau đó mụ ta cho tao một đống tiền, đủ để tao ăn nhậu cờ bạc. Tao đồng ý giữ bí mật. Nhưng sau lại bắt tao bỏ thuốc vào đồ ăn của tiểu thư... Tao nào chịu được! Tao nói, vậy mày lên giường với tao một lần, không ngờ mụ ta thật sự chịu! Da dẻ trơn mịn, phê c.h.e.c tao... Hơn bất kỳ đàn bà nào tao từng ngủ qua..."
"AAAAA!!!" - Hứa Văn Phương gào rú điên loạn:
"Câm miệng! Toàn nói bậy! Câm ngay cho tao! Tao phải g.i.e.t mày! Tao g.i.e.t mày!!!"
Trương Lỗ lại tiếp tục:
"Mụ ta còn đưa tao mấy gói bột, bảo bỏ vào đồ ăn khi tao dọn bếp. Tao không biết đó là thuốc gì... Từ đó về sau, đại tiểu thư vốn xinh đẹp như băng tuyết, lại dần dần trở nên béo phì... càng ngày càng mập... Nhưng tiểu thư vốn rất hiền lành. Hồi đó tao mắc lỗi bị quản gia đuổi việc, chính tiểu thư lau nước mắt cho tao, bảo tao đừng khóc, còn cho tao kẹo... Toàn bộ kẹo của nó đều cho tao... Nó thích nhất là ăn kẹo ấy..."
Đến đây, Trương Lỗ rốt cuộc không kìm nén được nữa, bật khóc nức nở:
"Sao tôi lại có thể đối xử với tiểu thư như thế... Hồi đó, tiểu thư còn bị con nhỏ Hứa Oánh Oánh hãm hại... Người đầy thương tích, thế mà Hứa Oánh Oánh còn vu khống ngược lại, bảo là bị tiểu thư bắt nạt! Tiểu thư vừa mới từ phòng tối ra... tôi không biết thứ thuốc kia có phải có tác dụng phụ không... Tiểu thư cứ sốt cao triền miên... Ông chủ lại hay vắng nhà..."
"Còn Hứa Văn Phương thì không cho tiểu thư đi khám bệnh, nhốt trong phòng tối... Lúc ấy, cả căn nhà đều nghe thấy tiếng khóc của tiểu thư... Có người muốn mở cửa, nhưng Hứa Văn Phương không cho... Hứa Oánh Oánh cũng chẳng chịu mở... Còn không cho ăn, không cho uống... Tiểu thư lúc ấy sắp c.h.e.c rồi..."
"May mà phu nhân trên trời phù hộ cho tiểu thư... Nhưng từ đó tiểu thư không thể nói chuyện nữa... Về sau cũng học nói lại được, nhưng giọng đã khàn khàn, khó nghe, dây thanh quản bị hủy hoại, không thể chữa lành..."
Trương Lỗ mắt đỏ hoe, khóc rống:
"Tao bị đuổi đi, tao không biết tiểu thư sống ra sao... Số kẹo đó tao cũng không dám ăn... Hứa Văn Phương đưa tao một triệu, bắt tao biến đi... Nhưng sau tao mới biết, mụ ta căn bản không định để tao sống! Mụ ta thuê cả đám liều mạng đánh tao, muốn g.i.e.t tao... Mụ đàn bà độc ác đó căn bản không để ai còn đường sống!"
Không gian c.h.e.c lặng.
Tất cả im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.
Ngay cả phòng livestream vốn luôn kín đặc những dòng bình luận cũng lặng im, trống rỗng, không còn một dòng chữ nào bay qua...
Những cảnh sát, vệ sĩ, bao nhiêu người đàn ông cứng rắn đứng đó... lại lặng lẽ đưa tay quệt nước mắt:
"Hu hu hu..."
Thật lâu sau, Bàn Tự đầu ngón tay run run, đôi mắt phượng đen kịt không rời khuôn mặt bình tĩnh của cô gái trong trẻo kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận