Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 86: Trưởng công chúa trở thành vạn nhân mê (16)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 15:11:43
Thuý Ngọc cảm thấy hôm nay Trưởng công chúa điện hạ rất kỳ lạ.
Vốn dĩ, điện hạ sớm tỉnh lại đáng lẽ là chuyện tốt.
"Điện hạ... Lận đại nhân đã bị bệ hạ phái đi Kỷ Bắc rồi." Thuý Ngọc ngập ngừng, nghĩ đến tình cảm sâu nặng của điện hạ đối với Tể tướng, "Kỷ Bắc hung hiểm, lại hẻo lánh... Lận đại nhân đến đó, e là khó qua nổi mùa thu này."
Thiếu nữ ngẩn ra: "Lận Tể tướng? Ta quen hắn sao?"
"Điện hạ?"
Thuý Ngọc còn chưa kịp hỏi tiếp, thì phía sau có người gọi nàng.
"Thuý Ngọc cô cô, lần trước mua bánh hạt dẻ kia ở đâu vậy?" Tiểu sai vỗ đầu, ngây ngô cười, "Muội muội ta cứ nhõng nhẽo đòi ăn, phiền cô cô chỉ cho ta đường đi."
"Nô... nô tì còn có chút việc..."
Thuý Ngọc quay đầu nhìn Bàn Thư.
"Không sao, ngươi cứ dẫn hắn đi, về rồi nói cũng được." Bàn Thư phẩy tay.
Thuý Ngọc nghĩ cũng phải, liền dẫn tiểu sai kia đi.
Đợi mọi người đều rời đi.
Bàn Thư thu lại nụ cười dịu dàng.
"Tân Thần."
Phía sau, cành cây khẽ động. Một nam tử trẻ mặc hắc y dạ hành gọn gàng từ trên đáp xuống, quỳ một gối, thần sắc cung kính.
Nam tử dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng.
"Trưởng công chúa điện hạ, Tân Thần có mặt."
"Đi, cứu lấy Thuý Ngọc." Thiếu nữ lười nhác, môi đỏ khẽ nhếch, "Chỉ là... đừng để nàng quay lại nữa. Tìm chỗ cho nàng an trí, ban vàng vạn lượng."
"Ta đã... tận tình tận nghĩa rồi."
Giọng Tân Thần không chút dao động: "Điện hạ nhân nghĩa."
Tên tiểu sai kia... là người của Chử Vận.
Nếu Bàn Thư mặc kệ, thì Thuý Ngọc lần này chắc chắn không thể sống sót trở về.
Nhưng mục đích của Bàn Thư và Chử Vận lại giống nhau.
---- Không muốn để Thuý Ngọc vạch trần một số sự thật đã qua.
Vậy nên, ban ruộng nghìn khoảnh, vàng vạn lượng, để nàng sống an nhàn hết đời.
Cũng coi như là một ân huệ.
Tân Thần nhìn thoáng qua Bàn Thư: "Tân Thần cáo lui, điện hạ bảo trọng."
"Ngươi đã vượt lễ." Bàn Thư hờ hững chấm nhẹ vào hoa điền giữa trán, "Cút đi."
"Tuân mệnh."
Tân Thần hoàn toàn không thấy đây là sỉ nhục.
Thực ra, đây là một trong số rất ít lời hắn được nói với nàng trong suốt bảy năm qua.
Hôm nay, có thể coi là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời hắn.
Bàn Thư khép mắt lại.
Lận Cô Niên chắc còn đang trên đường đến Kỷ Bắc.
Thuý Ngọc, từ nay về sau sẽ không còn gặp lại.
Thẩm Khuyết... thì đang bị giam lỏng trong tay Chử Vận, chỉ cần không uy hiếp tính mạng của Thẩm Khuyết, Bàn Thư sẽ không ra tay.
Còn Sở Tuy, có lẽ Chử Vận còn chút tình bạn đồng môn xưa, hoặc có lẽ thế lực nhà họ Sở chằng chịt rối rắm, nhất thời khó động thủ.
Nhà họ Sở và nhà họ Lệnh không giống nhau.
Họ Sở trọng võ, họ Lận trọng văn.
Họ Sở có binh quyền, mà họ Lận thì không.
Huống chi Lận lão thanh liêm trong sạch, Lận Cô Niên cũng là một bậc quân tử áo vải đường đường chính chính, hắn không thích kết bè cánh, cũng không đứng về phía nào.
Mục đích duy nhất của Chử Vận ---- chính là đoạt quyền.
Vừa khéo, nhiệm vụ của Bàn Thư cũng là đưa hắn ngồi lên ngai hoàng đế.
Xem như hai bên cùng chung ý.
Hiện giờ, nàng chỉ cần đóng vai một người vợ si tình, hết lòng yêu chồng là đủ.
...
"Ngươi mệt chưa, ta có chuẩn bị canh củ sen hoa quế." Bàn Thư khẽ ngừng, ngửi thấy trên người Chử Vận có mùi hương bạch liên thanh nhã, khóe môi cười lạnh.
Hắn đi gặp An Dương rồi sao?
Chử Vận nhất thời chưa quen với dáng vẻ dịu dàng chu đáo này của nàng.
Thiên hạ này, có ai xứng để Trưởng công chúa Ninh Chiêu kiêu ngạo đối đãi thế này? Sợ rằng là muốn giảm thọ rồi...
"Ngon không?"
Chử Vận suýt thì phun ra ngay ngụm đầu tiên!
Quả nhiên là muốn giảm thọ!
Hắn cố nén, nuốt xuống: "...... Không tệ, ngon lắm."
"Vậy thì tốt, hôm nay ta không chỉ học mỗi món canh củ sen hoa quế này, ta còn học nhiều món khác nữa. Ngày mai... ta lại nấu cho chàng nhé?"
"Thôi, thôi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=86]

đừng, vất vả cho Ninh Chiêu rồi."
Thiếu nữ buồn bã: "Chẳng lẽ chàng không muốn ăn đồ ta nấu? Trước kia chàng chưa từng từ chối ta..."
"Đừng hiểu lầm, Ninh Chiêu, ta nguyện ý ăn."
"Thế thì tốt quá!"
Thấy Bàn Thư lại nở nụ cười, Chử Vận mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, ta nhớ A Khuyết, ngày mai chàng đưa ta cùng vào cung nhé."
Chử Vận lúc này mới chợt nhớ, cô gái trước mặt không phải cái gì cũng quên, mà là lựa chọn lãng quên để tránh đau khổ.
Mọi nỗi đau của nàng đều đến từ... Lận Cô Niên.
Còn cả An Dương.
Chử Vận không hiểu vì sao An Dương cũng khiến nàng đau khổ.
Nhưng thế cũng tốt, đỡ để nàng lại bắt nạt An Dương. (Bị đin àaa, ghét cha này thật sự)
An Dương lòng dạ lương thiện, đấu không lại Ninh Chiêu.
"Bệ hạ bị cảm lạnh, đặc biệt dặn ta, bảo Ninh Chiêu nghỉ ngơi cho tốt... đừng vào cung kẻo lây bệnh."
Thiếu nữ thất vọng ủ rũ: "Được rồi, ta biết... A Khuyết chắc chắn sẽ nói thế, nhưng mỗi lần đệ ấy đều mong muốn gặp ta cơ mà!"
Ngày hôm sau.
Chử Vận vén rèm xe ngựa chuẩn bị vào cung, vừa ngồi xuống thì ngạc nhiên: "Sao nàng lại ở đây?"
Hắn bất đắc dĩ chau mày: "Không phải nói không được đi sao?"
"Ta muốn đi mà, chàng cho ta đi nhé!"
Bất đắc dĩ không thắng được nàng, Chử Vận đành mặc kệ.
Thôi kẻo nàng lại giận, rồi ầm ĩ không yên.
"Chàng xem, ta mang theo bữa sáng, đều là món chàng thích ăn, lại còn tốt cho sức khỏe."
Chử Vận nhân từ nhìn xuống.
Trong lòng chợt nảy ý trêu chọc nàng.
"Cần cúc, cà rốt, ta nhớ Ninh Chiêu rất thích ăn."
Thực ra là ghét đến mức muốn nôn.
Thiếu nữ mặt nhăn nhó nhìn bát đầy đỏ đỏ xanh xanh: "Ta thích ăn sao... sao ta không nhớ?"
"Ninh Chiêu hay quên mà." Chử Vận điềm nhiên, "Ăn đi."
Ăn chống chế vài miếng xong.
Chử Vận cầm quyển sách bên cạnh lên đọc.
Đợi đọc được vài trang, thời gian cũng kha khá, hắn ngẩng đầu ---- thấy đĩa cần cúc và cà rốt đã sạch trơn.
Thiếu nữ mặt đầy đau khổ vẫn đang nhai.
Vì ăn quá nhiều một lúc.
Hai má phồng căng, động đậy như tiểu sóc nâu.
Chử Vận không rõ là cảm xúc gì.
Mặt không đổi sắc: "Không ngờ Ninh Chiêu lại thích ăn đến vậy."
Một giọt nước mắt to tướng lập tức rơi xuống khuôn mặt tủi thân, nàng gượng cười: "Đúng thế, ngon lắm... trách gì ta trước kia lại thích, ta đã ăn hết sạch rồi..."
Chử Vận ác ý cất lời: "Lần sau chuẩn bị nhiều thêm."
"... Ừm."
Chử Vận lại không vui, thậm chí còn bực bội, ánh mắt gắt gao khóa chặt Bàn Thư: "Ninh Chiêu trước đây kiêu ngạo bá đạo nhất, sao giờ lại trở nên yếu đuối thế này?"
Thiếu nữ không muốn thừa nhận mình yếu đuối.
Khẽ biện bạch: "Đâu có, ta vẫn luôn thế mà..."
Thực ra Chử Vận biết, chính vì nàng quá yêu người trước mắt, nên mới dè dặt cẩn trọng, sợ chọc chàng không vui.
Nàng từng... đối với Lận Cô Niên cũng là dáng vẻ dè dặt như thế?
Đúng là, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu rồi.
Xe ngựa dừng bên ngoài điện lên triều.
Bàn Thư bước xuống trước.
Nhưng bất ngờ, lại đối mặt với An Dương.
Bên cạnh An Dương là mười một cung nữ vây quanh.
Thấy là Bàn Thư, mà không phải Chử Vận nàng hằng mong nhớ, sắc mặt An Dương lập tức đen lại.
"Sao lại là ngươi? Sở Vận ca ca đâu?!"
"Ngươi là ai?"
Thiếu nữ cảnh giác xa lạ nhìn nàng, "Dám vô lễ với bản cung..."
Nàng đã chẳng còn chút uy nghiêm nào như xưa.
An Dương cũng chẳng sợ, che miệng cười lạnh: "Trưởng tỷ, muội là muội của tỷ đây mà!"

Bình Luận

0 Thảo luận