Người đàn ông bật cười khẽ.
Bàn Thư hơi sững sờ: "Anh nói gì?"
Văn Diệu xoay người lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười u ám khó lường, cả người dường như tan vào bóng tối. "Em nhớ ra rồi, đúng không?"
"Nhớ ra cái gì?" Bàn Thư nhíu mày.
Thấy vẻ nghi hoặc kia không giống giả vờ.
Văn Diệu dựa lưng vào tường, đôi chân dài hơi gập, trong lòng bàn tay chơi đùa với cái bật lửa. Tiếng bánh xe ma sát phát ra khe khẽ, trong góc yên tĩnh ngột ngạt lại càng khiến người ta bất an.
Anh rút ra một bao thuốc, hờ hững gõ nhẹ, một điếu rơi ra.
Anh hơi nghiêng đầu châm thuốc, lông mày cau lại dưới ánh lửa, gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ngậm điếu thuốc, anh nhắm mắt hít sâu một hơi, khói trắng mờ ảo bao trùm lấy thần sắc mơ hồ. Ngón tay thon dài vô thức lướt qua khóe mắt ửng đỏ của thiếu nữ, lau đi giọt lệ nóng.
"Khóc gì vậy."
Khói tan, anh khẽ cười nhạo. "Yếu đuối thế à."
Anh ngửa đầu, gáy tựa lên vách tường lạnh băng, mí mắt khép hờ. Cổ họng gồ ghề khẽ động.
Anh không nói gì, chỉ treo nơi khóe môi một nụ cười tự giễu nhàn nhạt.
Bàn Thư nhíu mày: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Không gì cả."
Anh dập tắt điếu thuốc, giọng khàn khàn nặng nề vì vừa hút xong. "Chẳng phải em muốn biết Tạ Thầm ở đâu sao."
Văn Diệu bất ngờ nghiêng người, một tay chống lên vách tường sau lưng cô, giam thiếu nữ trong vòng vây. Anh cúi đầu, mái tóc rối khẽ chạm vào hàng mi run run của cô.
Trong khoảng lặng dài, anh nhắm mắt lại, giọng thấp khàn: "Hôn tôi."
"Đây là điều kiện?" Bàn Thư hỏi.
Văn Diệu ngừng lại một chút, khẽ ừ.
"Được."
Cô vòng tay qua cổ trắng dài của người đàn ông, kiễng chân, đặt môi lên môi anh.
Trong thoáng chốc, bàn tay to lớn siết chặt gáy cô, không cho lùi lại. Anh ngậm lấy cánh môi mềm mại thơm ngọt, đến khi rời ra vẫn không nỡ, còn khẽ cắn thêm một cái.
"Em bị lừa rồi." Anh cười khẽ. "Tôi cũng chẳng biết Tạ Thầm ở đâu."
"Văn Diệu!"
Thiếu nữ cuối cùng cũng lạnh mặt. Đôi mắt trong veo giờ chỉ còn băng giá, sắc lạnh khiến người ta rùng mình.
"Tạ Thầm vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao anh lại đối xử với nó như vậy?"
"Nó tự đi lạc."
"Đi lạc?" Bàn Thư cười lạnh. "Anh tưởng tôi sẽ tin sao?"
Tạ Thầm dù không tình nguyện, nhưng vẫn là đứa bé hiểu chuyện, biết rõ được đưa đến quân khu Bắc là vì sức khỏe của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=262]
Nó sẽ không vô cớ biến mất, càng không nhiều năm liền chẳng đến tìm cô.
Trừ phi... có người cố ý vứt bỏ nó.
Ánh mắt Bàn Thư càng lúc càng lạnh, cuối cùng chẳng còn chút cảm xúc, giá băng đến đáng sợ.
"Đi lạc thì tại sao không phái người đi tìm? Tại sao không nói cho tôi?" Bàn Thư chậm rãi nhắm mắt. "Anh cầu nguyện đi, mong nó vẫn bình an. Nếu không, Văn Diệu, tôi sẽ không tha cho anh."
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Văn Diệu lại càng mất thêm vài phần máu. Đốt ngón tay anh khẽ co lại. Anh cúi đầu, buồn bã: "Tôi biết rồi."
Khi Thương Đình tìm đến, Bàn Thư đã không còn đó, chỉ còn người đàn ông nghiêng mình dựa tường, dưới đất đầy mẩu thuốc.
"Cô ấy đâu?" Thương Đình cau mày.
Anh đợi lâu mà không thấy Bàn Thư, lo lắng cô gặp chuyện, lại sợ Văn Diệu làm gì quá đáng, vội vàng đuổi theo.
Văn Diệu nhấc mắt nhìn hắn nhạt nhẽo. "Đi rồi."
"Đi rồi? Đi đâu?" Thương Đình bực bội vò tóc. "Khốn kiếp, Văn Diệu, nếu để tôi biết anh làm gì với cô ấy, tôi nhất định giết anh."
Ánh mắt Văn Diệu điềm tĩnh lướt qua hắn, rồi lại cúi đầu nghịch bật lửa.
Trong lòng anh thoáng nghĩ: Ai chết trước còn chưa biết đâu. Chỉ là một mọt sách.
...
Bên này, Bàn Thư vẫn nghĩ về những lời Văn Diệu vừa nói.
Cổ chân bỗng bị hai bàn tay gầy gò bám chặt.
"..."
Cô cúi mắt, thấy một thiếu niên đầu tóc rối bù, bẩn thỉu. Cô không giận, chỉ khom người dịu dàng xoa mái tóc khô cứng rối ren ấy. "Em đói à?"
Thiếu niên đỏ mắt: "Cứu... cứu tôi..."
Bàn Thư đứng thẳng, lạnh lùng nhìn kẻ vừa đến.
Người đàn ông trung niên vốn mặt mày hung ác, thấy gương mặt của cô thì lập tức sợ hãi lùi lại mấy bước, rồi vội nở nụ cười nịnh hót. "Thì ra là Bàn tiểu thư... Thằng ranh này va chạm tiểu thư, đáng đánh! Tôi lập tức lôi nó đi!"
Hắn vừa nói vừa định kéo thiếu niên đi.
Bàn Thư lạnh mặt gạt tay hắn. "Người này, tôi muốn."
Mặt người đàn ông biến sắc, nhưng không dám cãi thêm.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào, quyền thế và địa vị vẫn là chỗ dựa.
Bàn Thư dựa vào quyền lực của Văn Diệu, địa vị của Thương Đình.
Người đàn ông kia chần chừ một lát, cuối cùng thấy cô kiên quyết, đành cắn răng bỏ đi, không dám đắc tội.
"Ổn rồi, hắn đi rồi, em đừng sợ." Bàn Thư đỡ thiếu niên dậy. Quần áo cậu mỏng manh, động một chút là lộ ra đôi tay đôi chân lở loét mưng mủ, khiến toàn thân run rẩy.
Thiếu niên vô thức giấu tay ra sau lưng.
Bàn Thư bất lực nắm lấy tay cậu lại. "Người đó em quen à? Vết thương này do hắn đánh?"
Cậu thiếu niên lúc đầu lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Cô hiểu.
"Đi, chị đưa em về xử lý vết thương. Đừng sợ, kẻ xấu đã bị đuổi đi rồi."
Thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Vì dinh dưỡng kém nên dáng người thấp bé, gầy gò đến đáng thương.
Nhưng đây chính là mục tiêu công lược của cô.
Trên bảng nhiệm vụ, hàng dữ liệu xám xịt cuối cùng cũng sáng lên, giờ chỉ còn lại bước cuối cùng.
Bàn Thư khẽ gật đầu.
Lúc này, thiếu niên từ phòng tắm bước ra, bối rối nhìn cô đang ngồi trên ghế sô pha mềm mại. "Xin... xin lỗi, làm phiền chị rồi."
"Không sao."
Thấy cậu vẫn mặc bộ đồ bẩn, ánh mắt cô thoáng dừng lại trên hàng lông mày có vài phần giống Tạ Thầm, khẽ ngẩn ra. Nhưng cậu không phải Tạ Thầm.
"Em chờ một lát, chị đi tìm cho em bộ quần áo."
Cô ấn vai thiếu niên cho ngồi xuống, rồi từ tủ đồ ăn lôi ra đống đồ vặt mình cất giấu, đặt hết trước mặt cậu. "Ăn đi, ngon lắm, đây đều là thứ chị thích nhất."
Thiếu niên như bừng tỉnh, sững người ngẩng lên. Nhìn gương mặt trắng trẻo mềm mại của cô ánh lên vẻ kiêu hãnh mơ hồ, cậu mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
"Cảm ơn."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận