Men say dần dần xâm chiếm sự tỉnh táo của nàng.
Hàng mi dày rũ xuống thật mềm, in bóng một mảnh u tối trên gương mặt trắng như tuyết.
Trên cổ tay thiếu niên là vòng bạc quấn hai vòng, chỗ nối là hình đầu rắn, còn khắc những ký tự chữ phạn mơ hồ khó hiểu.
"Tề... Tề Dữ."
Không phải tên của hắn.
Giang Trạm cúi người, chậm rãi dựa gần lại, kiên nhẫn không ngừng lặp đi lặp lại:
"Điện hạ, là Giang Tử Khiêm."
"Giang Tử Khiêm...?" Thiếu nữ ngập ngừng, chậm rãi thốt ra tên hắn.
Thiếu niên trong mắt thoáng ý cười:
"Ừm, điện hạ thật ngoan."
Hắn từ từ đứng thẳng, gương mặt trắng ngần như ngọc lại mang theo vài phần lạnh giá băng tuyết. Ánh mắt thoáng lóe, bên môi cong thành một nụ cười khẽ, đầy ý chế giễu.
Chung Doanh Doanh cũng nhìn về phía bên kia, chợt nhíu mày:
"Kia chẳng phải là Tề Dữ sao?"
Giang Trạm không trả lời, yết hầu khẽ động, từ đôi môi đỏ mỏng bật ra một tiếng thở dài khó nghe thấy:
"Phiền Chung biểu tỷ trông chừng điện hạ giúp ta, ta đi hỗ trợ hắn."
Chung Doanh Doanh tò mò ngẩng đầu nhìn gương mặt hiền lành như Bồ Tát của thiếu niên.
Giữa chân mày hắn, nốt chu sa đỏ rực như máu.
Nhưng thiếu niên đã xoay người, bước về phía đầu kia của hành lang liền kề đình viện--
Tề Dữ lúc này đang bị mấy công tử ăn mặc hoa lệ vây quanh, khóe mắt có một vết đỏ chói mắt. Hắn cúi mắt, dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
Giang Trạm bước đến trước mặt Tề Dữ, ung dung nhàn nhã mà đứng.
Hắn nheo mắt đánh giá một lát.
Đột nhiên bật cười, khinh thường nâng cằm hắn lên:
"Chỉ dựa vào ngươi, một kẻ phế nát như vậy, cũng xứng đứng cạnh Điện hạ tôn quý như cành vàng lá ngọc ư?"
Trong con ngươi đen trắng phân minh của thiếu niên, rõ ràng lóe lên ác độc.
Những thiếu niên vây Tề Dữ ban nãy cũng đứng cạnh Giang Trạm.
Rõ ràng bọn họ là bạn bè cùng hội.
Mà Giang Trạm, chính là kẻ được mọi người trong đó tôn sùng nhất.
Tề Dữ đưa tay, ngón tay trắng đến mức lạnh buốt khẽ chạm vào vết đỏ nơi khóe mắt, hắn kéo môi cười nhẹ, không nói.
Ánh mắt hắn dần dần rơi về phía sau lưng Giang Trạm.
Tại sao nàng vẫn chưa đến?
Tại sao nàng mặc kệ hắn bị sỉ nhục, bị đánh, bị giày xéo?
Giang Trạm như nhìn thấu tất cả, khẽ cười nhạt:
"Ngươi muốn hỏi tại sao Điện hạ không đến làm chỗ dựa cho ngươi chứ gì? Hừ, đừng ngốc nữa Tề công tử, trong mắt Điện hạ, ngươi chẳng qua chỉ là một con mèo nhỏ con chó nhỏ đáng thương mà thôi. Ta khuyên ngươi, đừng vọng tưởng những thứ không nên vọng tưởng. Bằng không, lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua thế này đâu."
Ngón tay thon dài của thiếu niên vô vị gẩy cái chuông bạc trên cổ tay, ánh mắt mềm mại rũ xuống.
"Tề Dữ!"
Ngay khi tiếng kêu lo lắng của thiếu nữ vang lên, Giang Trạm lập tức thu lại ánh ác độc trong mắt, ra vẻ vô tội.
Tề Dữ đứng ngay ngắn trước mặt Bàn Thư, giọng xa cách:
"Điện hạ."
Thiếu nữ không nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng hắn, chỉ sốt ruột nắm lấy cổ tay hắn, giọng mang theo nghẹn ngào:
"Ai đánh ngươi vậy, có đau lắm không?"
Tề Dữ đẩy nàng ra:
"Đừng giả vờ nữa."
Giả nhân giả nghĩa.
Rõ ràng là nàng dung túng để người khác sỉ nhục hắn, giẫm nát hắn không còn giá trị.
Rồi lại nâng hắn lên tận mây xanh.
Muốn hắn phụ thuộc vào nàng, muốn hắn yêu nàng ư?
Đáng tiếc--
Hắn sẽ không bao giờ yêu nàng.
"Là ta sai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=326]
Tề Dữ khẽ vuốt vết đỏ ở khóe mắt, gương mặt thanh lãnh bỗng nhuốm vẻ mong manh yếu đuối:
"Ta là con trai tội thần, thân phận thấp hèn, lại còn dám ôm ảo tưởng không nên có với Điện hạ. Về sau... sẽ không nữa."
Lời này khiến mắt thiếu nữ ửng đỏ.
Nàng mở to mắt, cố không để nước mắt rơi:
"Ngươi đang nói gì vậy?"
Giang Trạm dìu lấy thân thể lảo đảo của nàng, giọng ngoan ngoãn:
"Điện hạ, vừa rồi Tề công tử chỉ cãi vã cùng người khác, chắc vì tức giận nên lỡ lời, xin Điện hạ đừng trách."
Chung Doanh Doanh phía sau khẽ nhăn mũi.
Mùi trà Bích Loa Xuân sao mà nồng quá vậy.
Tề Dữ giận dữ ngẩng đầu, chỉ vào Giang Trạm:
"Người muốn hắn hay muốn ta?"
Thiếu niên chớp mắt vô tội.
Bàn Thư nhức đầu, day day ấn đường, giọng mềm mỏng:
"Đây là chuyện giữa ta và ngươi, lôi người ngoài vào làm gì?"
Tề Dữ hiếm khi cố chấp, trong đầu vẫn quanh quẩn lời sỉ nhục ban nãy của Giang Trạm.
"Nàng muốn ai?"
Ngón tay hắn run nhẹ, rũ mắt che đi nỗi bất an.
Giang Trạm cũng lặng im chờ đáp án.
Gương mặt tuấn tú sáng sủa nửa ẩn dưới bóng, trong mắt ánh sáng mong chờ lay động.
Bàn Thư vẫn là dáng vẻ bao dung:
"Từ lúc ta đưa ngươi ra khỏi lao ngục, ngươi lẽ ra phải hiểu lòng ta, Tề Dữ."
Tề Dữ ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, đưa tay:
"Thế tại sao nàng còn chưa đến ôm ta?"
Thiếu nữ liền lao vào vòng tay của hắn.
Mùi hương thanh mát của tuyết tùng vây quanh.
Cánh tay rắn chắc của hắn siết chặt, mang theo chút bất an và thử thăm dò:
"Chưa từng có ai kiên định lựa chọn ta. Điện hạ đã chọn ta, thì vĩnh viễn không thể bỏ ta."
"Được."
"Điện hạ, ta muốn về, yến hội này thật nhàm chán."
"Được."
"Điện hạ tối nay cùng ta dùng bữa."
"Được."
"..."
Bất kể hắn nói gì, Bàn Thư cũng chỉ đáp "được".
Chỉ còn lại thiếu niên đứng lặng trong đình, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay chỉnh tề cắm sâu vào lòng bàn tay thành dấu trăng khuyết, mùi máu nhàn nhạt.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt như chú cún bị chủ nhân vứt bỏ, gắt gao dõi theo bóng Bàn Thư.
Ánh nhìn nóng bỏng như muốn thiêu thủng người nàng.
Bàn Thư bất đắc dĩ, quay lại hỏi:
"Giang Tử Khiêm, sao ngươi cứ nhìn ta như vậy?"
Giang Trạm khẽ ngẩn người, rồi cong môi cười:
"Thật tốt, Điện hạ đã nhớ tên Tử Khiêm."
Ánh lửa trong mắt hắn vụt tắt, hắn bối rối cúi đầu:
"Điện hạ, Tử Khiêm trong kinh thành vốn chẳng có bạn bè, cũng chẳng được người ưa thích như Tề công tử, Tử Khiêm thật sự ngưỡng mộ huynh ấy."
Ánh mắt Tề Dữ lạnh lùng quét qua hắn.
Bàn Thư mềm lòng, nhớ đến hắn dù sao cũng là thân quyến của Chung Doanh Doanh, liền nói:
"Nếu ngươi nguyện ý, sau này có thể thường xuyên đến phủ tìm ta."
Đôi mắt Giang Trạm vốn ảm đạm bỗng bừng sáng kinh ngạc.
Hắn gắng kiềm chế hưng phấn, dè dặt hỏi:
"Thật ư? Sẽ không làm phiền Tề công tử chứ?"
"Không đâu, Tề Dữ vốn dĩ luôn hiền hòa với người."
"Vậy thì... thật tốt quá!"
Nụ cười trên môi thiếu niên thoáng dừng, giây sau lại càng rực rỡ hơn, sáng chói như mặt trời.
Khác với Tề Dữ lạnh lùng như trăng, thiếu niên giống như vầng dương rực rỡ.
Khiến người ta không nhịn được mà muốn đến gần.
Bàn Thư bật cười.
Tề Dữ lặng lẽ nhìn hai người, ánh mắt càng ngày càng lạnh, đến mức chẳng còn chút hơi ấm nào.
Đêm buốt như nước.
Bàn Thư ban ngày đã uống ít rượu hoa quả, tối đến trong viện của Tề Dữ lại lỡ uống một chén rượu mạnh.
Gương mặt đỏ hồng.
Giây sau liền gục xuống.
Tửu lượng của nàng rất tốt, say rồi chỉ lặng lẽ ngủ.
Dưới ánh trăng trắng bạc, vết đỏ nơi khóe mắt Tề Dữ hòa cùng hoa mai đỏ rực, hắn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ kiều diễm của thiếu nữ.
"Phụ mẫu dạy dỗ ta thành một quân tử ôn hòa khiêm nhường, đạo mạo thánh hiền. Họ dùng nghi lễ khắt khe nhất để ràng buộc ta," Hắn thì thầm,
"Nhưng họ chưa bao giờ cần Tề Dữ. Họ cần, chỉ là một món đồ có giá trị liên hôn cho gia tộc."
Tề Dữ chậm rãi cúi đầu, gò má cọ nhẹ lên trán ấm áp của thiếu nữ.
"Chưa từng có ai yêu ta kiên định."
"Điện hạ đã yêu ta, vì sao không thể chỉ yêu mình ta thôi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận