"Ừm, tôi không sao."
"Ngày đầu tiên mà đã lồng tiếng một cảnh cảm xúc kịch liệt như vậy, mà em làm quá hoàn hảo rồi!" đạo diễn lồng tiếng kinh ngạc, "Lúc nãy em diễn, mọi người đều khóc hết! Quá sức lay động rồi!"
Bàn Thư khẽ đáp: "Cảm ơn đạo diễn."
Đạo diễn cười nói: "Được rồi, xong rồi, hôm nay mọi người có thể tan làm."
Trong phòng thu vang lên một trận hoan hô.
Sau khi Bàn Thư rời đi, kỹ thuật viên ghi âm tiếc nuối thở dài: "Cô bé này chỗ nào cũng tốt, vừa xinh đẹp vừa có tính cách dịu dàng, nói năng lễ phép... sao lại vướng phải một anh bạn trai thực vật chứ?"
"Cái gì? Bàn Thư có bạn trai?!"
"Đó không phải trọng điểm!"
Chúc Hoài Từ chau mày, nhìn theo hướng Bàn Thư rời đi, do dự một lát rồi cất bước đi theo.
...
Bệnh viện
"Hửm? Anh họ? Sao anh lại ở đây?" Chúc Dung Hằng ngậm điếu thuốc, gương mặt lạnh nhạt thoáng sững lại, nhìn trái nhìn phải, nơi này sao lại giống chỗ mà Chúc Hoài Từ sẽ tới chứ.
"Bác cả bệnh rồi? Không đúng, tôi chưa nghe nói. Hay bạn anh nằm viện ở đây? Nhưng đây là khu bệnh nặng mà..." Chúc Dung Hằng tặc lưỡi lắc đầu, "Vào đây rồi thì chẳng còn sống được mấy ngày đâu."
Chúc Hoài Từ: "......?"
Anh lắc đầu: "Không phải, tôi đến tìm người."
"Ai thế?"
Đang nói, Bàn Thư ôm cả chục bông hồng hơi héo bước ra, vừa vặn trông thấy hai người.
Chúc Dung Hằng vừa nhìn thấy cô thì vội vã dụi tắt điếu thuốc, quơ quơ tay xua mùi khói: "Bàn Thư, đây là anh họ tôi, em cứ gọi anh họ là được."
"...Chúng tôi quen biết rồi."
Ánh mắt Chúc Hoài Từ dừng lại trên bó hoa hồng trong tay Bàn Thư: "Trong đó... là bạn trai em sao?"
Người đàn ông vốn xưa nay không ham muốn điều gì, không tranh không đoạt, vậy mà lần đầu tiên khát khao có được một câu trả lời.
Chúc Dung Hằng nghe vậy thì cuống quýt: "Không phải! Anh nghe ai nói? Sao lại có thể! Tin mấy tin đồn nhảm kia à? Ai nói với anh, để tôi đi đập hắn một trận!"
Bàn Thư không phủ nhận.
Hàng mi dài của Chúc Hoài Từ khẽ run lên, giọng rất nhẹ: "Tôi biết rồi."
"Anh hỏi cái này làm gì?" Chúc Dung Hằng ngờ vực.
"Đã hơn hai mươi ngày rồi, bọn chúng vẫn chưa bị bắt sao?" Bàn Thư day day ấn đường, khẽ nhắm mắt, "Hai mươi ba ngày rồi, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại."
"Không sao đâu, sắp rồi." Chúc Dung Hằng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Bàn Thư thì đau lòng, "Em về nghỉ một lát đi. Mấy hôm nay ngoài lúc đi thi vòng ba của cuộc thi Toán, em toàn ở trong bệnh viện. Ngủ một chút có được không?"
"Em sợ anh ấy sẽ thật sự c.h.e.c mất." Giọng thiếu nữ lo lắng.
Ngực Chúc Dung Hằng như bị bóp chặt, hít thở cũng thấy đau: "Không đâu..."
"Tối nay công bố kết quả rồi, hơn chục tờ báo sớm đã chực chờ. Ngày mai chắc chắn họ sẽ vây lấy em...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=50]
Em coi như anh cầu xin em, hãy về ngủ đi, được không?"
"...Được."
Thiếu nữ chậm rãi gật đầu.
Ngày hôm sau.
Tòa nhà tập đoàn Bàn thị, văn phòng tầng cao nhất.
Thư ký đặt tờ báo mới nhất lên bàn: "Tổng giám đốc Bàn, đây là tin tức từ tối qua đến nay, kết quả cuộc thi Toán toàn quốc đã công bố. Một thí sinh tên Bàn Thư--trùng tên với đại tiểu thư của chúng ta..."
Thư ký thở dài. Từ sau khi đại tiểu thư qua đời, tổng giám đốc Bàn như cũng c.h.e.c theo, cả người héo úa.
Ngày nào cũng như một cái máy, không còn hỉ nộ ái ố.
Nghe đến hai chữ "Bàn Thư", Bàn Tự khẽ nâng mi mắt, giọng khàn đặc vỡ vụn: "Ở đâu?"
Thư ký vội rút điện thoại, mở hot search đưa cho ông xem: "Ngài xem, cô gái tên Bàn Thư này ba vòng thi đều đứng nhất... hơn nữa còn rất xinh đẹp..."
Cạch
Âm thanh điện thoại rơi xuống đất.
Thư ký đau lòng c.h.e.c đi được!
May mà đó là máy dự phòng! May mà lương cao, thôi thì lại đi mua cái khác!
Đôi mắt Bàn Tự trong thoáng chốc co rút dữ dội: "Là Thư Thư! Là Thư Thư!"
Trong ảnh, cô gái khẽ cong môi, chiếc cằm nhỏ nhắn, mà cặp lông mày cùng đôi mắt kia lại xinh đẹp lạ thường, khiến người ta kinh ngạc!
Thư ký lại thở dài. Sao có thể là đại tiểu thư được chứ.
Ông chủ nhớ nhung đại tiểu thư đến hóa điên rồi.
...
Cổng trường Nhất Trung Giang Thành.
Bàn Thư bình tĩnh đối diện ống kính, chỉ là trong mắt thoáng lóe lên chút khó chịu.
Thực lòng mà nói, Bàn Thư không thích ống kính, cũng không thích việc bị công chúng săm soi.
Ngày trước, cô từng hẹn hò với một ca sĩ lưu lượng nổi tiếng, bề ngoài trầm mặc ít nói nhưng thật ra là một "cún con dính người". Lại thêm việc lúc nào cũng có phóng viên bám theo.
Bàn Thư thấy cực kỳ phiền, tình yêu chẳng có trải nghiệm gì tốt.
Thế là chia tay ngay tại chỗ, chẳng hề để tâm đến cảm xúc đối phương.
Sau đó anh ca sĩ nhỏ khóc lóc cầu xin đừng chia tay, còn lên hot search, cả nước đều biết anh ta bị bỏ.
Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến Bàn Thư chứ? Cô thẳng thắn bước vào mối tình tiếp theo.
Thất tình là cái gì, cô chưa từng biết đến.
"Bạn học Bàn Thư, nghe nói trước đây em rất xấu và béo phải không? Đây là ảnh của em đúng chứ?"
Bàn Thư hơi nhướng mắt.
Người kia lại tiếp: "Vậy bây giờ xinh đẹp thế này, em đã thông qua con đường nào? Có phải bỏ ra rất nhiều tiền để duy trì không? Có thể chia sẻ với cư dân mạng không?"
"Chia sẻ mẹ anh ấy!"
Ứng Chước Tinh lập tức tung một cú đấm thẳng.
Gã phóng viên kia tầm hơn ba mươi tuổi, mặt mũi dâm dê.
Hắn ôm đầu, vẫn cố đưa micro lên: "Có, có người đánh người giữa đường! Là nữ sinh kia phải không? Ha ha... cô ta còn yêu sớm nữa đúng không? Còn là người đứng nhất cuộc thi sao? Đã hối lộ bao nhiêu tiền cho giám khảo? Hay ngủ với họ bao nhiêu lần rồi..."
Gần đó có Lâm Tiểu Thảo - một cô gái mơ mộng thành streamer nổi tiếng, dù số liệu thảm hại nhưng ngày nào cũng live, nuôi mộng thành hotgirl.
Cô ta ngửi được mùi "lưu lượng".
Ngay lập tức bật livestream.
"Hoan nghênh, hoan nghênh 'Một con sâu muốn bay' vào phòng live..."
"Đúng vậy! Cái gọi là thiên tài nữ sinh do truyền thông tung hô, hóa ra điểm số toàn là giả? Khuôn mặt trời ban kia cũng là 'làm ra' sao?!"
"Thật không thể tin nổi!"
Livestream của cô ta nhanh chóng leo thẳng lên top 1 hot search, lại còn bỏ xa hẳn top 2!
Nhìn dòng tiền chảy vào không ngừng, Lâm Tiểu Thảo cười đắc ý!
Cho đến khi có netizen bình luận: [Streamer có biết đây là phạm pháp không? Nói nhảm vô căn cứ mà cũng dám?]
[Nghe nói cô sắp bị kiện rồi! Đáng đời, xem xem cô chịu nổi lượng hot này không!]
[Má ơi! Má ơi! Tôi không nhìn nhầm chứ! Cô xong rồi! Biết cô vừa đắc tội ai không? Đợi đi là toang chắc rồi!]
[Người trên kia chưa nói hết, để tôi bổ sung! Ứng, Văn, Chúc, Bàn - bốn nhà cùng lúc ra tay trừng phạt Lâm Tiểu Thảo! Livestream của cô sắp bị cưỡng chế đóng...]
Màn hình tối sầm.
Một hàng chữ lớn hiện lên: "Phòng livestream này do nghi ngờ vi phạm, đã bị cưỡng chế đóng cửa."
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Lâm Tiểu Thảo.
Nhưng trên các kênh khác, chủ đề này vẫn còn đang bị bàn tán!
Cô càng nhìn càng hoảng loạn!
Ngẩng đầu lên, thấy gã phóng viên đã bị thiếu niên tuấn tú kia khống chế.
"Thả tôi ra! Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!"
Một chiếc xe limousine Lincoln màu đen dừng lại, cửa mở ra:
"Công khai bôi nhọ người khác là phạm pháp, bịa đặt sự thật càng nặng hơn. Vị... phóng viên của Phong Truyền Giải Trí này, e là cần phải suy nghĩ kỹ lại."
Nhìn thấy người vừa bước xuống, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Tên phóng viên dâm dê kia càng thêm tuyệt vọng, tim như tro tàn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận