Mạnh Cảnh Duyệt dịu dàng hôn lên má cô gái ửng hồng, đôi mắt đen như mực.
"Anh suýt nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại em nữa."
Anh khẽ thì thầm.
Người Nhật gian xảo, khó phòng bị, dù Mạnh Cảnh Duyệt đã tiên đoán phần nào, vẫn không tránh được bị hãm hại. Lần này còn sống sót phải cảm ơn vị kia của gia tộc họ Lục.
Ban đầu Mạnh Cảnh Duyệt không định đứng về phe nào.
Giờ Bắc Kinh và Nam Lăng lấy sông Giang Hoài làm ranh giới, thế lực quân sự phân thành hai, Bắc Kinh do gia tộc họ Lục dẫn đầu, Nam Lăng thì chiến loạn liên miên, trong đó gia tộc họ Chu nổi bật.
Chu Tam gia thực sự có thể gọi là anh hùng loạn thế.
Nhưng vẫn không bằng gia tộc họ Lục, càng không nói đến Lục Hành - thiên tài xuất chúng.
Tổ tông Mạnh gia ở Nam Lăng.
Điều này đồng nghĩa Mạnh gia phải duy trì trung lập tuyệt đối hoặc hoàn toàn đứng về một phe, nếu không Chu Tam gia hay Lục Hành đều không để yên cho Mạnh gia phát triển.
Hiện tại, anh nợ Lục Hành một ân tình.
Mạnh Cảnh Duyệt nhắm mắt, khi mở ra, trong ánh mắt lóe lên một vệt sáng u ám.
"Bàn Thư, em muốn đi đâu?"
Ánh mắt anh chậm rãi rơi lên Bàn Thư đang định rời đi, ngón tay dài lạnh lẽo khẽ chạm vào cằm cô, mép khẽ cong, lanh lẽo.
"Có chuyện gì sao?"
Bàn Thư nhếch miệng, cố tình chọc anh, "Bây giờ đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao? Anh sao vậy?"
Mạnh Cảnh Duyệt mặt lạnh, từng chữ từng chữ nói:
"Anh không có ý đó."
Anh nghĩ, có phải cô ấy định đi gặp Mạnh Cảnh Trì không?
Anh không thể kiểm soát suy nghĩ: Mạnh Cảnh Trì tràn đầy sức sống, như mặt trời mọc rực rỡ, khác hẳn anh, lụi tàn, sắp tắt.
Nghĩ vậy, tim Mạnh Cảnh Duyệt như bị bàn tay vô hình trong hư không bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Hơi thở nặng nề, mắt rực đỏ.
Bàn Thư bất lực ngoảnh lại:
"Anh đừng đa nghi như vậy được không? Em chỉ muốn đi dạo thôi mà, anh sao vậy?"
Anh hạ mắt, mi dài rũ xuống, ảm đạm.
... vốn dĩ anh đã như vậy.
Ann chưa từng thay đổi.
Chỉ là cô chịu không nổi mà thôi.
"Anh đi cùng em." Anh mím môi, cố kìm cảm giác nghẹt thở, mạnh mẽ bình tĩnh nhìn Bàn Thư.
Sự tự ti trỗi dậy, ham muốn sở hữu lan tràn.
Bàn Thư thở dài, bước đến trước mặt anh, nhẹ nhàng véo má anh, da anh mỏng, không nhiều thịt, nhưng cảm giác tay khá tốt.
"Đừng nghĩ linh tinh được không?"
Mạnh Cảnh Duyệt cả người thanh lãnh, trầm tĩnh, mặt tái nhợt, nhắm mắt, giọng khàn khàn, "Bàn Thư, anh chỉ cần em yêu anh."
Anh nhắm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=294]
Không thấy sự bất mãn thoáng qua trong mắt Bàn Thư, nhưng môi cô vẫn cong ngọt ngào, mềm mại, như thuốc phiện mê hoặc, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm vô tận.
"Tất nhiên em yêu anh." Cô nói.
Mạnh Cảnh Duyệt khẽ nhếch môi, đáp:
"... tốt."
Ban đầu Bàn Thư định nhân sự việc tối qua tăng điểm công lược Mạnh Cảnh Trì, nhưng Mạnh Cảnh Duyệt quá nhạy cảm, lại đa nghi, cô đành tạm bỏ ý định.
Nếu là trước kia, Bàn Thư yêu một người như Mạnh Cảnh Duyệt, cô sẽ không hề muốn dính líu.
Không gì khác, sống chung quá mệt mỏi.
Cô chỉ muốn hưởng thụ ngắn hạn.
Nhưng Mạnh Cảnh Duyệt muốn tình yêu suốt đời.
Cô không thể đáp ứng.
Đuổi hết A Phúc, Tiểu Đào và những người khác ra, Bàn Thư quen tay nắm tay vịn xe lăn, chậm rãi đẩy anh:
"Anh muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, chỉ cần có em là đủ."
"Chỗ kia cũng hay."
Cô dừng lại, chỉ về phía một quán nhỏ trước mặt, "Ở đó nước trong, có thể nhìn thấy nhiều cá."
"Vậy sao."
Mạnh Cảnh Duyệt đáp, ánh mắt sâu thẳm lướt qua mặt hồ long lanh, nơi đó... quả là nơi nguy hiểm để giết người.
"Anh cả." Giọng thanh sáng của thiếu niên vang lên phía sau, Bàn Thư quay lại.
Cậu dừng lại, rồi nhỏ giọng gọi: "Sao chào chị dâu."
Bàn Thư mím môi cười nhẹ, gật đầu, rồi chỉ vào Mạnh Cảnh Duyệt không phản ứng gì, "Em trai anh chào anh rồi đó."
Mạnh Cảnh Duyệt khẽ nhướn mi, thờ ơ "Ừ."
Ánh mắt cô gái hơi lạ khi nhìn hai anh em, cố tình nói:
"Các anh đang giận nhau sao? Sao mặt ai cũng khó coi thế?"
Mạnh Cảnh Trì thở dồn dập.
Cậu vô thức nhìn biểu cảm Bàn Thư, thấy cô cười tươi:
- Cô không nhớ gì cả.
Mạnh Cảnh Trì hơi sửng sốt, lại thấy cũng hợp lý.
Nếu Mạnh Cảnh Duyệt muốn duy trì mối quan hệ giữa cậu và Bàn Thư, sẽ không chọn nói chuyện này với cô.
Mạnh Cảnh Trì thất vọng, hờn dỗi liếc cô.
Lần đầu tiên cậu phá tiết, kết quả đối phương còn không nhớ.
"Mạnh Cảnh Trì."
Thanh niên lạnh lùng nhướn mi, giọng ôn nhu chứa lời cảnh báo nhẹ nhàng, khó nhận ra.
Mạnh Cảnh Trì không chịu thua, đối diện ánh mắt Mạnh Cảnh Duyệt.
Nhưng cuối cùng là cậu sai.
Cúi đầu hừ nhẹ, dựa lười trên cột sơn đỏ:
"Xem cá cũng phải quản sao?"
"Xem cá được."
Mạnh Cảnh Duyệt chậm rãi nhấp môi tái nhợt, "Chỉ cần đừng nghĩ linh tinh là được."
"Theo lời anh nói." Thiếu niên nghiến răng, cười khẩy.
Hai anh em đối mặt căng thẳng, bỗng quản giá tới, nhìn thấy không khí khác lạ, thoáng ngạc nhiên, rồi hổn hển nói:
"Tiểu thiếu gia, Triệu tiểu thư lại tới..."
"Đã nói rồi, không gặp." Mạnh Cảnh Duyệt đang bực.
Quản gia nhìn Bàn Thư, giọng tôn kính:
"Thiếu phu nhân, Triệu tiểu thư cũng mời cô cùng đi."
Thiếu niên đổi ánh mắt, khẽ ho: "Khục, tôi cũng đi."
M
Mạnh Cảnh Duyệt chậm rãi cười ấm áp:
"Quản giá, Triệu tiểu thư là chủ nhân của Mạnh gia sao?"
Quản gia không hiểu:
"Chủ nhân Mạnh gia tất nhiên là đại phu nhân, thiếu phu nhân và hai thiếu gia."
Thiếu niên mím môi cười, không nói gì thêm.
Quản gia vỗ đầu:
"À, à, lão phu thất lễ..."
Bàn Thư nhếch môi, mắt dõi theo một con cá chép đỏ mũm mĩm dưới đáy hồ, mặt hồ mùa đông phủ lớp băng mỏng, trong như pha lê.
"Để cô ta tới đây đi."
Vừa dứt lời, Mạnh Cảnh Duyệt và Mạnh Cảnh Trì đồng loạt nhìn Bàn Thư.
Triệu Tuyết Nhi không một mình tới.
Bên cô còn có một thiếu nữ nhỏ nhắn, dịu dàng.
Đến gần mới thấy, Bàn Thư mới nhận ra cô bé có đôi nét giống nguyên chủ.
Cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Triệu Tuyết Nhi khẽ thúc cô bé, cô bé run run ngẩng đầu, mắt ướt:
"Sao chị lấy chồng rồi mà không về nhà? Thím nhớ chị khóc đỏ cả mắt luôn..."
Hương trà phảng phất.
Bàn Thư thoáng dừng, nhếch môi, hơi nhướng mày.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận