Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 148: Bị móc tim cướp phổi, bạch nguyệt quang chân chính trở thành vạn nhân mê (12)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:34:44
Lúc này, trời vẫn chưa quá muộn.
Nói thật thì, dù đỗ ở đâu, chiếc xe của Bàn Thư cũng quá mức nổi bật.
Cô dừng xe ở gần ký túc xá.
Mọi người thấy là Hạc Gia Lễ bước xuống thì cũng chẳng lấy làm lạ. Dù sao ai cũng biết Hạc Gia Lễ xuất thân gia thế không tầm thường, xe thể thao thay như thay áo.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc sườn xám ngắn màu hồng sậm bước ra từ ghế lái.
Da trắng mịn như ngọc đông kết, môi đỏ tóc đen.
Chiếc vòng cổ san hô đỏ trên chiếc cổ mảnh mai càng tôn lên làn da trắng đến chói mắt.
Cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc dày của cô.
Mọi người chứng kiến cảnh ấy đều hít mạnh một hơi khí lạnh.
Má ơi, đây là tiên nữ phương nào hạ phàm vậy???
Bạn cùng phòng của Hạc Gia Lễ ngơ ngẩn nhìn gương mặt của Bàn Thư, lâu thật lâu mới hoàn hồn lại. Nếu không phải thấy sắc mặt Hạc Gia Lễ ngày càng khó coi, e là ánh mắt bọn họ đã dính chặt trên người cô mất rồi!
"À... chào, tôi là Lâm Tử Tu..."
"Tôi là..."
"Tôi là..."
Hạc Gia Lễ khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nói với bọn họ:
"Đây là bạn gái tôi, làm ơn tự trọng."
Bạn cùng phòng với nhau, nói sâu thì không sâu, nhưng ít nhiều cũng có chút tình nghĩa.
Thế nhưng bọn họ hiếm khi thấy Hạc Gia Lễ có vẻ mặt này.
Trong chốc lát, tất cả đều sững người.
Ngược lại, Bàn Thư chỉ dịu dàng mỉm cười, không để ý mà nói:
"Gia Lễ, cậu lên thu dọn đồ đi. Chị không lên đâu, chị chờ cậu dưới này."
"Ừ."
Khóe môi Hạc Gia Lễ không nhịn được khẽ cong lên.
Như một chú chó Husky được chủ vuốt ve thuận lông, lập tức vui vẻ không thôi.
Bạn cùng phòng A: ... Không giữ kẽ nữa rồi hả?
Bạn cùng phòng B: ... Không cao ngạo nữa rồi hả?
Khi trở về ký túc xá, mấy người kia vừa ghen tỵ vừa hâm mộ, ánh mắt dán chặt vào Hạc Gia Lễ, hận không thể khoan thủng cả người cậu ta.
"Bạn gái tiên nữ từ đâu mà tìm được thế?"
Có người đẩy gọng kính, cười hèn hạ một tiếng:
"Lâm Tử Tu hỏi câu này chẳng phải tự rước nhục vào thân sao? Hạc thiếu vừa có tiền vừa có quyền, chỉ cần ngoắc tay một cái là phụ nữ ào ào dâng tới. Dù có là tiên nữ thì cũng phải ngoan ngoãn nằm dưới háng Hạc thiếu thôi chứ?"
"Bốp!"
Sắc mặt Hạc Gia Lễ lạnh lẽo, lập tức đè người đó xuống đất đánh thẳng tay!
"Cái miệng mày, nói cho sạch sẽ vào cho tao!"
"Chẳng lẽ không đúng à?" Tên đeo kính đỏ bừng mặt, cãi lại:
"Bên ngoài nhìn thì băng thanh ngọc khiết như tiên nữ đấy, nhưng sau lưng ai biết đã bị bao nhiêu lão già ngủ qua rồi... Aaa!!"
"Gia Lễ, mày điên rồi à!"
Vài người khác vội vàng xông tới can ngăn.
"Choang!"
Hạc Gia Lễ tiện tay túm lấy chai bia, nện thẳng lên đầu tên đeo kính. Mảnh thủy tinh vỡ nát bắn tung tóe trong không khí.
Cậu nắm chặt mảnh chai nhọn hoắt, điên cuồng muốn đâm thẳng vào người kia!
Cảnh tượng ấy khiến mấy bạn cùng phòng hoảng hồn, không ai dám động đậy.
Hạc Gia Lễ chậm rãi đứng lên.
Đột ngột đá mạnh vào ngực hắn ta một cú:
"Mày lặp lại lần nữa xem?!"
Âm thanh ầm ĩ khiến các phòng khác cũng chú ý.
Mọi người chỉ thấy một thiếu niên ngày thường tuấn lãng, bất kham, lúc này toàn thân đẫm m.a.u, bước ra khỏi ký túc.
Ai nấy đều lạnh sống lưng, vội vàng tránh xa.
Tên đeo kính ôm ngực, thở dốc dữ dội, liếm môi, trên mặt hiện lên nụ cười bệnh hoạn ghê tởm:
"Mấy hôm trước, cô ta còn là bạn gái của giáo sư Vật lý Thời Lâm cơ đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=148]

Ha, bị giáo sư Thời chơi chán rồi, giờ tìm mối khác thôi!"
"Mày câm mồm cho tao!"
Hạc Gia Lễ xoay người, túm tóc hắn, cầm mảnh thủy tinh bén nhọn dính m.a.u, hung hăng đâm thẳng vào cổ hắn!
Một nhát, lại một nhát!
Trong phòng chỉ còn vang lên tiếng "pục, pục" của vật sắc nhọn đâm vào da thịt!
Cậu ta căn bản không định để tên ghê tởm đó sống sót.
Sự việc mất kiểm soát, cuối cùng cũng có người hoàn hồn gọi cảnh sát.
"Gia Lễ."
Giọng nói mềm mại trong trẻo của thiếu nữ vang lên, rõ ràng đến mức chói tai.
Ngón tay Hạc Gia Lễ khựng lại, cơ thể cứng ngắc lạnh buốt, dường như m.a.u trong người cũng đang chảy ngược.
"Tí tách."
"Tí tách."
m.a.u tươi nhỏ giọt nặng nề từ bàn tay đẫm m.a.u của cậu xuống đất.
Cả trái tim cậu cũng đang nhỏ m.a.u.
Hạc Gia Lễ chậm rãi nhắm mắt lại.
Kết thúc rồi sao...
Quả nhiên, chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi...
Ông trời đối xử với cậu thật chẳng chút khoan dung.
Nếu không, sao lại để cô nhìn thấy cảnh này chứ.
Cậu vốn là kẻ điên.
Trong xương cốt sẵn đã mang theo dòng m.a.u bệnh hoạn.
"Có đau không?"
Cô nhẹ nhàng nâng bàn tay cậu lên, chậm rãi lấy khăn ướt trong túi ra, lau sạch vết m.a.u cho cậu.
"Đừng sợ, Gia Lễ."
Khóe mắt cậu bất ngờ đỏ hoe.
"Chị..."
Thiếu nữ khẽ cong môi cười:
"Đừng sợ, được không?"
Cậu cúi đầu, siết chặt cô vào lòng.
Tham lam hấp thu nhiệt độ từ cơ thể cô.
Tiếng còi cảnh sát vang dội.
Hạc Gia Lễ cảm nhận rõ, cô càng nắm chặt tay cậu hơn.
Rõ ràng cô còn sợ hơn...
Trái tim cậu chua xót, không biết làm sao thổ lộ tình yêu mãnh liệt này.
Chỉ có thể ôm cô càng lúc càng chặt, càng lúc càng chặt.
M
Cảnh sát đến nơi, tên đeo kính đã được đưa đi bệnh viện. Toàn ký túc xá vương vãi m.a.u, nhìn chẳng khác gì hiện trường vụ án g.i.e.t người phân xác.
Đôi tay thiếu niên rách nát, m.a.u thịt mơ hồ.
Cảnh sát còng hai tay cậu lại bằng chiếc còng bạc lạnh lẽo. Ngón tay Hạc Gia Lễ khẽ run.

Tại đồn cảnh sát.
Ghi xong lời khai, thiếu niên co chân dài, ngồi dựa lười biếng trên ghế.
Ngẩng đầu, không biết đang nghĩ gì.
M
Cô đã về chưa nhỉ?
Không biết tối nay cô có gặp ác mộng không.
Tên đeo kính kia tên là Phương Lộ, bình thường hay lấy ảnh phụ nữ ra thủ dâm.
Trước kia hắn không đụng đến mình thì thôi, lần này lại chọc trúng chỗ đau, thật sự là tự tìm chết.
Loại cặn bã này, căn bản không xứng sống trên đời.
Báo cáo thương tích của Phương Lộ chưa ra.
Nếu nghiêm trọng, khả năng cậu sẽ phải ngồi tù.
Nhưng... mới vừa nói xong sẽ được chị nuôi dưỡng...
Nếu đi tù, cô sẽ không đợi cậu.
Mà cậu cũng chẳng mong cô đợi, không đáng.
Chỉ là... tim đau quá, đau muốn chết mất thôi...
"Tôi có thể ra ngoài hút điếu thuốc không?"
Viên cảnh sát đang sắp xếp hồ sơ liếc nhìn cậu, biết rõ chuyện không hoàn toàn do lỗi của Hạc Gia Lễ nên thái độ cũng khá dễ chịu, gật đầu cho phép.
Thiếu niên cao gầy dựa vào tường, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên hộp thuốc. Một điếu trượt ra, bật lửa kim loại lóe sáng, đầu thuốc bốc cháy, trong thoáng chốc làn khói mờ ảo tản ra.
Động tác hững hờ, phóng túng.
Cậu nhíu mày.
Khóe mắt thoáng thấy một gương mặt trắng trẻo rực rỡ.
Hạc Gia Lễ trố mắt nhìn cô gái kia:
"Chị chưa về?"
"Ừ."
"Vẫn đợi đến giờ này?"
"Ừ."
Yết hầu Hạc Gia Lễ nghẹn lại, chua xót khó chịu.
Cậu dập tắt điếu thuốc, thoáng chốc không dám chạm vào cô.
"Tay cậu sao chưa được băng bó? Họ không xử lý cho cậu à? Có đau không..."
Trong giọng cô có chút nghẹn ngào.
Cậu từng nghĩ, cô sẽ mắng cậu một trận tơi bời.
Hoặc nghiêm trọng hơn, từ nay không thèm để ý tới cậu nữa.
Nhưng cậu không ngờ...
Cô chỉ quan tâm đến vết thương của cậu, có đau không mà thôi.
"Chị ngốc quá, khuya thế này, một mình chị ở ngoài đợi? Lỡ như em phải ở lại qua đêm, không được thả ra, chị cũng vẫn không đi sao?"
"Có thể chị sẽ đi." Cô khẽ cười một tiếng.
Hốc mắt Hạc Gia Lễ lại đỏ lên.
Không, cô sẽ không đi đâu.
"Cảnh sát nói sao?"
"Phải đợi báo cáo thương tích của Phương Lộ. Nếu mà em..." Cậu im lặng thật lâu, rốt cuộc không nói ra câu nếu em phải ngồi tù, thì chia tay đi.
Bàn Thư biết, không phải chuyện lớn.
Hạc Gia Lễ thông minh, tính toán khôn khéo.
Ra tay có chừng mực.
Tên ghê tởm đó bị thương chút đỉnh, căn bản không đủ để định tội Hạc Gia Lễ.

Bình Luận

0 Thảo luận