Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 37: Xấu nữ học đường trở thành vạn nhân mê (12)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 14:59:56
Nhóm Toán có tổng cộng hai mươi ba thầy cô, mỗi người bê một cái ghế, ngồi dựa vào tường trong phòng giáo vụ để ra đề.
Nhìn giống như đang bị phạt quỳ mặt vào tường, lại giống cảnh học sinh bị phạt chép phạt vậy.
Giám thị cất giọng lớn:
"Các em nhìn cho kỹ, bạn Bàn Thư đang ngồi đây, trên người không mang gì cả, ngay cả bút cũng do chúng tôi phát. Thầy cô cũng ngồi đây ra đề, các em thấy rồi đó, không ai cầm điện thoại, đều là tự mình nghĩ đề ra!"
Đã nói rõ ràng đến thế, học sinh cũng không tiện nhiều lời thêm.
Bàn Thư tùy ý dựa vào lan can.
Cô thầm nghĩ, nguyên chủ khi trước bị bắt nạt thảm như vậy, nhà trường lại chưa từng lên tiếng, thầy cô cũng nhắm mắt làm ngơ, ít nhất là thái độ lạnh nhạt.
Rốt cuộc là vì sao?
Họ thật sự không biết sao? Chuyện đó sao có thể chứ.
Nhưng tiếp xúc đến nay, ngoài ông thầy nhỏ bé ngày đầu tiên, những thầy cô khác đều khá ổn.
Chỉ là... Bàn Thư vốn không phải dạng người dễ tin tưởng.
Gương mặt cô lạnh nhạt, làn da trắng muốt mịn màng như bạch ngọc không tì vết.
Không muốn quản, hay là không dám quản đây...
Một đề thi được chia thành hai mươi ba phần, mỗi người một phần, rất nhanh đã xong.
Giám thị trước bao con mắt lấy ra một cây bút mới nguyên, còn chưa bóc vỏ, đưa cho Bàn Thư.
... Có thể nói là quá mức cẩn thận!
Cuối cùng ông ta đắc ý nói:
"Giờ thì không ai dị nghị nữa chứ? Bạn Bàn Thư tuyệt đối không có lấy nửa cơ hội gian lận! Bây giờ chúng ta giữ im lặng, chờ Bàn Thư làm bài."
Động tĩnh bên này tự nhiên thu hút đông đảo người đến xem.
Chẳng bao lâu, ngoài vòng một mét xung quanh Bàn Thư bị giám thị giữ chặt, những chỗ khác đều chật ních.
"Ê, đừng chen vào bạn Bàn Thư chứ!"
"Im lặng, im lặng nào, lỡ làm gián đoạn mạch suy nghĩ thì làm sao bây giờ!"
Trên ban công tầng cao hơn.
Văn Lệ chăm chú nhìn thiếu nữ giữa đám đông, khóe môi cong lên một đường cười nhạt.
Chưa bao lâu, góc ban công yên tĩnh lại có thêm một người.
"Bị cậu giành trước rồi!"
Chàng trai bất mãn, nhanh tay chen lấn Văn Lệ sang một bên, chiếm lấy tầm nhìn tốt nhất
"Tránh ra, đừng cản tớ nhìn con nhỏ xấu xa đó."
Văn Lệ thật sự không kịp phản ứng, bị Ứng Chước Tinh ép sang bên.
Hai nhà vốn chẳng có giao tình gì.
Nhà họ Văn làm ăn đồ cổ.
Nhà họ Ứng thì hợp tác nhiều với nhà họ Lạc: một bên là giới giải trí, một bên là gia tộc quân chính, nhưng cũng kinh doanh đa ngành, lớn nhất là bất động sản.
Thỉnh thoảng còn đầu tư điện ảnh.
Dự án nhà ở của nhà họ Lạc thường mời nghệ sĩ ký hợp đồng của nhà họ Ứng làm người đại diện.
Hợp tác đan xen không kể xiết.
Thế nên Ứng Chước Tinh và Lạc Thịnh Ninh từ nhỏ đã rất thân.
Văn Lệ nhếch môi cười lạnh.
"Ha, tâm tư của Ứng thiếu thật khiến người ta khó đoán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=37]

Mới một giây trước còn si tình với Hứa Oánh Oánh, giây sau đã dời lòng, chung tình với người đẹp rồi à?"
Ứng Chước Tinh cũng không yếu thế:
"Liên quan gì đến cậu?"
"Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi."
Giọng nói ôn hòa của Lạc Thịnh Ninh ngắt lời cuộc cãi vã.
Ứng Chước Tinh cau mày: "Cậu đến làm gì?"
Cậu vốn định lén tới, chờ con nhỏ xấu xa kia nộp bài xong, sẽ lập tức chạy lên xin lỗi cô, sau đó vui sướng cùng đi ăn tối.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến khóe môi Ứng Chước Tinh nhếch lên.
Tên Văn Lệ thích hóng hớt thì thôi đi, còn Lạc Thịnh cũng phải chen vào náo nhiệt sao!
Ba thiếu niên cao ráo chen chúc trên cái ban công nhỏ hẹp, cậu xô tôi, tôi chen cậu, khiến khí chất cao quý thanh nhã của Lạc Thịnh Ninh vỡ vụn cả.
Ứng Chước Tinh nhịn không được nói
"Lạc Thịnh Ninh, cậu tới làm gì, cậu có biết..."
Lạc Thịnh Ninh liếc mắt nhìn cậu ta
"Biết cái gì?"
Biết... tôi thích con nhỏ xấu xa đó!
Nhưng trước mặt Văn Lệ sao có thể thừa nhận.
Cậu sớm đã nhìn ra Văn Lệ cũng có ý đồ với con nhỏ kia.
Bàn Thư làm bài cực nhanh.
Cả ba ánh mắt dán chặt lên người cô.
Vừa thấy Bàn Thư nộp bài, mấy thiếu niên trên ban công lập tức chạy như bay, ai cũng nhanh hơn ai.
Đến cả bóng mờ cũng chẳng kịp nhìn rõ!
Chỉ có Lạc Thịnh Ninh còn giữ ý tứ, nhàn nhã theo sau.
Nhưng bước chân kia, tuyệt đối không chậm hơn ai!
Dưới lầu, giám thị nâng bài thi bằng cả hai tay như cầm thánh chỉ, cẩn thận dặn dò:
"Nhẹ tay chút khi chấm, đừng làm hỏng, lát nữa tôi còn phải dán công khai đó!"
Các thầy cô Toán khóe miệng giật giật.
Cũng không cần đến mức thế chứ!
Người đông, ra đề nhanh, mà chấm còn nhanh hơn.
Chỉ là có vài câu họ còn chưa chắc chắn, mấy người vây lại bàn bạc, mới phát hiện cách giải của Bàn Thư so với đáp án của họ còn gọn gàng súc tích hơn nhiều.
Không ngoài dự đoán.
Toàn điểm.
Đám giáo viên Toán nhìn Bàn Thư như nhặt được bảo vật, ánh mắt sáng rực.
Giám thị thì cười đến nỗi mắt híp lại, lộ hết cả hàm răng.
"Các em đã thấy, Bàn Thư vẫn được điểm tuyệt đối. Giờ thì có thể công nhận năng lực của bạn ấy đủ tư cách đại diện trường ta thi chưa?"
Mấy học sinh phản đối lúc đầu đều mím môi không nói.
Vương Thanh tuy gương mặt vẫn không phục, nhưng biết đây không phải lúc lên tiếng!
...
Giám thị dán bài thi của Bàn Thư lên bảng thông báo cạnh cột điểm.
Chỉ sau một đêm, toàn bộ lời nghi ngờ Bàn Thư đều biến mất sạch sẽ, như chưa từng tồn tại.
Đề thi toán quốc gia các năm trước vốn cực khó. Thậm chí nhiều đề còn vượt xa chương trình. Nhà trường sắp xếp giáo viên chuyên môn kèm riêng Bàn Thư và Lạc Thịnh Ninh ngoài giờ học.
Tối hôm đó.
"Câu ba, phần chứng minh định lý Morgan, đây là dạng thường gặp nhất trong các năm thi toán quốc gia. Nhưng vì biến hóa đa dạng, độ khó cực cao, nên đây cũng là điểm thí sinh dễ mất điểm."
Người giảng là một cô giáo toán ăn mặc rất thời thượng.
Cô chỉ lên bảng, cố nén sự phấn khích trong lòng.
Trời ơi, cô đã đánh bại hai mươi hai giáo viên khác, thành công trở thành người dạy cho Bàn Thư đó nha!
"Mời hai em viết ra cách suy nghĩ giải bài này cho tôi xem."
Chốc lát sau, cô giáo gật gù khen: "Rất tốt, hai em đều ra đáp án đúng, nhưng mỗi em lại chọn cách chứng minh bằng định lý khác nhau."
Cô đẩy kính, nói tiếp: lPhương pháp của Lạc Thịnh Ninh chặt chẽ gọn gàng, không dùng cách thường quy, mà tìm một lối đi khác, rất tốt."
Còn Bàn Thư...
Nữ giáo viên phải cố nhịn tiếng hét trong lòng.
Trời ơi, con bé này đẹp quá trời quá đất!
"Khụ khụ, Bàn Thư hình như dùng kiến thức ngoài chương trình? Đây là giả thuyết Laffey? Bạn ấy thật sự rất thông minh, có thể nghĩ đến việc áp dụng phương pháp này chứng tỏ tư duy cực kỳ linh hoạt. Cũng có thể thấy kiến thức bạn ấy đã đọc rộng hơn rất nhiều... khụ khụ..."
"Cảm ơn cô ạ."
Lại còn lễ phép thế này! Cô giáo Toán bổ sung thêm một câu.
"Tiếp theo là thời gian thảo luận tự do của hai em, buổi học hôm nay kết thúc. Nếu hai em có gì chưa hiểu, có thể đến phòng tìm tôi bất cứ lúc nào."
Chờ giáo viên xách túi rời đi, trong phòng học rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Lạc Thịnh Ninh vô thức đưa ánh mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Hoàn toàn không sao tập trung được.
Thật kỳ lạ.

Bình Luận

0 Thảo luận