Ngay khi Chúc Dung Hằng vừa đến, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là một vũng m.a.u loang trên đất.
Thứ hai... là hình ảnh trong camera giám sát -- cô gái đôi mắt đỏ hoe đang rơi lệ.
Tim anh căng thẳng đến run rẩy, cả người lạnh buốt, đầu óc choáng váng. Đến nỗi anh hoàn toàn không chú ý rằng trên người cô gái kia không dính lấy một giọt m.a.u.
"Thư Thư... cô ấy... cô ấy, làm sao rồi?"
Giọng Chúc Dung Hằng khàn đi, nghẹn lại trong cổ.
Người bên cạnh nhướn mày:
"Thư Thư?Là gọi cô bé này à?Đừng cuống, cô bé không sao đâu, bị thương là một cậu thanh niên khác. Tôi nói thật, cậu ta cũng đẹp trai lắm, như thần tiên hạ phàm vậy... Cậu là bạn trai cô bé này phải không?"
"......Ừ."
Chúc Dung Hằng vội vã lao đến bệnh viện. Cô gái kia ngồi một mình ở dãy ghế lạnh ngoài phòng phẫu thuật, ngơ ngác rơi lệ.
Anh vẫn mặc nguyên bộ xám đen sang trọng lúc đi họp trong công ty, chưa kịp thay. Thân hình cao thẳng, sắc mặt tái nhợt, cả gương mặt chỉ còn lo lắng.
Chúc Dung Hằng lao tới, ôm chặt cô gái vào ngực.
"Em... em có sao không?"
"Em không sao, nhưng... nhưng Lạc Thịnh Ninh..."
Đôi mắt đen láy của Bàn Thư nhìn về phía phòng phẫu thuật, nơi ngọn đèn đỏ vẫn sáng.
"Em không biết tình hình, toàn thân anh ấy đều là m.a.u. Tay em... cũng toàn m.a.u của anh ấy..."
Cô bé run rẩy, hai bàn tay ôm lấy mắt. m.a.u thấm ra, làm ướt mu bàn tay.
"Em... em phải làm sao bây giờ?"
Chúc Dung Hằng ngồi xuống bên cạnh, lông mày nhíu chặt:
"Em nhớ kỹ cho anh -- bất kể Lạc Thịnh Ninh thế nào, cho dù anh ta có c.h.e.c ngay trong phòng mổ... thì cũng không liên quan gì đến em cả!"
(Càng c.h.e.c trong phòng mổ thì càng tốt.)
-- Đây là câu mà anh nuốt ngược vào lòng.
Bàn Thư khẽ nhếch môi, tựa như đang gắng gượng nở nụ cười.
"Anh... nốt ruồi son của anh rất đẹp."
Cô biết, người ấy sẽ không như vậy, sẽ không mang trong lòng bất kỳ ý đồ u ám nào.
Cho dù số phận bất công thế nào, người ấy vẫn vùng vẫy, nhưng chưa từng sợ hãi, chưa từng oán hận.
Ngón tay mảnh khảnh của Bàn Thư khẽ chạm vào nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt anh.
"Anh có thích nốt ruồi này không? Em nghĩ nhất định là anh thích. Nó mọc ngay ở mí mắt trái, mỗi lần anh rơi lệ đều sẽ lướt qua đó."
"Người ta nói... nếu khóc bằng mắt trái trước, thì đó là vì nỗi đau đã đến tận cùng."
Ánh mắt Chúc Dung Hằng bỏng rát, chưa bao giờ anh cảm nhận rõ rệt đến thế --
mỗi cái nhìn cô lưu lại trên người anh,
đều thật đến đáng sợ.
Anh ghét ánh mắt này của Bàn Thư, ghét mỗi lần cô chạm vào nốt ruồi đỏ, ánh mắt cô lại đau buồn đến vậy.
Anh hiểu.
Ngay khoảnh khắc cô chạm vào, trái tim cô thật sự đã đau đến cực hạn.
⸻
Trong đầu, hệ thống lạnh lùng chêm vào:
[Chưa từng thấy ai diễn trò thế thân mà còn quang minh chính đại đến thế.]
Bàn Thư bật cười khe khẽ:
"Tôi tưởng nhớ một chút cũng không được sao?"
Hệ thống khựng lại, rồi khẽ cười.
Quả nhiên.
Người đó đối với Bàn Thư là tồn tại đặc biệt. Nhưng cũng tuyệt đối không thể để lại dấu vết nào trong trái tim lạnh lùng kia.
Quan trọng -- nhưng không quá quan trọng.
Đặc biệt -- nhưng chỉ hơn tất cả mọi người một chút.
Chỉ là ánh trăng sáng thôi... chỉ là...
⸻
[Bàn Thư, cô không vui sao?]
"Không, tôi rất bình thường."
"Thế cậu thấy nếu tôi và Lạc Thịnh Ninh ở bên nhau thì sao? Dù sao thì tên điên đó đã lấy tính mạng ra đánh cược, tôi cũng không thể phụ lòng hắn được nhỉ. Tôi vốn không thích tính toán, cũng không thích người tính toán mình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=49]
hắn đã chọn cách tính toán tôi, vậy thì hắn cũng phải gánh hậu quả."
[......Tại sao?] Hệ thống kinh ngạc.
"Bởi vì những gì có được nhờ tính toán đều là giả dối và mỏng manh, sớm muộn cũng bị vạch trần. Cái gọi là 'chân tình' đó sẽ trở thành rẻ mạt và đáng thương. Tham vọng cưỡng cầu ánh trăng vốn không thuộc về mình... điều đó không thực tế. Nên tôi chỉ thích những người chân thành thôi. Thất Thất, tôi hy vọng cậu cũng sẽ là một hệ thống chân thành."
Hệ thống lặng im rồi đáp:
[...Được.]
⸻
Thời gian dần trôi. Bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, hành lang dài nồng mùi thuốc sát trùng, chỉ còn vài ngọn đèn vàng mờ lay lắt.
Đây không phải bệnh viện lớn, nhưng là bệnh viện gần nhất.
"Đợi lâu, chắc em mệt rồi. Em về khách sạn nghỉ trước đi. Anh sẽ chờ ở đây, Lạc Thịnh Ninh vừa có tin, anh sẽ báo em ngay."
Bàn Thư lắc đầu:
"Còn anh? Không bận sao?"
Bận! Bận đến mức phát điên luôn rồi!!
Hôm nay anh bỏ lỡ không biết bao nhiêu hội nghị quốc tế, một đống hợp đồng còn chưa xử lý. Điện thoại thì reo liên tục đến mức anh phải tắt máy!
Nhưng Chúc Dung Hằng chỉ dịu dàng nói:
"Không bận, anh có rất nhiều thời gian. Mai, mốt, ngày nào cũng rảnh..."
Bàn Thư liếc anh một cái, ánh mắt đầy nghi ngờ:
"Thế à? Các tổng tài lớn như anh hóa ra cũng rảnh rỗi ghê."
"Ừ... chính là vậy đó..."
Đang nói thì hai y tá đẩy cáng ra. Đèn trên phòng mổ "tách" một tiếng tắt đi.
Lạc Thịnh Ninh được đẩy ra, gương mặt trắng bệch, môi tái xanh, hoàn toàn bất tỉnh.
Bàn Thư vội hỏi:
"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"
Nữ y tá lắc đầu:
"Chấn thương não nghiêm trọng, các cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương, mất m.a.u quá nhiều. Chúng tôi đã cố hết sức... có thể tỉnh lại hay không thì chưa chắc. Nếu tỉnh được thì xem như may mắn, không còn nguy hiểm nữa. Nhưng nếu không tỉnh lại..."
Bác sĩ đứng bên cởi bỏ găng tay da, thở dài:
"Xin hãy chuẩn bị tâm lý."
⸻
"Công chúa Tuế Nghi nay đã nắm trọn quyền sinh sát của Sở triều. Người đời gặp nàng không ai không kính sợ, nhưng ta... ta chỉ nhớ năm ấy, cũng trong tuyết trắng như thế này, công chúa hất tay ta ra... sai ta mở ra biên cương mới cho nàng."
Không gian im lặng, chỉ còn tiếng người đàn ông khàn đục, đầy tự giễu.
"A Ngâm... thuở nhỏ ta từng ái mộ nàng, nay cũng vậy. Nếu lấy cái c.h.e.c của ta đổi lấy một đời vinh hoa cuối cùng cho nàng, ta cam tâm... chỉ là, đừng quên ta... thôi, quên thì quên đi vậy..."
Giọng càng lúc càng yếu.
"Vệ Sở! Vệ Sở..."
"Ta chưa từng muốn lấy cái c.h.e.c của ngươi để thành toàn cho mình... sao ngươi không chịu tin ta một lần? Dù ta không cần ngôi vị, không cần trở thành kẻ được tôn sùng nhất thiên hạ! Nếu bảy năm trước, ta kịp gọi ngươi lại, khi thấy ngươi khoác áo choàng đỏ thẫm bước dần vào tuyết trắng ấy..."
Trong phòng thu, giọng thiếu nữ nghẹn ngào:
"Dế con c.h.e.c rồi... con dế ta tặng ngươi, nó c.h.e.c rồi..."
Đạo diễn đứng ngoài, mắt ướt, run run hô:
"Cắt! Được rồi! Bàn Thư, Hoài Từ, nghỉ một lát."
Ông sững lại, thở dài thán phục. Bao lần nhìn cô gái ấy, bao lần lại bị nhan sắc ấy chấn động.
Cô thật sự quá đẹp.
Mà ở bên cạnh, người đàn ông tuấn dật, cao ngạo, dường như chính là bước ra từ nhân vật Vệ Sở kia.
Chúc Hoài Từ -- đúng như tên anh, mi mục hiền hòa, trầm tĩnh tựa thần linh.
"Lần đầu lồng tiếng, thường sẽ bị cuốn vào cảm xúc, không sao, dần dần sẽ quen. Em làm rất tốt, rất có linh khí. Giọng em là điều kiện tốt nhất mà anh từng thấy..."
⸻
Beo: thấy cấn không quý zị, vâng chính xác không sai đây là tác giả đã chuyển cảnh, mà sốp còn tưởng mình lấy nhầm raw chương này không đó.
Tác giả chuyển cảnh cái roẹt sốp edit mà ngớ cả người, từ đầu tới giờ sốp có cảm giác bà tác giả chuyển cảnh rất là ... ba chấm nó cứ ngang phè á nhiều khi edit mà sốp còn chưa load được chuyển cảnh hay chưa nữa mà + thêm tuyến thời gian cũng không có được rõ ràng. Đang ở tuyến này vài ba câu sau đã qua vài ngày vài tháng luôn rồi.
Thôi đại đi he cả nhà iu, dù nó kì nhưng mà kệ nhắm mắt đọc lun ^^
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận