Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 260: Mạt thế - trở thành vạn nhân mê (13)

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:37:54
"Không sao đâu."
Thiếu nữ nói vậy, nhưng vẫn hoảng hốt lùi lại mấy bước.
"Các anh thật kỳ lạ." Giọng cô vốn mềm mại, dù có chút tức giận, nghe lên cũng giống như đang làm nũng.
Thương Đình nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ khẽ mấp máy của cô vài giây, sau đó mới dời ánh mắt.
Nghe câu nói gần như mang theo sự tức giận ấy, hắn khẽ cúi đầu, bật cười trầm thấp.
Kỳ lạ?
Ừ, cũng đúng thôi.
Cô sẽ không bao giờ biết, nhan sắc của mình gây chấn động đến mức nào.
Không ai lại không khao khát có được cô.
Biết được Văn Diệu đã hôn cô, cơn giận dữ muốn hủy diệt lúc đó suýt chút nữa đã nuốt chửng hắn.
Đến mức hắn không còn giống chính mình nữa.
Thương Đình bình tĩnh dụ dỗ:
"Vậy em có thích Văn tiên sinh không?"
Thiếu nữ ngẩn ra:
"Thích là gì?"
Người đàn ông bỗng nhiên tiến lại gần, khí tức nam tính tràn ngập, ép cho không khí xung quanh cô từng chút một bị nghiền nát.
Khoảng cách gần đến mức, như thể chỉ cần nghiêng đầu, chóp mũi hai người sẽ chạm vào nhau.
Ánh mắt cô né tránh.
Trên chiếc cổ trắng mảnh khảnh còn lộ rõ những đường gân xanh li ti.
Mềm yếu, dễ nắm giữ.
Huống chi, khuôn mặt của thiếu nữ lại quá xinh đẹp, tinh xảo.
Yết hầu Thương Đình khẽ trượt, hắn khàn giọng hỏi:
"Tim em có đập nhanh không?"
Cô ngơ ngác đặt bàn tay nhỏ mảnh lên ngực, lắng nghe một lúc rồi ngẩng đầu trả lời:
"Rất nhanh."
Giống hệt một học trò ngoan đang nghiêm túc trả lời câu hỏi khó bất ngờ của thầy giáo.
Cô đáng yêu quá.
Thương Đình trầm giọng "Ừ" một tiếng:
"Đó chính là thích."
Tim hắn còn đập nhanh hơn cô.
"Thì ra là vậy sao..." Bàn Thư cau mày khổ não, "Đây gọi là thích à? Em thích anh..."
"Ừ."
"Nhưng Văn Diệu nói em chỉ được thích anh ấy."
Khóe mày Thương Đình nhướng lên, gương mặt diễm lệ thoáng mang thêm vài phần tà khí, trái ngược với khí chất ôn nhuận nho nhã của hắn, tạo thành một sức hút kỳ lạ, gần như khiến người ta không thể rời mắt.
"Thế em có thích hắn không?"
"Em không biết."
"Đời người chỉ có thể thích một người." Thương Đình mỉm cười không rõ ý, "Với bạn đời, phải tuyệt đối trung thành."
Hắn cúi người, hơi thở nóng ấm phả lên vành tai trắng mịn như ngọc của thiếu nữ.
"Thích tôi, thì chỉ được thích mình tôi thôi, Bàn Thư."
Hắn gọi cả tên cô, trang trọng đến lạ.
"Nếu để tôi phát hiện, Thư Thư thích người khác... tôi sẽ rất tức giận đấy. Đến lúc đó làm ra chuyện gì vượt giới hạn, Thư Thư đừng trách tôi."
Hắn khẽ cười, "Đó là hình phạt em tự chuốc lấy."
Thiếu nữ ngơ ngác gật đầu.
"Được, em sẽ không đâu." Cô nói nghiêm túc như đang hứa hẹn.
Trong mắt Thương Đình, cô thật đáng yêu.
Đáng yêu đến chết đi được.
Hắn khẽ kéo cô vào lòng, nhưng sợ làm cô hoảng, nên ngay giây sau đã buông ra.
Nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
"Đây, tập thơ lần trước em đọc, ngồi xuống đọc tiếp đi." Hắn lại mở ngăn kéo, lấy ra đủ loại đồ ăn vặt, "Tôi còn hỏi Phương Hàn xem em thích gì, đặc biệt chuẩn bị cho em đấy."
Bàn Thư cầm một viên socola, chậm rãi bóc vỏ.
Nằm nhoài trên bàn, vừa ăn vừa đọc sách.
Trong lòng Thương Đình tràn ngập một loại thỏa mãn chưa từng có.
Hắn tựa lười nhác bên cửa sổ, mái tóc rối dày rủ xuống che bớt ánh mắt dần nhu hòa.
Như thể khoảng trống trong tim bấy lâu nay, rốt cuộc đã được lấp đầy.
"Thương Đình."
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn hắn chăm chú.
"Ừ?"
"Anh rất rảnh rỗi à?"
Thương Đình thoáng ngẩn người, bị hỏi đến nghẹn, "Sao thế?"
"À...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=260]

em chợt nhớ ra, hôm nay Hàn Hàn đưa cho em một phần tài liệu, mà em chưa mang cho anh. Cái đó quan trọng lắm."
Thương Đình nhớ lại mấy lần trước cô đưa tài liệu cho hắn -- toàn số liệu lộn xộn, vô nghĩa, nhìn một cái đã biết chẳng có giá trị.
Hắn cong môi:
"Ừ, rất quan trọng. Em còn nhớ được, thật giỏi."
Nói với vẻ nghiêm túc:
"Nếu không có em, thí nghiệm của tôi hôm nay lại phải dừng rồi."
Thấy trên mặt cô thoáng hiện nét kiêu ngạo, hắn bật cười khẽ.
Bàn Thư đánh dấu trang sách, rồi gập lại:
"Đi thôi, chúng ta lấy luôn bây giờ."
"Được."
Thương Đình tươi cười gật đầu.
Hắn theo sau thiếu nữ, như một người lính nghe lệnh tướng quân.
Đến cửa phòng cô, hắn dừng lại, lễ phép đứng ngoài, không bước vào.
Trong lòng Bàn Thư khẽ cười nhạt.
Giả bộ quân tử cái gì chứ.
Khi dụ dỗ cô ban nãy, chẳng phải hắn cũng rất hăng hái sao?
Cô vẫy tay với hắn:
"Anh vào đi, không sao đâu."
"Được."
Thương Đình nhìn quanh căn phòng ngập tràn hương vị thiếu nữ.
Hình như đã được sửa sang lại, ngay cả tường cũng sơn màu hồng nhạt, trên chiếc giường mềm mại chất đầy thú nhồi bông.
"Những cái này đều là Hàn Hàn và Văn Diệu tặng cho em đó, em rất thích."
Cô nở nụ cười trong sáng, hồn nhiên.
Một bông hoa trong nhà kính.
Hắn lại nhớ đến từ này.
Một đóa hoa mong manh, dễ bị lừa.
"Em tìm thấy rồi, đây, cho anh." Thiếu nữ cẩn thận sắp xếp tập tài liệu, trang trọng đưa cho Thương Đình.
Hắn cũng trịnh trọng nhận lấy.
Lễ nghi bàn giao xong, cả hai đều đồng loạt thở phào.
...
Hơn một tháng sau, Văn Diệu quay trở lại.
Khi ấy, Bàn Thư đang ở văn phòng của Thương Đình, đọc sách -- vẫn là tập thơ ấy.
Mãi sau Thương Đình mới chợt nhận ra, cô đâu có thích đọc sách.
Cô thích... đồ ăn vặt ở chỗ hắn.
"Loại socola hạt này ngon quá, Thương Đình, anh nếm thử đi."
"Em đút tôi."
Bàn Thư đã quen tay, kẹp lấy một viên socola nhỏ đưa đến miệng hắn, ánh mắt mong chờ:
"Thế nào, thế nào?"
"Ừ. Ngon."
Thương Đình vốn không thích đồ ngọt ngấy thế này.
Nhưng đôi khi hắn cũng không hiểu vì sao cô lại mê đồ ngọt đến vậy.
Nhưng vì cô thích.
Nên dần dần, hắn cũng không còn chán ghét nữa.
Khóe môi thiếu nữ cong cong, trong mắt như viết rõ hai chữ: Thấy chưa.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Văn Diệu đứng trước mặt Bàn Thư, mặt vô cảm.
Ánh mắt xa lạ nhìn cô, lạnh lẽo.
Hắn hé môi:
"Em đã hứa với tôi điều gì, Bàn Thư?"
Thiếu nữ ngẩn ra.
Thương Đình cũng sững lại.
Ngay lập tức, hắn đứng chắn trước mặt Bàn Thư, không hề yếu thế mà đối mặt với Văn Diệu:
"Anh làm khó một cô gái thì có bản lĩnh gì? Có giỏi thì nhắm vào tôi đây này."
Văn Diệu liếc qua thiếu nữ đang dựa vào Thương Đình.
Hắn cúi mắt:
"Tôi mới rời đi một tháng thôi."
"Em đã hứa sẽ không thích người khác."
Thương Đình cười nhạt:
"Anh nhập vai quá rồi nhỉ? Thật sự tin là thật sao? Anh nghĩ cô ấy không hiểu gì, nên tha hồ lừa gạt, áp đặt à?"
Bàn Thư: "..." Hai anh khác gì nhau chứ.
"Bàn Thư, lại đây."
Càng giận, Văn Diệu càng mặt lạnh.
Giọng hắn nhuốm đầy băng giá.
Hắn giận đến cực điểm.
Nhưng lại chẳng thể làm gì cô.
Chỉ cần cô bước đến.
Chỉ cần cô chọn hắn.
Hắn có thể xem như chưa có gì xảy ra.
Như vậy là đủ rồi.
"Em thích anh ấy, Văn Diệu."
Không khí lập tức đông cứng.

Bình Luận

0 Thảo luận