Ngoài Thẩm Khuyết ra, người mất kiểm soát nhất chính là Lận Cô Niên.
"Ninh Chiêu, nàng thật sự đã quyết định rồi sao?" Lận Cô Niên cầm một chiếc đèn tàn, nghiêng đầu nhìn qua, giữa đêm tuyết rơi, gương mặt hắn trắng bệch không còn giọt m.a.u, môi tái nhợt.
Bàn Thư liếc hắn một cái.
"Ý ngươi là gì?" Nàng cười khinh miệt, "Lận Cô Niên, nói thật lòng, ta ghét nhất loại người như ngươi... Ta thà rằng ngươi thật sự tuyệt tình, vậy thì ta còn có thể nhìn ngươi cao hơn một bậc. Người đời gọi ngươi là quân tử trong sạch... nhưng nói khó nghe một chút, chính là do dự, không dứt khoát... Ngươi dường như chẳng muốn tổn thương ai, cuối cùng lại làm tổn thương tất cả mọi người."
"Ta đã buông bỏ rồi, Lận Cô Niên, sao ngươi còn làm bộ dạng này?" Bàn Thư mất kiên nhẫn nói: "Cho dù trong lòng ngươi có tình cảm với ta hay không, ta cũng không muốn nữa."
Sắc mặt Lận Cô Niên càng thêm xám trắng.
Môi hắn run run, cúi đầu bi thương: "Ta không phải là kẻ xấu như nàng nói... Thư Thư, ta chỉ là... bệnh nặng mà thôi..."
Giọng hắn nhỏ đến mức không ai nghe thấy.
Hắn chậm rãi lau đi vết m.a.u rỉ nơi khóe môi.
Ngày Ninh Chiêu Trưởng công chúa thành hôn, thân thể Lận Cô Niên lại càng suy yếu.
"Đại nhân, ngài muốn đi đâu vậy?" Trường Phong lo lắng hỏi, "Hôm nay lạnh hơn thường ngày, ngài hãy mặc thêm áo cho ấm đi."
Lận Cô Niên khẽ ho: "Ta muốn đi xem nàng thành thân."
"Nhưng thân thể của ngài mới là quan trọng nhất..." Trường Phong nhìn ánh đèn lồng đỏ rực, thất thần--nàng thành hôn rồi... Ai mà không đau lòng chứ? Ngay cả hắn, chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi... cũng vì tương tư mà sinh bệnh.
Lận Cô Niên liếc hắn lạnh lùng: "Hãy tự nhận rõ vị trí của mình."
Trường Phong bối rối cúi đầu, không dám ngăn cản nữa.
Đêm đó, con phố Thanh như phủ đầy ngọc vụn rơi.
Một người cầm cây dù xanh, đứng đó thật lâu, thật lâu...
...
Ánh nến chập chờn, căn phòng hỗn loạn.
Chử Vận từ từ mở mắt, nhìn đống bừa bộn dưới đất, nhớ lại chuyện đêm qua... lại nhắm mắt lại.
"Thật hoang đường..."
"Phu quân đang nói gì? Hoang đường? Haha..." Bàn Thư cười khẽ, "Có gì hoang đường đâu? Nam nữ hoan ái vốn là chuyện tiêu hồn nhất trên đời..."
Thân thể Chử Vận cứng đờ, lông mi run run: "Nàng... nàng sao có thể phóng túng như vậy?"
"Phu quân thấy không thoải mái sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=83]
Hửm?"
Bàn Thư trêu chọc hắn một lúc, thấy hắn dục hỏa khó nhịn, liền cố tình dừng lại:
"Phu quân, ở đây..."
Đèn tắt, lại là một trận hoan lạc.
Lửa xuân bùng cháy dữ dội.
Đến trưa hôm sau, Chử Vận nghiến răng nhìn Bàn Thư nằm đó, mặt mày hồng hào, thỏa mãn như một hồ ly tinh hút tinh khí đàn ông.
Nhưng từ góc nhìn của Bàn Thư mà nói--Chử Vận cũng chẳng kém, trông đầy vẻ xuân tình.
Nếu nói là Bàn Thư ép buộc hắn, chi bằng nói rằng chính Chử Vận nửa đẩy nửa nhận, ngoài miệng chê ghét, nhưng trong lòng thì mong còn chẳng kịp!
Bàn Thư càng thêm khinh miệt.
Muốn nắm được một người đàn ông, chỉ cần ngủ với hắn một lần là đủ... nếu chưa được thì hai lần, đơn giản, thẳng thắn.
Còn nếu muốn chơi trò tình cảm, thì phải lên kế hoạch từ từ.
Trên đời chưa từng có người đàn ông nào mà Bàn Thư không đối phó được.
Hơn nữa... ngủ với đàn ông cũng cần có tiêu chuẩn, có những người không nên ngủ, phải tự cân nhắc. Quan trọng là bản thân vui vẻ.
Vì một hai người đàn ông mà sống c.h.e.c dằn vặt, không đáng.
Bàn Thư là kiểu "người chơi hệ tình trường".
Người khác có nói nàng ích kỷ đi nữa, nàng chỉ quan tâm đến niềm vui của bản thân.
Nàng vừa xinh đẹp vừa giàu có, đàn ông nào xứng với nàng chứ? Yêu đương qua loa thì còn được, cưới xin ư? Đừng mơ!
Nếu trên đời tất cả cô gái nhỏ đều tự tin như Bàn Thư, thì sẽ phát hiện: những chuyện mình dằn vặt đến c.h.e.c cũng chẳng có gì to tát, thật ra rất đơn giản.
Nhiều vấn đề rối rắm, phức tạp--chỉ cần tự hỏi:
"Mình được gì từ chuyện này? Mình có vui không?"
Nếu thỏa mãn một trong hai, thì cứ làm. Nếu không, thì buông bỏ sớm đi.
"Chử Vận, chàng đi đâu vậy?" Bàn Thư ló đầu ra khỏi chăn, bé nhỏ đáng yêu, khiến Chử Vận bất giác mềm lòng.
"Ta đi gọi người mang nước."
"Có nha hoàn mà, chàng chỉ cần gọi một tiếng là được... Giờ chàng không còn là một thư sinh nghèo vừa mới thăng quan nữa rồi, chàng là phò mã của Trưởng công chúa Ninh Chiêu... Không ai dám thất lễ với chàng đâu."
Bàn Thư liếc thấy sắc mặt ngày càng khó coi của Chử Vận, liền cười nhạt.
Nàng còn chưa kịp nói lời chúc mừng...
"Chúc mừng chàng, đã thành công bước qua giai cấp rồi đấy."
Nàng chẳng buồn nói lời dễ nghe, tính nàng vốn thế, ai dám trông mong nàng sẽ dịu dàng an ủi chứ?
"Ta biết rồi, tạ ơn Điện hạ chỉ điểm."
"Ừ, đi đi." Bàn Thư cũng không so đo cách hắn xưng hô, dù sao cũng như nhau thôi.
Lúc này, Thúy Ngọc đoán chừng Bàn Thư đã dậy, liền nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Thấy nàng quả thật đã tỉnh, bèn thở phào:
"Điện hạ, Lận Tể tướng đứng ở cầu Thanh không biết bao lâu rồi, người đầy tuyết, sắc mặt trắng bệch... trông không ổn chút nào..."
"Hắn thích đứng thì cứ đứng."
Bàn Thư ngẩng đầu, ngón tay khẽ chấm chút phấn hồng, tán nhẹ lên mí mắt mỏng.
"Nhưng nghe nói thân thể Lận Tể tướng vốn không khỏe..."
Nụ cười của Bàn Thư chẳng đổi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì, còn dám vòng vo với bản cung?"
Thúy Ngọc cẩn thận cài trâm ngọc cho nàng:
"Nô tỳ nghĩ... có lẽ Tể tướng đối với Điện hạ có tình trong lòng, nhưng vì bệnh tật nên không tiện nói ra... Điện hạ sao không nạp Tể tướng vào phủ, lúc nào tâm trạng tốt thì... chỉ cần nhìn khuôn mặt của hắn, cũng là một niềm vui?"
Thúy Ngọc nói rất nghiêm túc, còn nhíu mày:
"Điện hạ thấy thế nào?"
"Cũng hay đấy."
"Ngươi tính toán giỏi nhỉ, đến bản cung cũng tính cả vào?"
"Vì hạnh phúc trọn đời của Điện hạ mà thôi."
Bàn Thư chỉ cười, không nói gì nữa.
"Bảo phòng bếp làm ít đậu xanh hấp đi, để uống trà chiều. Phò mã Chử Vận thích ăn món ấy nhất."
"Vâng, Điện hạ, lát nữa nô tỳ sẽ dặn người làm."
Chiều đó, Bàn Thư vào cung để trấn an Thẩm Khuyết.
Không ngờ Chử Vận cũng có mặt.
Bàn Thư chẳng chút ngượng ngùng:
"Phò mã, chàng ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn bàn với Hoàng thượng."
Chử Vận dò xét liếc nàng một cái:
"Điện hạ chờ một chút, vụ việc giặc cướp ở Kỷ Bắc còn chưa giải quyết, để ta cùng Hoàng thượng bàn bạc đối sách..."
Thẩm Khuyết trừng hắn một cái:
"Chuyện gì quan trọng hơn Ninh Chiêu? Ngươi làm phò mã mà không biết phân nặng nhẹ à?"
Chử Vận bị nghẹn họng.
Bàn Thư cũng nói:
"Ngươi sao biết bản cung nói không phải chuyện lớn? Không chừng còn quan trọng hơn chuyện ngươi vừa tâu đó! Ngươi cứ ở lại mà nghe, chỉ cần liên quan đến bản cung... thì đều là chuyện lớn cả."
Chử Vận nhìn về phía Thẩm Khuyết, chỉ thấy hắn đầy vẻ bao dung.
Lại quay sang nhìn Bàn Thư, nàng thì trông như thể lẽ đương nhiên.
"......"
Hắn thật sự muốn nghe xem, rốt cuộc là chuyện gì ghê gớm.
"Hoàng thượng, bản cung..." Bàn Thư còn chưa nói xong.
Thẩm Khuyết bất đắc dĩ cướp lời:
"Hết phấn mắt rồi phải không?"
"Còn có..."
"Son môi."
"Còn nữa...!"
"Muốn may váy mới."
"......"
Bàn Thư gật gù hài lòng, lại khinh bỉ liếc Chử Vận:
"Ngươi sao mà cái gì cũng không biết thế, bản cung giữ ngươi lại để làm gì chứ?"
Câu "Ta làm nàng thoải mái trên giường còn chưa đủ chắc?" của Chử Vận suýt chút nữa bật ra khỏi miệng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận