[Ký chủ muốn dùng thẻ không?]
"Dùng."
Bàn Thư chẳng suy nghĩ nhiều, đã rút trúng thì xài luôn, vừa hay hôm sau phải quay lại Bắc Đại.
Nguyên chủ cao một mét bảy, nhưng vì béo nên trông thấp lùn. Nhờ vào ba tháng giảm cân khắc nghiệt của Bàn Thư, giờ nhìn cô cao ráo, mảnh khảnh hẳn.
Ngày hôm sau.
Bàn Thư đứng trước gương, ngây người.
Ngũ quan trên gương mặt kia đã giống đến tám phần so với chính bản thân cô ngoài đời thực: khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, tinh xảo không tì vết. Đôi mắt màu trà nâu lạnh lẽo trong suốt, sạch sẽ không dính chút khói lửa trần tục, vậy mà lại đẹp đến sáng rực, quyến rũ đến tận xương tủy.
Mái tóc đen dày được cô uốn thành sóng to, bồng bềnh như tảo biển, dưới ánh đèn chùm óng ánh như tơ lụa.
Cô thay chiếc váy lụa dài vừa mua online mấy hôm trước. Đôi chân dài trắng nõn ẩn hiện sau lớp vải theo bước đi, khiến người ta huyết mạch sôi trào. Xương quai xanh khẽ hõm, trắng ngần duyên dáng, phía dưới là bờ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn chỉ cần một bàn tay là ôm trọn.
Bàn Thư khẽ hất tóc, giọng điệu lười nhác mà quyến rũ:
"Chậc, đúng là yêu nữ."
"Em xong chưa?" - ngoài cửa, Đàm Thanh Việt vừa định gõ thì cánh cửa gỗ cũ kỹ đã bị mở ra, kêu "kẽo kẹt".
Nhìn rõ cô gái đứng trước mặt, anh sững người. Giây kế tiếp, từ mũi bỗng tuôn ra thứ chất lỏng nóng hổi.
Bàn Thư cũng ngạc nhiên:
"Anh... có cần xử lý một chút không?"
Đàm Thanh Việt khẽ khàng nói xin lỗi, rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh, đóng sập cửa lại.
Nửa tiếng sau anh mới đi ra.
Kiểu tóc vuốt gọn ban nãy giờ đã rũ xuống vài sợi ướt, che trước trán. Trên mặt anh vẫn còn đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn cô:
"Xin lỗi... anh... anh không cố ý."
Đàm Thanh Việt vốn không phải người có dục vọng mạnh. Bình thường tính tình lãnh đạm, đời sống riêng sạch sẽ, thậm chí tự giải quyết cũng hiếm hoi, coi như "thanh tâm quả dục".
Nhưng không hiểu sao, chỉ mới liếc qua Bàn Thư một lần... lại chảy máu mũi.
Tiếng tim đập dồn dập vẫn chưa kịp bình ổn.
Anh hít sâu một hơi.
Thật sự...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=357]
quá mất mặt.
Bàn Thư chống cằm, cười khúc khích ngắm dáng vẻ bối rối kia, thấy anh đáng yêu cực kỳ.
Vì cả hai đều phải đến hội trường lớn của trường, nên Đàm Thanh Việt chờ cô rồi cùng đi.
Trên đường, chẳng có gì bất ngờ -- mọi ánh nhìn nóng bỏng đều đổ dồn lên Bàn Thư.
Ngay cả Đàm Thanh Việt, vốn luôn là tâm điểm ở bất kỳ nơi nào, giờ phút này cũng bị lu mờ hoàn toàn.
Bàn Thư cười, cố ý nói:
"Thì ra gầy đi lại có cảm giác thế này."
Trong mắt Đàm Thanh Việt thoáng hiện lên sự xót xa. Anh đã chứng kiến vô số lần cô tập luyện đến mức ngất xỉu trên ghế, mệt đến không nhấc nổi ngón tay. Cảm xúc ấy dần hóa thành một thứ tình cảm xa lạ khiến anh bối rối bất an.
Anh khẽ nói:
"Đừng quan tâm người khác nghĩ gì, cứ đi con đường của mình."
"Câu này anh nói với em không biết bao nhiêu lần rồi." - Bàn Thư nhướn mày, đôi mắt lạnh lẽo lóe sáng vẻ kiêu ngạo. - "Đàm Thanh Việt, đây chính là con đường em chọn: khiến tất cả phải hối hận."
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt:
"Điều đó... anh chưa từng nghi ngờ."
"Anh Thanh Việt!"
Từ phía sau, Mộc Vãn Vãn chạy lại, vỗ vai anh, giọng ngọt ngào:
"Em biết ngay là anh mà, anh Thanh Việt!"
Bàn Thư cũng quay lại, khóe môi cong lên nụ cười khó đoán.
Sắc mặt Mộc Vãn Vãn khựng lại.
Ban đầu thấy có một cô gái đi cạnh anh, cô ta chẳng để tâm. Dáng lưng thon thả thì nhiều, biết đâu mặt lại xấu đau xấu đớn?
Nhưng khi tận mắt thấy khuôn mặt tinh diễm động lòng người kia, Mộc Vãn Vãn liền rơi thẳng vào hầm băng.
Dù tự tin với nhan sắc của mình, nhưng đứng trước Bàn Thư, cô ta vẫn sinh ra cảm giác tự ti.
Không thể nào!
Nhất định con nhỏ này đã đụng dao kéo!
Bàn Thư hờ hững liếc qua phía sau cô ta, không bỏ lỡ ánh sáng ngỡ ngàng lóe lên trong mắt Kỷ Trình.
"Lâu rồi không gặp." - Bàn Thư mỉm cười.
Kỷ Trình còn chưa kịp hoàn hồn, Mộc Vãn Vãn đã đè nén địch ý, giữ nụ cười ngọt:
"Em có quen chị này sao?"
Bàn Thư vén tóc, ngón tay trắng nõn thon dài, cười như không cười:
"Em nhỏ tuổi hơn chị đó."
"...Thật... thật sao?"
Nụ cười trên mặt Mộc Vãn Vãn cứng đờ như mặt nạ.
Đàm Thanh Việt tự nhiên nghiêng gần về phía Bàn Thư hơn, giọng không hạ thấp, để người ngoài nghe rõ:
"Anh với cô ta chẳng quen thân. Trước đây thầy hướng dẫn bảo anh kèm cô ta làm dự án, nhưng cô ta quá ngu dốt. Sau khi anh bỏ dự án thì cũng chẳng còn liên hệ gì."
Bàn Thư bật cười:
"Ồ, sao lại phải giải thích với em?"
"Sợ em hiểu lầm."
Trong mắt Đàm Thanh Việt tràn ngập ôn nhu.
Khi ngẩng lên nhìn Kỷ Trình và Mộc Vãn Vãn, thái độ anh lại lạnh nhạt:
"Giới thiệu một chút, đây là Bàn Thư."
"Cái... cái gì?" - gương mặt Mộc Vãn Vãn vặn vẹo, kinh ngạc tột độ. "Không thể nào! Sao có thể là con mập xấu xí Bàn Thư kia?"
Sắc mặt Đàm Thanh Việt lạnh xuống:
"Xin cô ăn nói cẩn thận."
Ánh mắt Kỷ Trình từ lâu đã dán chặt lên người Bàn Thư.
Trong đôi mắt đen sâu ấy, chẳng che giấu được sự hứng thú và dò xét.
Ánh nhìn này... Bàn Thư quá quen thuộc.
Ánh nhìn say mê, như kẻ thợ săn chiêm ngưỡng con mồi.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua.
Vì nhan sắc của cô quá xuất chúng, đẹp đến mức khiến đàn ông ngước nhìn, như ánh trăng treo cao, không thể chạm tới, thanh khiết không vẩn đục.
Kỷ Trình thậm chí không nghe lọt lời Đàm Thanh Việt.
Trước mặt hắn, chính là cô gái mà ngày xưa hắn khinh miệt, không muốn dính dáng chút nào -- Bàn Thư.
Cô cong mắt, nhìn hắn vài giây rồi thản nhiên dời đi.
Điều này lại khiến Kỷ Trình sinh ra ảo giác --
Cô có hứng thú với hắn.
Ánh mắt Đàm Thanh Việt lướt qua Kỷ Trình, chứa chút khó chịu và uất ức. Anh sợ rằng Bàn Thư vẫn còn thích gã tra nam đó.
"Buổi tọa đàm sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi."
"Ừ."
Bàn Thư tự nhiên khoác lấy tay anh, cảm giác cơ thể nam nhân cứng ngắc, cô còn cố ý vỗ nhẹ:
"Anh căng thẳng quá rồi kìa."
Đàm Thanh Việt càng căng thẳng hơn.
Hai người là nhóm cuối cùng đến, hội trường đã chật kín.
Anh đưa Bàn Thư ngồi vào hàng ghế trống ngay hàng đầu.
Hàng ghế này vốn dành cho lãnh đạo viện và các nhà đầu tư, nhưng Bàn Thư đi cùng anh, ngồi đây cũng hợp lý.
Không biết là ai khẽ "hít mạnh một hơi", rồi lập tức cả hội trường xôn xao như nước sôi.
"Má ơi, đó là tiên nữ à?"
"Bắc Đại lúc nào có nữ sinh đẹp thế này? Con Mộc Vãn Vãn kia bị đè bẹp luôn rồi!"
"Đẹp vãi, tôi muốn quỳ tại chỗ cầu hôn luôn!"
Nhan sắc của Bàn Thư là kiểu không thể phủ nhận, đẹp đến mức nhất trí công nhận, không có chuyện người thấy đẹp người thấy thường.
Vì trước mắt mọi người, chính là một thứ đẹp trực tiếp đánh thẳng vào tâm hồn, chấn động lòng người.
Ánh mắt Bàn Thư nhàn nhạt quét qua hàng ghế đầu.
Đột nhiên khựng lại.
Giây sau, cô khéo léo rời đi như chưa có gì.
Ngay cạnh cô... là Bùi Độ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận