Tạ Thầm chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cô.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tha thứ.
Hắn hận cô.
Hận cô đã vứt bỏ hắn, lừa dối hắn.
Khi bảy tuổi, hắn bị thương rất nặng. Những kẻ đó không đưa hắn đến quân khu phía Bắc, mà lại tiện tay ném hắn xuống.
Hắn chẳng biết đó là nơi nào.
Bảy tuổi, Tạ Thầm hoàn toàn mất đi liên lạc với Bàn Thư.
Tuyết rơi dày đặc, dồn dập và bi thương.
Tạ Thầm mất trí nhớ.
Hắn lầm lũi lê bước, như một hồn ma sống lay lắt qua nhiều năm. Đến mười bảy tuổi, hắn mơ hồ nhớ lại có một kẻ tham ăn tên là Bàn Thư.
Hắn chợt nhớ tới căn cứ Bình Minh. Bàn Thư ở đó.
Thế là hắn đến.
-- Một quãng mười năm buồn thảm đến nhường nào.
"Chị..." Giọng hắn khàn khàn, trước mắt mờ đi vì màn sương nóng hổi. "Năm đó, tại sao lại bỏ rơi em..."
"Thư Thư!"
Một đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy người phụ nữ mặt mày tái nhợt, yếu ớt. Tạ Thầm bất ngờ bị xô ngã xuống đất.
Hắn ngẩng lên, thất thần.
Một nam nhân tuấn mỹ xuất chúng đang ôn nhu vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô.
Đôi mắt Tạ Thầm khẽ động.
Hắn mới để ý rằng Bàn Thư được chăm sóc rất tốt.
Mái tóc đen mượt mà, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi.
Mái tóc dài óng ả mềm mại, bộ y phục cô mặc cũng là chất liệu thượng hạng.
Cả người cô tinh tế như đoá hoa được người ta nâng niu chăm sóc.
Ít nhất, so với khi ở bên hắn, tốt hơn nhiều.
Tạ Thầm khẽ cười, tiếng cười thấp trầm.
Phản ứng đầu tiên trong lòng hắn, lại là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=265]
cảm thấy an ủi.
Không có Tạ Thầm, cô vẫn sống rất tốt.
Nhưng không có Bàn Thư, hắn chỉ còn lại một cái xác vô hồn.
Thương Đình lạnh lùng liếc hắn một cái, trong mắt thoáng hiện một tia sát ý nặng nề.
Hắn chẳng nói một lời, chỉ bế ngang Bàn Thư, cúi đầu dịu dàng trấn an: "Thư Thư, đừng sợ, sẽ nhanh thôi, sẽ không đau nữa."
Chưa bao giờ Thương Đình cảm thấy may mắn như lúc này -- may mắn vì dị năng của hắn là hệ trị liệu.
Một vài lọn tóc rối rơi xuống trán Tạ Thầm, hắn cúi đầu, che đi ánh mắt sâu thẳm như vực xoáy.
Một tia sáng yếu ớt xuyên qua tầng mây, rạch trời băng giá.
Tiếng gào khóc thê lương của những người ôm thi thể thân nhân, vang vọng trong tuyết lạnh, khiến ngón tay ai nấy đều đông cứng.
Tạ Thầm đứng lặng hồi lâu.
Trong tai hắn, chỉ còn vang vọng giọng nói yếu ớt của Bàn Thư -- gọi tên hắn.
Cô, vẫn nhớ đến hắn.
Văn Diệu sai Diệp Quân dẫn một nửa dị năng giả đi tiêu diệt bầy xác sống còn sót lại, lại bảo Phương Hàn cùng nhóm khác thu dọn tàn cục.
Hắn chẳng kịp xử lý vết máu dính trên người, vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế của Bàn Thư.
"Cô ấy... cô ấy sao rồi?" Giọng Văn Diệu run rẩy, mới phát hiện đôi tay mình cũng đang phát run.
Thương Đình quét mắt nhìn hốc mắt đỏ bừng của hắn, im lặng một lát rồi đáp:
"Cô ấy bị zombie cắn rồi."
Ầm một tiếng trong đầu.
Sắc mặt Văn Diệu tái nhợt, trước mắt tối sầm, khóe miệng dần dần rỉ ra mùi máu tanh nồng.
Thương Đình chau mày, dựa vào khung cửa. Giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, do dự rồi không châm.
Khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ bực bội khó tả.
"Cần theo dõi vài ngày. Biết đâu nhờ tai hoạ mà cô ấy tỉnh dị năng." Hắn thấp giọng cười, nhưng sao mà nghe lạnh sống lưng. "Vì một người đàn ông mà không cần mạng... ai cản nổi. Thật là ngốc."
Lúc này, Văn Diệu mới phát hiện góc tường có một thiếu niên.
Toàn thân mặc đồ đen, ẩn mình trong bóng tối, dung mạo quá mức xuất chúng, khiến ai cũng khó mà lơ đi sự tồn tại của hắn.
Văn Diệu ngẩn ra.
Thiếu niên từ tốn ngẩng lên, cười nhạt:
"Lâu rồi không gặp, Văn tiên sinh."
Ngón tay Văn Diệu khựng lại, nở nụ cười nhạt mà không nhạt:
"Cậu là?"
"Quý nhân hay quên..." Thiếu niên lười biếng kéo dài giọng, ngón tay thon dài gõ nhẹ cằm nhọn. "Ừm... tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tạ Thầm."
Văn Diệu không hề ngạc nhiên.
Chỉ thấy rất đáng tiếc.
Vậy mà chưa chết.
Thật đúng là mạng lớn.
Sớm biết thế, ngày đó nên tàn nhẫn hơn, không chỉ bỏ mặc, mà còn phải bắn thêm một phát, kết liễu hắn tại chỗ.
Hắn mỉm cười nhàn nhạt, cực kỳ lễ độ:
"Ừ, tôi nhớ ra rồi. Chị cậu thường nhắc đến cậu với tôi."
Tạ Thầm nhìn hắn, ánh mắt băng lạnh.
"Là anh gạt chị ấy. Chị ấy cái gì cũng không biết, đúng không?"
Văn Diệu nhướn mày chế nhạo:
"Quan trọng sao? Nếu cậu biết điều, cậu không nên xuất hiện trước mặt cô ấy. Nhìn xem... mười năm qua, tôi bảo vệ cô ấy thật tốt. Nhưng cậu vừa đến, cô ấy liền sống chết chưa rõ mà nằm trong kia. Nói xem, cậu có nên xuất hiện không?"
Thiếu niên trầm mặc.
Lát sau, hắn khẽ nhếch môi, cố gắng giữ dáng vẻ kiêu ngạo.
Nhưng đôi mày thanh tú bỗng ảm đạm, trĩu nặng nỗi bi thương.
Đúng vậy.
Cô vốn trong trẻo, vô tư như ánh mặt trời.
Dù chỉ xa xa nhìn một cái, hắn cũng biết, cô đã được người khác bảo vệ rất tốt.
Thế mà vừa có hắn xuất hiện, cô liền rơi vào hiểm cảnh đau đớn này.
Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Thầm cảm thấy --
Hắn thật sự không nên xuất hiện, quấy rầy cuộc sống của cô.
"A Thầm..."
"A Thầm..."
"Đừng sợ... A Thầm, chị sẽ bảo vệ em..."
Qua lớp kính mỏng, tiếng rên rỉ yếu ớt của Bàn Thư truyền rõ mồn một vào tai ba người.
Ánh mắt Thương Đình và Văn Diệu đồng thời trầm xuống.
Tạ Thầm thì cứng đờ, tim như bị xé rách.
Khoảnh khắc sau, hắn không kìm nén nổi phẫn hận.
Hắn lao tới, nắm chặt cổ áo Văn Diệu, mắt đỏ rực:
"Đều là tại anh! Nếu không phải vì anh, tôi đã không bị chia cắt khỏi chị ấy ngần ấy năm. Tất cả đều do anh!!"
Mười năm.
Hắn và cô lỡ mất nhau mười năm.
Chỉ vì gã đàn ông giả nhân giả nghĩa trước mặt này.
Văn Diệu lạnh lùng nhướn mày. Giây sau, họng súng lạnh buốt dí vào bụng Tạ Thầm.
"Đoàng."
Tiếng súng vang lên, máu văng tung toé.
Cơn đau dữ dội khiến gương mặt Tạ Thầm tái mét. Hắn ôm vết thương ở bụng, nhưng vẫn kiêu ngạo mà đứng thẳng, không chịu khuất phục.
Văn Diệu lười biếng đá hắn một cước.
Mấy lọn tóc rũ xuống che khuất đôi mắt lạnh lẽo, trưởng thành.
Hắn nhìn xuống thiếu niên mặt còn non trẻ.
"Nếu còn lần sau, khẩu súng này sẽ không chỉa vào chỗ này nữa, mà là ở đây."
Nòng súng đen ngòm từ bụng chuyển dần lên ngay trái tim thiếu niên, như mèo vờn chuột.
Ánh mắt Tạ Thầm tràn ngập hận ý, đặc quánh như muốn hoá thành thực chất.
"Một ngày nào đó, tôi sẽ giết anh."
"Tôi chờ."
Văn Diệu ung dung lấy khăn trắng trong túi áo, thong thả lau sạch nòng súng vẫn còn nóng hổi.
"Nhưng trước khi cậu giết được tôi, tôi nhất định sẽ giết cậu trước."
Chuyện xưa còn đó, một lần bỏ sót đã đủ rắc rối.
Giờ thì sao... lại càng thêm phiền phức.
Thương Đình không thèm liếc bọn họ, đẩy cửa bước vào, đến bên giường Bàn Thư, khẽ đặt tay lên trán cô thử nhiệt độ.
Vẫn còn hơi cao.
Hắn thì thầm:
"Em sợ đau như thế, thật đáng sao?"
"Chị!"
Giang Giới hốt hoảng xông vào.
Cả người hắn chìm trong nỗi sợ hãi cực lớn.
Đôi môi vốn đỏ như máu nay mất hết sắc, trắng bệch đến mức khiến người ta lạnh cả tim.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận