Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 82: Trưởng công chúa trở thành vạn nhân mê (12)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 15:11:43
"Ngươi tên gì?"
"Khởi bẩm điện hạ, thần tên Tân Bạch."
Bàn Thư hơi nhướng mày:
"Tân Bách với ngươi là quan hệ gì? Hai người có vài phần giống nhau."
"Điện hạ quen ca ca sao? Tân Bách là huynh trưởng của thần, điện hạ có quen huynh trưởng sao?"
"Thuở nhỏ ta từng quen biết Tân Bách, hắn là đệ tử đắc ý của Lận lão, tính tình thông tuệ, không biết giờ ra sao rồi?"
Bàn Thư mỉm cười ôn hòa. Tân Bách vốn là một người hiền hòa, cũng là vị sư huynh tốt. Mọi người đều từng khen rằng, tương lai hắn sẽ không kém Lận Cô Niên.
Thế nhưng... cuối cùng lại không rõ tung tích.
"Ca ca..." Tân Bạch do dự rồi đáp:
"Ca ca ta từ rất sớm đã để lại một phong thư rồi rời đi, đến nay chưa từng quay về. Huynh ấy nói, trong lòng còn vướng chấp niệm, đợi đến khi buông bỏ được mới trở lại..."
Bàn Thư gật đầu:
"Ngươi ở lại đi."
Tân Bạch mở to mắt, kinh ngạc đến không tin nổi:
"Cái gì! Điện hạ muốn giữ thần ở lại sao!"
Bàn Thư bị dáng vẻ khoa trương ấy chọc cười:
"Tân Bách là sư huynh của ta, ta chỉ xem như thay huynh ấy chăm sóc ngươi thôi."
Nghe xong câu này, trong lòng Tân Bạch lại chùng xuống, cụp cổ buồn bã:
"Thì ra... chỉ là nể mặt ca ca... Ta còn tưởng điện hạ thích ta cơ."
"Không phải."
Bàn Thư khẽ phất tay, ý bảo Thúy Ngọc.
Thúy Ngọc liền cất giọng rõ ràng:
"Thứ tử của Tân Thượng thư, Tân Bạch -- ban cho chức Thị lang."
Viền mắt Tân Bạch đỏ hoe:
"Điện hạ nói là nể mặt ca ca... thế mà mặt mũi ca ca cũng chỉ đổi được cái chức Thị lang thôi à... không thể đổi thành phò mã sao..."
Hắn nức nở:
"Thì ra mặt mũi ca ca chẳng đáng bao nhiêu tiền..."
Cuối cùng, Tân Bạch ủ rũ, miễn cưỡng thu dọn hành lý mà dọn vào phủ Trường công chúa.
Bàn Thư thì thật sự đã chọn mệt rồi.
Nàng chọn bừa mấy gương mặt đẹp đẽ, sau đó thở dài, đổi tư thế nằm một cách uể oải:
"Còn nữa không? Thì ra chọn hậu cung cũng mệt như vậy à..."
Trước kia mình yêu đương với nhiều bạn trai đến thế, mà sao chẳng thấy mệt thế này nhỉ...
Thúy Ngọc cười:
"Đây đã là đợt thứ mười một rồi, thêm vài đợt nữa là kết thúc."
Đến khi sang đợt thứ mười bảy thì quả thực chẳng còn ai đẹp mắt nữa. Bàn Thư vốn định thôi không chọn nữa... thì Sở Tuy sải bước đi vào, ngang nhiên trà trộn vào đội ngũ tuyển chọn, còn đối diện Bàn Thư chớp mắt mấy cái.
"Chọn ta, chọn ta đi!"
Ai mà dám đứng cạnh Sở Tuy chứ!
Mọi người lập tức hiểu ý, đều chủ động lùi lại vài bước, để hắn đứng chơ vơ một mình nơi hàng đầu.
Dù sao, với dung mạo kia, đứng chỗ nào cũng đủ nổi bật rồi...
Sở Tuy thì vui vẻ, càng tốt, như vậy trong mắt Ninh Chiêu chỉ có thể nhìn thấy mình hắn.
"Ninh Chiêu, ngươi nhất định phải chọn ta! Nếu không chọn ta, ta sẽ rất buồn đấy!" Sở Tuy liếc nàng một cái đầy oán trách, "Ngươi ai cũng chọn, chỉ không chọn ta, là ý gì? Ta chẳng đẹp hơn bọn họ chắc? Ngươi nhìn đi, một đám toàn mấy quả dưa vẹo táo nát, chi bằng ngươi ăn luôn ta đây -- quả táo ngon ngọt, không hạt nữa chứ!"
... Cái ví von gì kỳ cục thế không biết.
Bàn Thư đã đoán trước, nếu để Sở Tuy tiến vào phủ Trưởng công chúa, hắn và Tân Bạch nhất định sẽ đánh nhau ầm trời!
Thôi thì, nể cái "mặt mũi không đáng mấy đồng" của Tân Bách... thiên vị một lần vậy.
"Sở Tuy, đừng có làm loạn nữa."
Sở Tuy càng ấm ức, c.h.e.c dí không chịu đi. Hắn mà muốn ăn vạ thì chẳng ai cản nổi.
Đúng là hết nói nổi.
Bàn Thư nhìn hắn, chỉ thấy nhức đầu:
"Ngươi muốn gì đây?"
"Ngươi thích Lận Cô Niên có phải không? Ngươi đừng thích hắn nữa được không? Hắn có gì tốt, một thân bệnh tật, Ninh Chiêu, ngươi nhìn ta đi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=82]

ta tốt hơn hắn gấp trăm lần!"
Giọng nói của Sở Tuy lúc đầu còn mạnh mẽ, nhưng dần dần trở nên ngượng ngập:
"Cho nên... nếu ngươi thích ta... ta nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, càng sẽ không để ngươi phải ấm ức chút nào."
Nói thật, Bàn Thư luôn yêu thích những kẻ có tấm lòng chân thành.
Sở Tuy chính là như vậy.
Chỉ là, đôi khi nàng vẫn không nhìn thấu hắn... luôn có cảm giác hắn đang giấu kín điều gì.
"Điện hạ, Chử đại nhân tới rồi..." Thúy Ngọc ghé sát tai Bàn Thư khẽ nhắc.
Bàn Thư liếc nhìn về phía Chử Vận.
Rồi lại nhìn Sở Tuy đang mè nheo kia.
"Được rồi Sở Tuy, ta không chọn ngươi không phải vì Lận Cô Niên, mà bởi vì trong lòng ta đã sớm có người."
Bàn Thư khẽ híp mắt, giọng điệu lười biếng, lại mị hoặc vô cùng:
"Được rồi, đừng trốn nữa Chử đại nhân... Chử đại nhân có nguyện ý làm phò mã của bổn cung không?"
Chử Vận sững người.
Tuy rằng mục đích hắn tới đây chính là vì chuyện này.
Nhưng... có phải hơi thuận lợi quá rồi không?
"Sao thế, Chử đại nhân... là không muốn ư?"
Chử Vận không do dự nữa:
"Điện hạ có lệnh, thần nào dám chối từ."
Sở Tuy ngây người. Sao lại... sao lại như vậy chứ... Hắn làm loạn nãy giờ, cuối cùng lại để Chử Vận nhặt được tiện nghi sao?!
"Chử Vận, ngươi cũng thật quá vô sỉ! Ngươi quên ở Lộ Thủy đình đã bắt nạt Ninh Chiêu thế nào rồi à!" Sở Tuy giận dữ chen qua Thúy Ngọc, "Ninh Chiêu, Chử Vận là kẻ tâm cơ, căn bản không thích ngươi, hắn nhất định có mưu đồ khác! Nếu ngươi lấy hắn, Ninh Chiêu! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi xong đời, ta cũng sẽ không bao giờ thèm để ý tới ngươi nữa đâu..."
Thúy Ngọc: ... Người thanh cao thật đấy.
Chử Vận mặt không đổi sắc:
"Thần đối với điện hạ một lòng, nhật nguyệt chứng giám."
"Được, vậy chọn ngươi."
Ai nhìn cũng thấy rõ, Trưởng công chúa căn bản chẳng hề để tâm là ai, thái độ tùy ý, khinh miệt lười nhác.
Nếu người kia là Lận Cô Niên...
Chỉ e nàng sẽ vui mừng đến cực điểm.
Đầu ngón tay Sở Tuy run rẩy, trong đầu thoáng hiện lại từng ký ức trước kia. Hóa ra... hắn là vì yêu nàng, nên mới đau lòng, mới hoang mang, mới không ngừng muốn tìm gặp nàng, không chịu nổi khi thấy nàng khổ sở... Ninh Chiêu buồn, trái tim hắn tựa như bị g.i.e.t c.h.e.c vạn lần.
Còn bây giờ...
Nỗi đau kia khiến hắn khó mà thở nổi.
Chẳng khác nào... bị g.i.e.t thêm một vạn lần nữa.
"Ninh Chiêu..." Sở Tuy thất hồn lạc phách "Ngươi mãi mãi... mãi mãi khiến ta đau vạn lần."
...
Một tờ giấy trắng, rơi xuống giọt mực đen đầu tiên.
Là do Bàn Thư chấm xuống.
Trước kia, khắp kinh thành từng bao lời chê trách Trưởng công chúa. Thế nhưng khi tin tức hôn sự của nàng lan ra, toàn kinh đều tiếc thương: Trưởng công chúa tuy hành sự phóng túng, nhưng nào ai xứng đáng với nàng.
Kết quả, lại bị một kẻ áo vải nghèo hèn chiếm được.
Đêm hôm đó, không biết bao nhiêu người trằn trọc không ngủ nổi.
Thẩm Khuyết cũng thế.
Như một đứa trẻ, trốn trong chăn, bịt miệng khóc nức nở.
Khóe mắt loang đỏ, tựa vực sâu huyết sắc, ma quỷ giương nanh múa vuốt, lại càng khiến người ta sa đọa.
"A Khuyết..." Bàn Thư bất đắc dĩ thở dài, "Sao lại như hồi nhỏ vậy, cứ rơi lệ là lại chui rúc vào chăn thế này..."
Bàn Thư đưa tay cầm lấy thánh chỉ màu vàng đặt bên cửa sổ, nét mực chưa khô.
Trên giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ:
---- Trảm, Chử Vận.
Thánh chỉ bị xé thành hai nửa, Thẩm Khuyết giữ một nửa trong tay, sắc mặt hoảng hốt:
"A tỷ, không phải..."
"Ta sẽ không trách ngươi." Bàn Thư đem nửa thánh chỉ còn lại trả lại cho hắn, "Ngươi muốn g.i.e.t ai, ta đều sẽ giơ hai tay tán thành. Vì ta biết... A Khuyết sẽ là một vị hoàng đế rất rất tốt. Nếu ngươi muốn g.i.e.t hắn... thì ta sẽ tin rằng, Chử Vận là kẻ xấu. Ta vĩnh viễn đứng bên ngươi, cho nên, đừng sợ, được không?"
"Vậy ngươi đừng lấy hắn. Hắn không yêu ngươi."
"Nhưng hắn rất thông minh, giá trị trên người hắn vô cùng lớn." Gương mặt thiếu nữ thoáng lạnh, giọng nói mỏng manh, hờ hững:
"Quan hệ dựa trên lợi dụng lẫn nhau, mới là bền vững."
Bàn Thư hờ hững liếc ra ngoài cửa sổ.
Khóe môi cong lên khinh miệt.
Sao lại có kẻ... thiện lương đến mức khiến người ta chán ghét như vậy chứ...

Bình Luận

0 Thảo luận