Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 170: Bị móc tim cướp phổi, bạch nguyệt quang chân chính trở thành vạn nhân mê (Hoàn)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:34:44
Tối hôm sau, Phó Sơ Nghiễm c.h.e.c.
Phát súng trúng cổ.
Cảnh sát kết luận là tự sát, không điều tra thêm.
Ngay cả vết son môi bên cạnh cũng bị phớt lờ.
Hồ sơ được khép lại chóng vánh.
"Nhanh kết thúc rồi." Bàn Thư nằm trong bồn
tắm, nước dần tràn qua mũi miệng.
"Rầm."
Người đàn ông vội vàng đá cửa xông vào, thở hổn hển kéo cô ra khỏi mặt nước. Hơi thở còn lạnh, gương mặt căng cứng:
"Bàn Thư, em làm gì vậy, muốn tự sát à?"
Lần đầu tiên, anh gọi tên cô xa lạ đến thế.
Bàn Thư.
Anh cười lạnh: "Chẳng phải chỉ c.h.e.c một Hạc Gia Lễ thôi sao, hắn có gì đáng để em như vậy?"
Người phụ nữ trần trụi bị ôm chặt trong lòng anh.
Còn anh vẫn chỉnh tề trong vest.
"Buông em ra, anh trai."
Thời Lâm lại siết chặt hơn: "Sắp kết thúc rồi."
Anh lặp lại: "Rất nhanh thôi."
Anh dịu dàng lấy khăn tắm quấn quanh cơ thể tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật của cô, nhẹ nhàng sấy tóc, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Em muốn ai thắng?" Anh hỏi.
Bàn Thư mím môi, không nói.
Sườn mặt tinh xảo toát ra nét lạnh lẽo khiến người ta kinh ngạc.
Sau khi sấy khô tóc, Thời Lâm khẽ nâng cằm cô, dáng vẻ hờ hững tự tại:
"Hay nói đúng hơn, giữa anh và Bùi Cảnh, em muốn ai c.h.e.c?"
Thấy cô im lặng, Thời Lâm nhíu mày, khó chịu cười khẩy:
"Cũng đúng, người duy nhất em muốn sống đã c.h.e.c rồi. Nên ai sống ai c.h.e.c, em đều chẳng màng."
Anh vẫn ôm chặt lấy cô, tay kia kẹp điếu thuốc, khói trắng bay ra từ môi.
"Thời Lâm."
"Hửm?"
"Em không thích mùi thuốc."
Anh khựng lại, cố kìm nén việc dập thuốc ngay.
"Em nói đi, em muốn ai sống."
Cái kiểu truy hỏi đến cùng ấy khiến Bàn Thư thấy phiền.
"Anh, em muốn anh sống."
Ngón tay Thời Lâm bị than thuốc nóng rát. Anh lặng lẽ dập tắt, tiện tay ném vào thùng rác: "Thế thì được."
Từ lúc ôm cô, cơ thể anh đã có phản ứng.
May mà cô cũng không hoàn toàn vô cảm với anh.
Không phải sao?
Bàn tay anh lướt vào trong áo choàng, dừng run rẩy trên vai tròn trắng mịn, hơi thở dồn dập:
"Em đã từng với hắn chưa? Hạc Gia Lễ."
Bàn Thư im lặng một lát: "Chưa."
"Vậy em muốn với anh không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=170]

Anh lại hỏi.
[Ký chủ...] Thất Thất đột nhiên xen vào, lo lắng: [Đừng làm.]
Giọng cậu hơi khàn, mang chút buồn.
Bàn Thư khựng lại.
Thật ra cô không sao cả, nhưng Thất Thất không muốn, nên cô khẽ lắc đầu: "Em không muốn."
Thời Lâm không ép buộc.
"Được rồi, ngày mai anh đưa em đến một nơi."
Bàn Thư lờ mờ đoán ra, nhưng không nói.
Thời Lâm khẽ cong môi: "Sao vậy, chẳng phải kết quả này là điều tiểu thư mong muốn sao."
Đêm đó, tuyết rơi dày đặc lạnh buốt.
Bùi Cảnh nhắn cho cô, nói muốn gặp.
Chỉ còn lại một điểm thiện cảm cuối cùng của anh chưa đầy.
Ban đầu cô định để ngày mai, nhưng đã có hẹn thì tiện tối nay hoàn tất luôn, tránh phát sinh rắc rối.
Cô khoác áo phao trắng dài, mang đôi bốt lông, rón rén xuống lầu.
Cửa "kẽo kẹt" khép lại.
Cô không thấy Thời Lâm đứng trong phòng, tựa tường nhàn nhã, châm thuốc, từ trên cao nhìn xuống.
Bùi Cảnh căng thẳng liếm môi, chạm vào vết thương còn rớm máu.
Anh không ngờ Bàn Thư đồng ý gặp.
Vừa kinh ngạc vừa mừng, lúng túng không biết mở lời sao.
Cô giống như mới tỉnh ngủ, tóc búi tròn đơn giản, vẻ ngoài thoải mái, đáng yêu.
Đây là cảnh anh từng mơ vô số lần.
"Chuyện gì?" Giọng thản nhiên của cô khiến anh lập tức rơi về hiện thực.
Anh khó khăn mở miệng: "Ngày mai... em muốn ai sống?"
Anh hy vọng nghe được "Bùi Cảnh" hoặc "Anh."
"Thời Lâm."
Bàn Thư đáp không hề do dự.
Ngón tay Thời Lâm trên cửa sổ run lên.
Bùi Cảnh cũng ngẩn người, không nghĩ cô kiên định như vậy.
Bàn Thư cười nhạt: "Không lẽ anh còn hy vọng tôi sẽ mềm lòng với kẻ g.i.e.c mình sao?"
Sắc mặt Bùi Cảnh tái nhợt, môi run run: "...Anh biết rồi."
"Còn gì nữa không?"
Anh lắc đầu.
Bàn Thư bỗng vươn tay phủi bông tuyết trên vai anh, nhẹ nhàng:
"Nếu có kiếp sau, tôi mong gặp một Bùi Cảnh trong sáng, sạch sẽ."
Dưới ánh trăng mờ.
Anh cúi mắt, bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô, tim khựng một nhịp.
Khàn giọng: "Được."
[Chỉ số công lược: 100]
Bàn Thư nở nụ cười dịu dàng chân thành.
Đùa thôi.
...
Hôm sau.
Băng tuyết chưa tan, những chùm băng nhọn treo trên xà nhà như răng nanh quái vật.
Trong nhà xưởng cũ.
Bàn Thư mặc sườn xám xanh đậm, xẻ cao, tóc búi lên gọn gàng bằng trâm ngọc khắc vân tre.
Vẻ ngoài dịu dàng, trí thức.
Bùi Cảnh đã đợi sẵn, dưới đất toàn mẩu thuốc.
Anh và Thời Lâm chạm mắt.
"Súng chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ, cần kiểm tra không?"
"Không cần, đưa cô ấy đi."
"Được."
Thời Lâm chậm rãi lấy khẩu súng lạnh băng, đặt vào tay Bàn Thư.
"Tiểu thư, để em quyết định, ai sống ai c.h.e.c."
Ngón tay cô run run.
Đôi mắt nhanh chóng ngân ngấn lệ: "...Em không làm được."
Thời Lâm dịu dàng an ủi: "Ngoan, cứ cầm thế này, nhắm vào đây, bóp cò, được không?"
Anh cười nhẹ: "Như khi em g.i.e.c Phó Sơ Nghiễm vậy."
Anh đều biết cả.
Bàn Thư lặng lẽ đặt ngón tay lên cò.
Thời Lâm kiên nhẫn giải thích: "Trong này có 8 ổ đạn, chỉ một ổ có đạn..."
Cô liếc sang Bùi Cảnh, thấy anh đã bớt vẻ tùy tiện, giọng nghiêm túc:
"Dù thế nào, cũng không liên quan đến em."
Anh lấy mạng mình để cược.
"Để tôi trước." Bùi Cảnh nói.
Cô dí súng vào cổ anh, bóp cò. "Đoàng."
Trống.
"Đoàng."
Đến lượt Thời Lâm, cũng trống.
Bốn phát sau, vẫn trống.
Chỉ còn lại hai.
Bùi Cảnh nhẹ nhàng che mắt cô: "Đừng sợ, Thư Thư, cứ bắn thôi."
"Đoàng."
Anh gượng cười: "Kết thúc rồi, Thư Thư..."
Thời Lâm lặng lẽ nhìn cô, mặt không cảm xúc.
Bán Thư hít sâu, ngón tay lạnh run rẩy: "Em có thể đi chưa."
Bùi Cảnh gượng cười: "Thư Thư, chẳng phải hẹn nhau kiếp sau sẽ gặp một Bùi Cảnh sạch sẽ sao... có được không?"
"Được."
Anh mãn nguyện khép lại đôi mắt hoa đào, vĩnh viễn không mở ra nữa.
Máu loang đỏ đất.
Thời Lâm nhặt khẩu súng lên: "Thật ra có hai viên."
Anh vốn không định sống.
Bởi anh mơ hồ biết đây chỉ là một trò lừa.
Dù ai còn sống, cũng không được cô yêu, thậm chí bị cô chán ghét.
Anh mở ổ đạn, trống rỗng.
Ngạc nhiên nhìn cô: "Em... lúc nào đổi?"
"Sáng nay." Bàn Thư lười biếng đáp. "Thật ra cũng chẳng ý nghĩa gì. Hai người, c.h.e.c một là đủ."
Cô không che giấu nữa.
Quả nhiên.
Đây chỉ là một màn báo thù.
[Hai mươi giây nữa rời thế giới này, ký chủ.] Hệ thống nhắc.
Bàn Thư khẽ nhếch môi, mắt ướt long lanh:
"Chúc mừng anh, anh trai, anh là kẻ chiến thắng cuối cùng."
"Em trả thù xong rồi nhé ~ anh trai, em đi đây."
Lời vừa dứt, cô ngừng thở, c.h.e.c quỷ dị.
Thời Lâm dịu dàng ôm chặt lấy thi thể cô.
Thì ra, cô chỉ đến để báo thù.
Báo thù xong, cô sẽ rời đi.
Anh cong khóe môi.
Tuyết rơi ngày càng dày.
Cơ thể anh chậm rãi mất hết tri giác.
Ván cờ sinh tử.
-- Người thắng cuối cùng, mới chính là kẻ thua thảm hại nhất.

Bình Luận

0 Thảo luận