Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 324: Hoàng thái nữ ăn chơi trác táng trở thành vạn nhân mê (4)

Ngày cập nhật : 2025-09-20 13:13:21
"Tề Dữ." Bàn Thư thấy hắn bưng bát sứ định rời đi, liền gọi lại:
"Về sau ngươi không cần làm những việc này nữa. Trong phủ có người làm, đâu cần đến ngươi."
Ánh mắt đen thẳm của Tề Dữ chậm rãi lướt qua gương mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp của thiếu nữ.
Nàng dung mạo tinh xảo diễm lệ, thậm chí còn đẹp hơn nhiều nam tử khác.
Hoàn toàn không có chút khí chất nữ nhân nào.
Tề Dữ nhớ lại, đám bạn bè từng tán tụng hắn cũng từng nói như vậy.
Hắn khẽ mím môi, hàng mi nhợt trắng ửng lên màu đỏ hồng, giọng khàn khàn, mang theo chút ủy khuất:
"Ý nàng là gì? Ta ngay cả nô tài cũng không bằng sao?"
Không biết lấy dũng khí từ đâu.
Hắn nửa quỳ xuống mép giường, bàn tay dài trắng muốt vòng ra sau tai Bàn Thư, môi lưỡi cạy mở đôi môi căng mọng đỏ tươi của nàng.
Hắn ép thẳng tấm lưng cao ngạo xuống, nụ hôn càng thêm sâu.
"Điện hạ... hãy nhận Tề Dữ đi."
Giọng hắn vốn trong trẻo dễ nghe, giờ nhuốm chút dục vọng, lại trở nên tê dại, câu dẫn lòng người.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn khiêu khích miết nhẹ sau gáy thiếu nữ.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài khẽ nhấc, nơi đuôi mắt như nhuộm lên làn sóng đỏ mê hoặc.
Như những đóa hồng mai đỏ rực ngoài sân.
Tuyết rơi lả tả trên cành, tan ra, càng khiến màu hoa thêm diễm lệ.
Hồi lâu, Tề Dữ gục trên vai nàng, hơi thở dồn dập, bàn tay lớn vạch mở y phục bên trong, bật cười khẽ:
"Điện hạ... có phải đang sợ hãi?"
Bàn Thư nghiêng đầu, cố đẩy hắn nhưng không được, chỉ cắn môi nói:
"Ta sợ gì chứ."
"Là sợ Tề Dữ...." Hắn dừng một thoáng, ngẩng chiếc cằm sắc nét, môi khẽ chạm vành tai đỏ bừng của nàng, nhẹ giọng:
"... sẽ làm chết nàng."
Thiếu nữ bên dưới co người lại gần như muốn cuộn tròn.
Hắn thấp giọng cười.
"Tiểu điện hạ, không ai dạy nàng sao?" Giọng hắn dịu mà ma mị, "Để ta dạy cho nàng, được không?"
"Tề Dữ, ngươi... ngươi mau đứng dậy trước đi." Giọng nàng nhỏ xíu, chẳng khác nào tiếng muỗi.
Tề Dữ nhìn thấu sự mạnh ngoài yếu trong của nàng, khóe môi cong lên càng sâu.
Hắn vốn thích những người dễ nắm bắt.
Tề Dữ xuất thân cao quý, hai mươi năm qua đều được nâng niu trên đỉnh cao.
Nay nhà họ Tề suy tàn, từ công tử thế gia tôn quý, hắn thành kẻ bị người giẫm đạp, chẳng khác nào bùn đất.
Sao hắn cam tâm? Sao lại không hận?
Mọi người đều chờ xem trò cười của hắn.
Nhưng Tề Dữ lại muốn một lần nữa, leo lên vị trí khiến tất cả phải ngước nhìn.
Mà Bàn Thư yêu hắn.
Mà tình yêu... chính là thứ lợi khí vô địch nhất trên đời.
Hắn thu lại tâm tư, cúi mắt, vẻ dịu dàng khó ai đoán được thật hay giả.
"Xin lỗi, ta đường đột rồi."
Hắn đứng dậy, y phục lỏng lẻo che nửa bờ vai trắng rắn chắc.
Mái tóc đen rủ xuống trước ngực, như lông chim phẩy qua chiếc cổ thon dài nhạy cảm của nàng.
Bàn Thư đỏ mặt, ngập ngừng nói:
"Ngươi... ngươi đi đi."
Tề Dữ nhìn nàng một lúc.
Vài giây sau, khi cánh cửa phòng khép lại, Bàn Thư khẽ cong môi cười nhạt.
-- Tình yêu vốn là thứ không thể tin cậy nhất.
Tề Dữ muốn lợi dụng nàng để đoạt quyền ư?
Đường đường Tề công tử, sao có thể cam chịu cả đời vùi lấp trong hậu viện?
Nhưng...
Dã tâm quá lớn, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
...
Đêm xuống, tuyết rơi dày hơn, chóng phủ trắng cả đất trời.
Vì chuyện dẫn Bàn Thư đến kỹ viện, Chung Doanh Doanh bị giam trong phủ, vừa khóc vừa gào:
"Chung Yến!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=324]

Có giỏi thì lấy cây cán bột đi đánh Bàn Thư ấy! Ngày nào cũng chỉ biết dạy dỗ ta thôi!"
Chưa gào hết, cổ họng nàng bỗng nghẹn lại.
Một thiếu niên nở nụ cười gian xảo.
Ánh trăng rọi xuống tấm lưng gầy dài của hắn, dáng vóc cao gầy như cành liễu.
"Giang Tử Khiêm?" Chung Doanh Doanh trừng to mắt.
Thiếu niên ngậm cọng cỏ dại, môi đỏ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt:
"Là ta đây, Chung tỷ tỷ."
Dưới ánh trăng, đôi mắt phong lưu, gương mặt tinh xảo của hắn sáng rực hơn cả trăng.
Hắn lười biếng tựa vào gốc cây, ngón tay khẽ lắc chiếc vòng bạc nơi cổ tay, chuông leng keng vang lên.
Chung Doanh Doanh bỗng thấy da đầu tê dại.
Tiếng chuông dần nhỏ lại, hắn nhướng mày:
"Ta có chuyện cần ngươi giúp."
"Chuyện... chuyện gì?"
Giang Trạm bật cười khẽ, khóe mắt lạnh nhạt trở nên dịu lại.
Đầu ngón tay tái nhợt ấn lên mạch cổ tay, hắn liếm môi:
"Ta yêu một người rồi."
"???" Chung Doanh Doanh ngơ ngác.
Giang Trạm là con trai của tỷ tỷ Chung Yến - cũng là dì ruột nàng ta.
Dì sinh Giang Trạm xong chẳng bao lâu thì qua đời.
Chung Yến đưa hắn về nhà họ Giang nuôi dưỡng.
Có lẽ khi còn trong bụng đã không được bồi dưỡng đầy đủ, nên từ nhỏ Giang Trạm bệnh tật liên miên.
Chung Yến mời đạo sĩ nổi tiếng đến xem, người đó nói đứa nhỏ này hình như bị âm khí quấn thân.
Đạo sĩ lại nói, hắn có duyên với cửa Phật.
Chung Yến bất đắc dĩ đem hắn gửi đến chùa Quảng Lộc ngoài kinh để tĩnh dưỡng.
Không ngờ Phật môn quả nhiên phù hộ, đứa bé bệnh tật ấy dần dần khỏe mạnh, không còn bóng dáng tử khí nữa.
"Giang Tử Khiêm, chẳng phải ngươi vừa xuống núi sao? Làm quen với tiểu ni cô nào rồi hả?" Chung Doanh Doanh nghi ngờ hỏi.
Tử Khiêm là tên tự của Giang Trạm.
Hắn dùng đầu ngón tay ma sát lòng bàn tay đến đỏ rát, rồi mới ngừng lại, khẽ nói:
"Chỉ một ánh mắt."
"Cái gì cơ?"
"Chỉ nhìn nàng một lần."
Chung Doanh Doanh nheo mắt, chậc lưỡi:
"Không phải tiểu ni cô thì là ai? Giang Tử Khiêm, ngươi ba tuổi đã vào Phật môn, nay mười sáu, Phật độ ngươi mười ba năm, còn chưa đoạn được thất tình lục dục à? Ngươi không thẹn với Phật tổ kim quang lấp lánh sao?"
Thiếu niên liếm đôi môi khô, trong mắt bùng sáng rực:
"Người ấy, ngươi cũng biết... là Tiểu điện hạ."
"---- Ai cơ?" Chung Doanh Doanh thiếu chút nữa nghẹt thở.
Lần đầu tiên rời khỏi ngôi chùa gõ mõ tụng kinh, dưới tượng Phật uy nghiêm, thiếu niên ấy đã trưởng thành hơn.
Nhưng hồng trần vướng bận, chính là kiếp nạn của hắn.
Thiếu niên đội mũ rèm, đứng ngoài đám đông.
Một bàn tay trắng muốt trong xe ngựa vén tấm màn mỏng, gió đông lùa đến khiến hắn chợt bực bội.
Mũ rèm bị gió thổi tung, để lộ gương mặt tuấn tú như trăng sáng.
Giang Trạm bắt gặp đôi mắt u buồn của nàng trong thoáng chốc.
Dung nhan rực rỡ, tinh xảo.
Mùi hương nhè nhẹ, ẩm ướt quanh người nàng phảng phất vào khứu giác hắn.
Con tim vì tu Phật mà lặng lẽ, nay lại đập dồn dập, như tiếng trống trận, như ngọn cỏ dại bốc cháy không dứt.
Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn nàng.
Nhìn kiếp số của chính mình.
Nhưng nàng không hề thấy hắn.
Hắn chạy theo xe ngựa suốt đoạn đường, mũ rèm bay mất, gương mặt thanh tú như ánh trăng phơi bày.
Xe ngựa dừng lại trước phủ Thất Hoàng Nữ.
Hắn đứng sững ở cổng hồi lâu, đến khi tuyết rơi phủ kín hàng mi rậm, tan thành giọt nước chảy xuống gương mặt, luồn vào cổ áo.
Giang Trạm tưởng tượng đó là nụ hôn của nàng.
Khiến ngón tay hắn run rẩy vì kích động.

Bình Luận

0 Thảo luận