Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 129: Omega cá mặn - Từ người qua đường Giáp thành vạn nhân mê (24)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:27:01
Giọng Lục Dự khàn khàn:
"Anh, anh muốn đi với em."
Không hề do dự, tay chân lóng ngóng.
Anh mím môi, luống cuống:
"Đừng... đừng bỏ anh."
"Được thôi." Bờ môi Bàn Thư thoáng cong lên, ánh mắt như trăng bạc nhìn về phía Thẩm Vọng:
"Các anh về đi, tôi phải về nhà rồi."
Vui vẻ, nhưng lại tàn nhẫn móc tim người ta.
Cô dường như bẩm sinh đã biết cách làm tổn thương sâu nhất.
Cô trời sinh đã có trái tim độc ác.
Đôi môi Thẩm Vọng trắng bệch, mím chặt thành một đường thẳng, trong mắt dần phủ một tầng u ám c.h.e.c lặng. Anh nhìn cô thật sâu:
"Bàn Thư, rốt cuộc em phải làm tôi đau bao nhiêu lần, mới chịu dừng lại?"
Đến cả hơi thở cũng nghẹn lại.
Sắc mặt Bàn Thư nhạt nhẽo:
"Là anh tự chuốc lấy."
Nói xong, cô không quay đầu, kéo Lục Dự rời đi.
Trên đường về, Bàn Thư ngồi ghế sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nền văn minh phát triển cao độ--một thế giới hoàn toàn khác hẳn với thế giới của cô.
Trong lúc đó, Lục Dự nhận một cuộc điện thoại.
Tuy anh che giấu rất giỏi, nhưng Bàn Thư vẫn nhìn thấy đốt ngón tay tái trắng và ánh mắt hơi ngẩn ngơ của anh.
Cô không lộ ra chút khác thường nào.
Đôi mắt khẽ cụp, lạnh nhạt.
Ngoài trời mây đen cuồn cuộn, bão tố sắp ập đến.
Những giọt mưa tí tách gõ lên kính xe.
"Thư Thư, lát nữa... anh đưa em đến một nơi." Lục Dự qua gương chiếu hậu nhìn cô, tròng kính phản chiếu ánh mắt lạnh lẽo đến tuyệt vọng.
"Ừ."
"Em không hỏi đi đâu sao?"
Bàn Thư khẽ cười, giọng mềm ngọt khiến tim người nghe nhói đau lại ấm áp:
"Chỉ cần có anh, đi đâu cũng được."
Nỗi đau trong mắt Lục Dự càng sâu thêm.
Anh im lặng.
Cô sẽ không c.h.e.c... chỉ là hoán đổi ký ức thôi.
Sau lần này...anh nhất định có thể ở bên cô, không còn giấu giếm, không còn e ngại.
Sắp đến phòng thí nghiệm, cô gái gọi anh:
"Lục Dự."
Anh quay lại nhìn.
Thấy nụ cười dịu dàng nơi môi cô, anh khẽ mím môi:
"Sao thế? Có chỗ nào khó chịu không?"
"Em rất yêu anh, Lục Dự."
Cô từng chữ từng chữ nói:
"Đừng tiêm thuốc mê cho em, em sợ đau."
Bàn tay Lục Dự siết chặt, xe mất lái, "rầm" một tiếng đâm thẳng vào cây tùng bên đường, đầu xe vỡ nát, khói trắng bốc lên.
"Em... em biết từ khi nào?!"
"Hôm nay, lúc anh nói chuyện với cái lão rách nát lảm nhảm kia, em nghe hết rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=129]

Cô chớp mắt, không để nước mắt rơi trước mặt anh:
"Em có thể giúp anh cứu vị tiểu thư họ Quý kia. Có vẻ... anh rất yêu cô ấy."
Giọng cô thấp hẳn xuống:
"Nếu cứu cô ta có thể khiến anh vui, thì em sẵn lòng, Lục Dự."
Trái tim Lục Dự như rỉ m.a.u.
Đau đến mức mặt mày trắng bệch, chẳng còn chút sắc hồng.
"Đi thôi."
Bàn Thư bình thản mở cửa xe, mái tóc dài đen buông sau chiếc váy trắng, cô giương một chiếc ô đen, tách mình khỏi thế giới này.
"Nếu em còn sống."
Cô khẽ nhếch môi, hàm răng trắng ngần mấp máy:
"Hoặc, nếu em vẫn là em, em sẽ cắt bỏ mái tóc đen buồn tẻ này, đốt luôn cái váy trắng tang tóc như vải liệm này, xé toang cái mặt nạ ngoan hiền nhút nhát này... nhất là đôi mắt lúc nào cũng hèn nhát, thật sự... chẳng giống em chút nào."
Cô mỉm cười nhạt, mặc kệ sắc mặt anh càng lúc càng tái nhợt:
"Em không thích cái dáng vẻ u ám này chút nào. Dĩ nhiên, em không có ý chê gu thẩm mỹ của Lục tổng."
"Thư Thư..."
"Chuyện này xong, chúng ta chia tay đi." Bàn Thư chớp đôi mắt phượng sáng ngời, nghịch ngợm:
"Thân phận Alpha của em là do anh cực khổ tạo dựng, đúng là đã cho em một cuộc sống thuận lợi, ít ra... em đã sống sót lớn lên."
"Vì vậy em rất biết ơn anh. Lần này, một phần là vì em yêu anh, một phần là vì báo ân. Nên Lục tổng không cần áy náy... tất nhiên, nếu anh có thì thôi."
Phòng thí nghiệm lạnh lẽo, bày đầy mô hình cơ thể người.
Cửa mở.
Bàn Thư bước vào.
Lục Dự nắm lấy tay cô:
"Đừng... chia tay."
Cô gạt tay anh, đi thẳng đến bàn phẫu thuật nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nằm xuống, nhắm mắt.
Rất nhanh, một người phụ nữ khác bị đẩy vào. Khuôn mặt tầm thường, môi tím tái, đang hôn mê.
Các bác sĩ thoáng sững sờ trước nhan sắc của Bàn Thư, nhưng lập tức nhớ ra đây là vật chứa linh hồn của Quý tiểu thư. Trong mắt họ thoáng lộ vẻ thương hại.
Một dung nhan được thần linh ban phước...
cuối cùng chỉ để làm bình chứa cho kẻ khác sao?
Một giờ sau.
Bác sĩ mệt mỏi lau mồ hôi:
"Chắc là... thành công rồi."
Người đầu tiên mở mắt chính là thiếu nữ tuyệt mỹ kia.
Ánh mắt bạc xám lạnh lùng đảo qua:
"Kết thúc rồi à? Nếu xong rồi thì tôi đi trước."
Lục Dự thoáng run sợ, lo cô không còn là cô...
Cô nghiêng đầu, liếc anh một cái, khóe môi khẽ cong:
"Lục tổng, xem ra thí nghiệm thất bại rồi."
Người phụ nữ bên kia run rẩy mở mắt:
"A Dự!"
Nhưng khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt mỉm cười của Bàn Thư, cô ta hoảng loạn trợn to mắt, gương mặt xám trắng méo mó:
"Cô... sao cô còn ở đây? Mặt của cô chẳng phải đã..."
"Gương mặt của tôi? Có vẻ Quý tiểu thư rất thích khuôn mặt này nhỉ."
Cố Ân Ân sờ soạng gương mặt mình, vừa sợ vừa hoảng:
"Hệ thống! Sao tôi lại trở về rồi! Rõ ràng tôi đã thoát khỏi cơ thể Quý Huyên, sao lại quay về! Tôi không muốn làm kẻ đoản mệnh nữa!"
Cô ta phát điên thế nào là chuyện của cô ta, chẳng liên quan đến Bàn Thư.
"Lục tổng, tôi nghĩ... chúng ta đã huề nhau rồi, phải không?"
"Không, không phải."
Lục Dự ôm chặt lấy cô, giọng run run:
"Không phải huề, chúng ta... chúng ta không thể chia tay. Anh không cho phép, Thư Thư, anh không cho phép..."
Bàn Thư ghét bỏ đẩy anh ra:
"Đừng chạm vào tôi, đi mà ở cạnh Quý tiểu thư của anh đi."
Cô đẩy mạnh anh, khóe môi đỏ nhếch lên:
"Đáng tiếc thật, Lục tổng tốn công muốn biến tôi thành Quý Huyên thứ hai... nhưng tôi vốn dĩ không phải loại ngoan ngoãn độc ác như cô ta. Ngay từ đầu anh đã sai rồi. Hơn nữa, Quý Huyên vốn chỉ nên là kẻ tầm thường thôi, phải không?"
Tất cả sai lầm.
Tất cả sự sắp đặt, sớm muộn gì cũng phải trả về đúng vị trí.
"Lục tổng, anh rốt cuộc thích Quý Huyên, hay thích Cố Ân Ân? Hay là, anh chẳng thích ai cả, chỉ thấy thú vị thôi..." Bàn Thư liếc anh lần cuối:
"Người như anh, quá m.a.u lạnh."
Khóe môi Bàn Thư hơi cong.
Người m.a.u lạnh đi mỉa mai kẻ m.a.u lạnh khác--
Cũng buồn cười thật.

Bình Luận

0 Thảo luận